"May là khách sạn không cần phải tự đặt, số 12 em ở cùng chỗ với tụi chị đúng không?"
"Vâng ạ, cơ mà nãy em mới xem xét qua, nơi này cách nhà ga khá xa, xung quanh cũng rất vắng vẻ."
"Sợ cái gì, hai ngày này em cứ đi theo tụi chị, chị đây bảo kê em."
Cứ như thế, đoạn sau đều biến thành 3 người ở chung một chỗ, may mắn cô bé này rất đáng yêu, hòa đồng, ở cùng còn rất vui.
Khi ba người đang kéo hành lí dựa theo định vị điện thoại đi tìm khách sạn thì phải đi qua một con hẻm nhỏ, xung quanh tối tăm, đến đèn đường cũng không có.
Bạch Trà Quân nghi hoặc hỏi Hồ Duyệt đang cầm điện thoại, "Chị có chắc là đi đúng hướng chứ? Sao lại vắng vẻ thế này." nói xong lấy điện thoại mình ra xem phương hướng.
Hồ Duyệt đặc biệt ủy khuất, "Chị nào biết, nãy giờ định vị chỉ sao chị liền đi theo vậy."
"Đúng đó chị Trà Quân, nãy em có tra thử rồi khách sạn này rất khó tìm." nữ khách mời số 12 an ủi hai người.
Người quay phim thì ở nơi không gần cũng không xa quay các nàng.
Đột nhiên, phía trước có 3 người đi lại, trong ngõ tối tự nhiên xuất hiện 3 người nam giới, như thế nào đều làm người khẩn trương.
Hồ Duyệt cảnh giác ngẩng đầu híp mắt thấy, sau đó lặng lẽ đem Bạch Trà Quân kéo đến phía sau mình, ba người kia dần dần đi tới, tất cả đều thuộc kiểu to con, đầu cạo trọc, mình mẩy săm trổ, thoạt nhìn rất bất lương.
Quả nhiên, không đợi các nàng quay người rời đi, ba tên kia liền vây xung quanh, một tên móc ra một chiếc dao găm "Này cô em, chạy đi đâu vậy?"
"Chắc các anh nhận nhầm người rồi, chúng tôi đang quay chương trình thực tế, đằng sau còn có anh quay phim nữa mà." Hồ Duyệt cũng không quá sợ hãi, nói xong quay đầu ra sau, lúc này bóng dáng anh quay phim nào còn nữa..., mấy tên này, vừa thấy có chuyện liền co giò chạy mất rồi!?
"Ha ha, đại ca, các anh làm gì vậy, tụi tôi còn đang ghi hình mà, nghe cho sang vậy thôi chứ chương trình này nghèo thôi rồi, cả đám cũng không có bao nhiêu tiền, anh xem trong túi tôi chỉ còn vài đồng."
"Không có tiền? Không có cũng không sao, vậy anh đây cướp sắc cũng được!" nói xong, một tên trong số đó cười nham nhở tiến lại sờ má Bạch Trà Quân, Hồ Duyệt lập tức lạnh mặt, "Tuy rằng người quay phim chạy mất rồi, nhưng chắc chắc là đi báo cảnh sát, khuyên chân thành mấy vị đại ca giờ chạy đi vẫn còn kịp, đừng nhìn tôi chân mềm tay yếu mà làm càn, tí nữa hối hận không kịp."
"Ái chà cứng miệng phết nhỉ, lại đây trổ tài cho bọn anh xem thử?" gặp Hồ Duyệt như vậy bọn chúng càng thấy hứng thú, "Hôm nay phải để tụi này kiến thức thử tài nghệ của cô em mới được." một tên ý đồ tiến lại gần cô, số 12 thất thanh la lên kêu cứu.
Hồ Duyệt cũng không phải phô trương khả năng gì, đúng thật là trước đây từng học võ, nhưng mà luyện được vài ngày thấy mệt quá lại bỏ, lúc này ngược lại nhớ tới trước đây được huấn luyện qua cách chống lại yêu râu xanh, liền một cước đá ngay trúng chỗ hiểm của tên kia, phần nhọn của giày cao gót thiếu điều khiến tên đó muốn thăng thiên lên chầu trời cùng ông bà, ôm chặt phần dưới ngã sụp xuống đất kêu la thảm thiết.
Thừa dịp hai người kia còn đang mặt đầy khiếp sợ, Hồ Duyệt tiện tay quơ lấy một viên gạch nhắm ngay vào mặt tên đang ôm Bạch Trà Quân "Người của bà đây cũng dám động!? Tụi bay chết chắc rồi!"
Tên kia cũng không nghĩ tới Hồ Duyệt ra tay ác như vậy, tuy rằng nhanh tay lẹ mắt né được viên gạch nhưng sau đó liền bị Hồ Duyệt nhấc chân tung cho một cước, phần nhọn của giày cao gót vừa vặn đá đúng đầu gối làm hắn la lên như lợn bị chọc tiết nhảy lò cò qua lại, Hồ Duyệt nào dễ dàng tha cho hắn, cúi xuống cầm lại cục gạch đuổi theo chọi tiếp.
