Bạch Trà Quân đi lấy đồ cho Hồ Duyệt, kết quả đồ đem lại đây bộ nào cũng bị ngắn mất một khúc, thật vất vả tìm được một chiếc áo đủ dài, phần ngực lại không quá thích hợp!
"Tôi mặc kệ cô mặc bộ này về đi." tức giận đem quần áo hướng trên giường quăng lại, Bạch Trà Quân quả thực bị chọc tức thật sự.
"Chẹp này đành mặc thành áo bó sát người vậy" Hồ Duyệt ngược lại suy nghĩ khá lạc quan, cầm chiếc áo thun soi gương ướm ướm thử.
"Vậy đi đổi đi.
" Bạch Trà Quân đứng dậy thu thập một núi quần áo nãy bị ném ra, một lần nữa gấp gọn bỏ lại vào tủ.
Hồ Duyệt đưa lưng về phía nàng, trực tiếp cởi đồ ngủ ra chồng đồ mới vào kết quả sắp được rồi thì vải áo lại chạm trúng vết thương, đâu đến hít thở không thông.
"A --" Hồ Duyệt chỉ có thể một mực giơ cánh tay lên, định kéo cổ áo xuống tiếp lại sợ chạm trúng vết thương, hết lần này tới lần khác dục tốc bất đạt, không biết áo bị mắc ở chỗ nào càng kéo càng chặt.
Cảm giác Hồ Duyệt đứng ở đằng kia mãi chưa thay đồ xong, không biết đang làm cái gì, Bạch Trà Quân quay đầu nhìn nàng, vừa thấy cảnh tượng trước mắt mặt liền đỏ rần lên, người nọ đang quơ quơ cánh tay, quần áo đều đã cởi hết..
cả thân thể lõa lồ trong không khí, đập vào trước mặt là hai điểm hồng hồng trươc ngực, theo động tác của nàng mà có chút rung rung lên xuống, xem đến Bạch Trà Quân không khỏi nuốt nước bọt mấy lần.
"Cẩn thận một chút đừng đụng vào miệng vết thương, để tôi giúp cô, mắc ở chỗ nào rồi?" cuối cùng Bạch Trà Quân không thể không đi lại hỗ trợ, người này ngốc thật sự, đến quần áo cởi cũng không xong.
Tuy rằng bảo là đi giúp người ta nhưng Bạch Trà Quân xấu hổ không dám đứng đối diện, "Đằng sau hình như bị mắc trúng tóc." nói xong đứng đắn quay lưng đi.
Nhưng thật ra nãy giờ, Bạch Trà Quân đã sớm đem nàng xem xét mấy lần, còn trong lòng lẩm bẩm, 'dáng người thật không tồi, ngực rất đầy đặn', còn có hai điểm đỏ ửng mê người kia, thật quá dụ dỗ người phạm tội.
"Cô cúi thấp xuống tí được không?" Bạch Trà Quân ngửa đầu hơi mệt, người này ăn gì mà lớn lên cao thế!
Dù sao cũng là người ta có tâm giúp mình, Hồ Duyệt khuỵu đầu gối xuống thấp, người ở phía sau nhẹ nhàng gỡ rối tóc cho cô, động tác đặc biệt ôn nhu, đầu ngón tay như có như không chạm vào phía sau gáy làm cả người cô như muốn tê dại.
Thật vất vả giúp Hồ Duyệt mặc xong quần áo, Bạch Trà Quân đã sớm bị kỳ đau bụng kinh làm cho ra một đầu đầy mồ hôi, "Không được, đau bụng, đợi tí nữa cô tự trở về đi." Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, cũng không phải đứa nhóc ba tuổi, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thấy Bạch Trà Quân xoay người nằm lên giường, sắc mặc có vẻ xanh xao không quá tốt, Hồ Duyệt cũng không vội vã đi về ngay, ngồi ở bên giường, sờ bụng của nàng, "Mỗi lần đều khó chịu như vậy?"
"Không có, lần này không hiểu bị làm sao nữa, rất đau." Bạch Trà Quân từ từ nhắm hai mắt, đã không còn khí lực để ý những thứ khác.
"Hừ, nhất định là do suốt ngày khi dễ tôi nên bị báo ứng." bình thường người này luôn muốn thắng mình, hiện tại rốt cục nhà vô địch đã bị ngã xuống, tất nhiên phải tận dụng cơ hội trả thù lại.
Ai ngờ Bạch Trà Quân đột nhiên kéo tay Hồ Duyệt lại, một ngụm cắn xuống, đau đến làm cô la oai oái "Bạch Trà Quân em là cún sao! Tôi còn chưa đi Wc rửa tay em đã cắn!"
Bạch Trà Quân lúc này mới nhẹ nhả tay ra, bộ dạng còn chưa trả thù xong, nếu như không phải mình khó chịu như vậy, thật có thể một ngụm cắn chết nàng!
"Tay em có độc không vậy, chảy máu rồi này!" Hồ Duyệt nhìn bàn tay in đậm dấu răng của mình, khóc không ra nước mắt, ngày hôm nay còn chuyện gì nữa không tung ra hết đi.
