Sáng sớm hôm sau, Hồ Duyệt đã bị Bạch Trà Quân đạp tỉnh, "A? Làm sao vậy? " trong mơ hồ cô dụi dụi hai mắt.
"Chị nhìn đi! Bị đăng lên mất rồi! " Bạch Trà Quân giơ di động ra trước mặt Hồ Duyệt, thiếu điều muốn nện luôn vào mặt cô, video trong điện thoại là từ chương trình được phát sóng tối qua, chính là đoạn bên trong xe Hồ Duyệt ngồi nói "Hai chúng ta tuổi sêm sêm nhau đó cô gì ơi, cũng sắp lên chức bà cô rồi đấy." không những thế câu cuối cùng này còn bị biên tập thành một đoạn rap phối hợp với nhạc xập xình, để tăng hiệu quả còn liên tục lặp lại câu "Bà cô, bà cô, bà bà bà côô"
"Ha ha ha, ai biên tập cái này vậy, thật là có khiếu hài hước." Hồ Duyệt nằm trên giường cười không như được mùa.
Bạch Trà Quân mặt đều đen thành đít nồi, cầm điện thoại đập nàng, "Cút! chị đừng nói chuyện với tôi nữa!"
"Ha ha, dù là tiết mục giải trí cơ mà ác thật sự." Hồ Duyệt lại nhìn nhìn cái video kia "Này là đoạn ngồi trên xe taxi đây mà, ở bên trong có camera? Lý đạo diễn được lắm, dám gài bẫy tôi, cậu ta chán sống rồi à."
Bạch Trà Quân thật sự hận chết nàng, mồm miệng ăn nói ba lát ba sàn, đem hình tượng của mình đều ném đi hết rồi, "Về sau còn dám ăn nói lung tung, coi chừng mạng sống của cô."
"Vâng vâng ~" nói xong, Hồ Duyệt níu lấy một góc chăn mền, cố ý giả bộ như đang thẹn thùng, mím môi nhịn cười.
Muốn nhây với Hồ Duyệt, Bạch Trà Quân tự nhận không phải đối thủ của người này, ai kêu nàng căn bản đến thể diện cũng không thèm để ý.
"Bớt giỡn chạy nhanh đi rửa mặt đi, đoán chừng một hồi đoàn quay phim quay lại không chừng bộ mặt ngái ngủ của cô sắp bị đem lên sóng truyền hình."
"Có lý, hiện tại hình như tôi đang khá nổi, cần phải chú ý hình tượng mới được." Hồ Duyệt hồi nãy có nhìn qua rồi, ở bảng nhân khí của chương trình mình thế nhưng xếp ở thứ 3."
"Chậc, em vậy mà xếp thứ mười mấy ư, đám người kia mắt mù hết rồi."
Bạch Trà Quân đương nhiên biết rõ thứ tự của mình, ngày hôm qua trông thấy Hồ Duyệt tám chuyện rôm rả với em gái kia, sắc mặt mình tốt thế nào được, thứ tự không ở hạn chót đã là không tệ.
Hôm sau cũng là cả ngày ở trên xe lửa, điện thoại Hồ Duyệt cứ hết điện là lại đem đi cắm sạc, Bạch Trà Quân thì ngược lại, dựa vào một bên cửa sổ cầm sách đọc, tựa hồ không có ý định trò chuyện.
"Em không phải sợ hành lí quá nặng nên không mang nhiều quần áo sao, thế mà lại mang theo cả đống sách." Bìa sách ghi gì mà nghệ thuật hội họa Châu Âu, nghe xong tên liền không muốn tò mò hỏi thêm.
"Đi chơi game của chị đi, đầu óc tối dạ." Bạch Trà Quân ghét bỏ xê dịch thân thể, một tay kê đầu, nghiêng người nằm ở trên giường đưa lưng về phía nàng.