Cuối cùng 2 tên mặt xanh mét nằm dưới đất thảm thương cầu cứu, "Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, chúng tôi là người của đạo diễn! Thật đó! Chúng tôi không phải là người xấu mà, đừng đánh nữa...!"
Hồ Duyệt thừa thắng xông lên đang đập hăng còn chưa hả giận, nghe vậy thở dốc, "Camera ẩn? Là giả? Sao không nói sớm hù tôi sợ thấy bà cố nội luôn biết không!" Hồ Duyệt đem cục gạch quăng đi, vuốt ngực, "Mẹ ơi, thật sự là làm người ta sợ muốn chết." vừa rồi thật sự bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, chân tay đều run rẩy.
Ba người diễn viên kia còn thảm hơn, run cầm cập đứng túm tụm tút đằng xa, có nhân viên công tác chạy tới hỏi bọn hắn có cần đi bệnh viện kiểm tra không.
_______
"Sao chị gan vậy, lỡ đó là cướp thật sự, bọn chúng còn mang theo dao nữa thì sao bây giờ, sao không bình tĩnh lại suy nghĩ?" tại khách sạn, Bạch Trà Quân tận tình khuyên bảo giáo dục nàng, nhưng vừa quay đầu liền bồi thêm câu, "Mà thôi, dùng trí mà nói yêu cầu quá cao đối với chị?"
"Em không sợ sao?" Xem bộ dạng bĩnh của Bạch Trà Quân, Hồ Duyệt kinh ngạc.
"Mới đầu cũng thấy sợ, nhưng tới lúc phát hiện không thấy tổ quay phim đâu là cảm thấy có vấn đề rồi." Bạch Trà Quân mở vali, đem áo ngủ cùng đồ rửa mặt cầm ra.
Hồ Duyệt thì nằm thất thểu trên giường, lần này vận động quá mạnh, giờ chẳng còn tí sức lực nào.
"Còn có vấn đề gì? Không phải là bị dọa chạy."
"Theo lý thuyết, tiết mục như vậy không có khả năng không có nhân viên công tác khác, trên xe lửa chị cũng thấy, ngoại trừ người quay phim, trên đường còn có mấy người đi theo nữa, như thế nào lại đột nhiên toàn bộ bốc hơi hết.
" Bạch Trà Quân tinh tế phân tích cho cô.
Hồ Duyệt thì không cho là đúng lăn qua lăn lại trên giường, "Khả năng thấy 3 tên đàn ông to con vạm vỡ như vậy nên một cước liền cao chạy xa bay mất."
"Chỉ có chị ngốc mới nghĩ thế, tính sơ sơ đoàn chúng ta có tới 7 người thì việc gì phải chạy, nên lúc đó tôi đã cảm thấy đây là do tổ chương trình sắp đặt." tại hiện trường, chỉ có Bạch Trà Quân một người không có giãy dụa cùng kêu cứu.
Vừa nói như vậy, Hồ Duyệt cũng cảm giác bộ dáng của mình lúc đó thật ngu xuẩn, đoạn này mà bị chiếu ra ngoài thiếu điều bị người khác cười chết mất.
Nghĩ đến đây cả người lập tức ỉu xìu, "Vậy sao lúc đấy em không đi nhắc chị chứ..."
Bạch Trà Quân đi qua, nhìn xem Hồ Duyệt cảm xúc có chút sa sút, đặc biệt bất đắc dĩ cười, "Không phải lúc sau có túm chặt lấy tay chị sao, chỉ là không thể ngăn được chị."
"Tại tên kia ấy, hắn dám ôm em, tay đều sắp đặt ở ngực, chị không vội sao được." thời điểm như thế mà Hồ Duyệt còn để ý được mất loại chuyện này..., không phục không được.
Nhưng nói thật, khoản khắc trông thấy nàng che chắn trước người mình, rồi sau đó vì cứu mình mà động tay chân, xác thực rất cảm động, càng không nghĩ tới nàng ra tay còn ác như vậy.
"Thời nhỏ chị không phải là trùm trường chứ? "
"Em có mắt nhìn đấy, chị đây trước đây không ngán đứa nào cả, ha ha."
"Chuyện như vậy có gì mà đắc ý." Bạch Trà Quân cũng nằm xuống, Hồ Duyệt nhích lại gần, từ sau lưng nhẹ nhàng giơ hai tay ôm lấy nàng, một lúc trôi qua, mười ngóc tay dần đan xen lẫn nhau.
"Lúc đấy chị rất sợ, cả lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, sợ bọn chúng sẽ làm gì em."
Thật giống như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào lòng, Bạch Trà Quân không tự giác nắm chặt tay nàng, đều nói lúc hoạn nạn mới thấy được con người chân thật nhất của nhau, tình cảm nàng đối với chính mình hoàn toàn chân thành, tuyến phòng vệ trong nội tâm cũng dần dần hòa tan, có lẽ rất nhanh thôi, có thể hoàn toàn tiếp nhận nàng, so với chính mình tưởng còn hãm sâu hơn nhiều, sớm trở thành một thứ thuốc độc, đã lan tỏa khắp cơ thể rồi mà bản thân vẫn làm chút dãy dụa vô nghĩa.
.