"Đáng đời." tuy rằng Bạch Trà Quân cũng cảm giác mình giống như hạ khẩu có chút nặng, nhưng nhìn bộ dạng đó không thể không bực được, chính mình khó chịu muốn chết, nàng còn dám nói giỡn trêu trọc hoài.
Hồ Duyệt tuy rằng ủy khuất, nhưng cũng hết cách rồi, một người bệnh bị thương phải đi chăm sóc một nữ nhân thới tháng, giờ còn phải ngồi xổm bên giường, hống nàng, "Ngoan, nhà em có đường đỏ không?"
"Đường để trong tủ chén." coi như người này còn có tâm.
Hồ Duyệt đi phòng bếp, rất dễ dàng đã tìm được bịch đường đỏ, đặt nồi lên nấu nước nóng cho nàng, lại nhìn nhìn xuống vết thương ở cánh tay, nữ nhân này cắn ác liệt thật sự.
Bưng ly nước đường vào lại, Hồ Duyệt một bên thổi, một bên húp một ngụm nếm thử.
"Ừm vị khá vừa vặn nhân lúc còn ấm em mau uống đi."
Bạch Trà Quân ngồi dậy, tựa người vào đầu giường, tiếp nhận ly nước trong tay Hồ Duyệt, cũng nhìn thấy vết thương do mình gây ra, ban nãy không nhìn thấy rõ, giờ mới thấy miệng vết thương khá sâu, còn có vệt máu nữa.
"Tay đau không? " Bạch Trà Quân cúi đầu uống nước.
Nàng còn biết tay mình đau à, vậy mà vừa còn rồi cắn mãi không bỏ.
"Đau chứ, bồi thường tiền thuốc đây." Hồ Duyệt tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là ngồi ở bên cạnh Bạch Trà Quân, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng nàng.
"Bị thương vậy có đi làm được không? " được nàng chăm sóc như vậy, Bạch Trà Quân cũng không dỗi lại nàng.
"Nhan sắc đều đã bị hủy thành vậy, lúc này triệt để không cần đi làm." thật ra Hồ Duyệt cũng đã nộp đơn từ chức, lúc này là có thể nghỉ ngơi.
"Không gọi điện hỏi mượn chìa khóa sao?" Bạch Trà Quân thấy nàng cũng không vội về ngay.
"À..." kỳ thật Hồ Duyệt vốn định tối nay gọi điện thoại, lỡ mẹ cô có tắt máy đi ngủ rồi cũng có thể tá túc lại nhà của Bạch Trà Quân, kết quả người này chưa gì đã vội vã đuổi mình về rồi.
Không quá tình nguyện gọi điện thoại, kết quả ngược lại lại ước gì được nấy, xác thực hôm nay Hồ Duyệt không thể quay về nhà, khả năng một đoạn thời gian sau đều không được! Bởi vì mẹ cô lại ra ngoài đi du lịch rồi.
"Mẹ của tôi đi ra ngoài chơi, lần này giống như xuất ngoại, nhất thời...!thật đúng là về không được...!" Hồ Duyệt cũng không ngờ lại trùng hợp vậy.
Bạch Trà Quân bán tín bán nghi, không phải là nàng nói đùa chứ, "Vậy không thể trở về nhà mẹ chị lấy chìa khóa sao?"
"Em ngốc quá, nếu có chìa khóa nhà mẹ tôi thì còn phải nhờ mẹ đưa chìa khóa sang cho tôi sao?"
"Dù sao chị cũng không thể ở đây miết được" Bạch Trà Quân nghĩ nghĩ, lại tiếp tục hỏi, "Trừ mẹ ra còn ai giữ chìa khóa nhà chị không?"
"Có nha."
"Ai?"
"Bạn gái cũ..."
Một câu thiếu chút nữa đem Bạch Trà Quân nghẹn chết, nhớ tới chuyện lần trước, xác thực người kia thật có một cái chìa khóa, "Không còn ai nữa sao?"
"Không còn...!"
"Sau này nhớ gửi chìa khóa cho người nào đáng tin cậy ấy, miễn cho mẹ chị đi ra ngoài du lịch, chị lại ngu ngốc để quên chìa khóa trong phòng."
"Ưm, lần sau để đem chìa khóa đưa cho em." Hồ Duyệt đặc biệt cao hứng, đem chìa khóa đưa cho nàng rồi thì sớm muộn gì cũng thâu tóm chìa khóa nhà nàng tới tay.
"Giờ phải làm sao đây? " ý của cô là muốn Bạch Trà Quân chủ động mở miệng lưu lại mình trong nhà, danh chính ngôn thuận nằm ngủ với nàng.
"Đành phải gọi thợ phá khóa tới chứ sao giờ." Bạch Trà Quân đương nhiên nói.
"...."
"Tôi không có tiền, sao gọi người ta tới được."
"Tôi có, để cho cô mượn nào trả cũng được."
Đôi lúc Hồ Duyệt cũng không hiểu nổi, chính mình rốt cuộc là thích người con gái này ở điểm nào, sao lại có thể u mê đến vậy..