"Camera còn đầy rẫy đây chị nào ăn nói lung tung được, em dỗi lâu thế, vẫn còn nhớ vụ tiết mục kia ư, đừng giận nữa được không?~"
"Tức giận? Thật muốn tức giận với chị, tôi chắc sớm tức chết rồi." người này sao có thể lắm tật xấu đến thế, như keo 502 dính chặt trên giường của mình, bên kia rộng thì không chịu nằm đâu.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, là người của đoàn quay phim, hình như là nữ khách mời số 12 bị mất đồ, người này đến thông báo cho bọn họ nên cẩn thận giữ đồ đạc.
Hồ Duyệt nghe xong nổi nóng, "Không tranh thủ thời gian báo cảnh sát còn đứng đấy làm gì, cái này phải điều tra cho rõ, để tôi đi xem thử."
Bạch Trà Quân còn lo lắng Hồ Duyệt xúc động như vậy, đi đừng cho người ta thêm phiền là tốt rồi.
Kết quả Hồ Duyệt đi không bao lâu đã thấy trở lại, bên người mang theo cô bé kia.
"Bên kia giờ hỗn loạn quá, không phải có người quay phim sao, em bị mất lúc nào?"
"Nãy em muốn đi vào buồng vệ sinh nên đem đồ đạc nhờ người quay phim giữ giùm, kết quả cậu ta ngủ quên không chú ý, lúc em trở lại đồ đạc đã không cách mà bay rồi.
Bên trong còn có máy ảnh cùng máy tính của em, may là chứng minh nhân dân em có mang theo người, không thì đều bị mất hết rồi...!" Cô bé khóc nấc lên, trông rất đáng thương.
Bạch Trà Quân cũng quan tâm nói, "Em chuyển qua bên này đi, còn một đêm nữa, một hồi tìm người soát vé đổi lại toa, chúng ta ở cùng một chỗ, nhiều người có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Thế nhưng...!tiền chương trình giao cho em cũng bị mất rồi...!Không có tiền mua vé bổ sung.
" Cô bé nói xong lại muốn khóc.
Bạch Trà Quân tranh thủ thời gian an ủi, "Không sao, tiền chị rút thăm được tương đối nhiều, vừa đủ cho chúng ta."
Hồ Duyệt nhìn hai người bọn họ, nghĩ thầm, vừa rồi đối với chính mình thì keo kiệt như vậy, tốn bao công sức làm nũng các kiểu mới được mua giường mềm, hiện tại bà con ra mà xem này, hào phóng như vậy trực tiếp cho người ta mua vé bổ sung, tuyệt đối là phân biệt đối xử!
Buổi tối, ba người xem tiết mục phát sóng trực tiếp, chú ý hướng đi của vài người khác, trên cơ bản, tất cả mọi người đều chạy trước cả rồi, chỉ có điều nữ khách mời số 4 đặc biệt may mắn rút trúng một vạn khối tuy rằng đến đích đầu tiên, sau lại nhận được thêm một nhiệm vụ nữa yêu cầu đi tới một thành phố khác, cô gái này vẫn tiếp tục mua khoang máy bay hạng nhất."
"Chậc chậc, cô ấy chỉ còn lại một ít tiền thôi, lỡ đến nơi lại muốn đi chỗ khác tiếp không biết sẽ xử lí ra sao." Trên màn hình đều có hiển thị mức chi tiêu của mỗi người, muốn ăn gian dùng tiền của mình là không có khả năng, nhìn số tiền mấy trăm ít ỏi của mình, trong lòng bi thương trời xanh không thấu, vừa mở đầu liền phải đi ôm đùi người khác sống sót, quá thêm thảm.
Cơ mà về sau lộ phí được cấp thêm sẽ là dựa theo bảng xếp hạng nhân khí, thứ tự càng cao sẽ càng có nhiều tiền.
May mắn như thế, Hồ Duyệt mới không hoàn toàn biến thành giai cấp vô sản, về phía Bạch Trà Quân bởi vì thứ hạng không quá cao, cơ bản không được cấp thêm bao nhiêu, toàn bộ đều sống nhờ tiền dành dụm, hiện tại lại thêm một người nữa, có chút giật gấu vá vai..