Xa cách hai mươi năm, cuối cùng Thẩm Lưu Phi cũng gặp lại được mẹ mình, y không còn nhìn thấy bất cứ điều gì khác, trong mắt chỉ còn lại người phụ nữ mặc xường xám màu hồng vỏ đỗ này.
Hai mươi năm đã qua, đương nhiên người phụ nữ qua tuổi năm mươi đã già rồi.
Tóc bà bạc trắng, người cũng đầy đặn hơn nhiều, gương mặt to hơn so với trong bức ảnh, đầu môi khóe mắt cũng đã hằn những nếp nhăn rất nhỏ.
Nhưng khi nhìn mẹ mình từ đằng xa, Thẩm Lưu Phi cho rằng bà vẫn là một người phụ nữ yêu kiều quyến rũ, bà giống hệt như dáng vẻ thời còn trẻ trong mơ của y, búi tóc lớn được chải cẩn thận giống như một cô hầu gái trong bức tranh cổ, nếp nhăn trên mặt còn đẹp hơn cả giấy hoa dán trên khung cửa sổ.
Người phụ nữ ngồi trước quầy hàng nhỏ của mình, quầy hàng bày bán một số đồ thủ công mỹ nghệ địa phương, hầu như hộ gia đình nào ở đây cũng kinh doanh những thứ này, người phụ nữ chẳng hề có ý thức cạnh tranh, vậy nên dù tình hình buôn bán ế ẩm nhưng bà cũng không sốt ruột.
Người phụ nữ khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng không khí ẩm ướt và ánh nắng nhẹ chỉ có ở thôn trấn sông nước Giang Nam, thỉnh thoảng lại chỉnh chiếc xường xám trên người mình khiến nó trở nên phẳng phiu hơn.
Xường xám của bà rất tinh xảo, một bên tà áo xẻ cao, vải satin màu hồng vỏ đỗ thêu viền ren đen, cổ áo và tay áo đều được thêu thủ công.
Bà như một đóa sen bung xòe buổi sáng e ấp về đêm, nhã nhặn và đoan trang đến lạ thường.
Vì không muốn chuyến viếng thăm của mình quá đường đột, Thẩm Lưu Phi đã mang theo cuốn sổ phác họa của mình.
Giả vờ là một du khách từ xa tới, y tiến lên bắt chuyện với người phụ nữ.
Tạ Lam Sơn lặng lẽ đứng ngoài cửa tiệm, anh muốn dành thời gian đoàn tụ hôm nay cho hai mẹ con này.
Vì ngoại hình đã thay đổi hoàn toàn sau khi phẫu thuật nên người phụ nữ không nhận ra đây là con mình.
Nhìn chàng thanh niên ăn mặc giản dị nhưng khí chất ngời ngời, bà biết y chắc chắn là dạng du khách giàu có, thế nên nụ cười cũng toát ra thêm đôi phần xởi lởi của dân buôn bán.
Người phụ nữ nhiệt tình chào bán những món đồ chơi trong tiệm của mình.
“Mua cái này đi, gài trên quần áo đẹp lắm, mua nhiều một chút, mang về mà tặng cho bạn gái hay cho bạn học đều hợp cả.” Người phụ nữ thấy y còn trẻ nên nghĩ y là sinh viên.
“Còn có cái túi nhỏ dân tộc này nữa, cũng là quà lưu niệm đặc biệt ở đây, thêu lụa hoàn toàn thủ công, cậu xem tua rua này đẹp ơi là đẹp…”
“Còn đây nữa, một chiếc vòng tay bằng bạc thuần được chế tác bằng kỹ thuật cloisonne*, mua cho mẹ của cậu một cái nhé…”
*Cloisonné là một kỹ thuật tráng men, trong đó bản phác thảo mẫu thiết kế được vẽ trực tiếp lên mặt kính bằng bút chì và sau đó các sợi vàng siêu mỏng sẽ được uốn cong cẩn thận, sắp xếp dọc theo những đường phác họa.
…
Dù người phụ nữ chào bán cái gì chăng nữa, Thẩm Lưu Phi cũng không hề kén chọn bắt bẻ, cái gì cũng gật đầu, cái gì cũng nói được.
Y mua một đống những thứ mà một người đàn ông không thể sử dụng được như túi xách, vòng tay, trang phục dân tộc gì đó…
Cuối cùng người phụ nữ cũng thấy hơi ngại ngùng, bà cười xấu hổ với Thẩm Lưu Phi: “Cái cậu này, có tiền thì cũng phải học cách từ chối chứ, đừng có người khác chào bán cái gì là cậu buộc phải mua cái đó như vậy.”
Tuy biểu cảm của Thẩm Lưu Phi vẫn lãnh đạm như thường ngày, nhưng khi đối diện với người thân xa cách từ lâu, đáy mắt y cũng đã nhuốm màu ấm áp tựa ánh nắng ban mai, y nói: “Không sao đâu ạ, cháu mua tặng cho mẹ, cô vui là được rồi.”
“Mẹ của cậu có phúc quá, con trai vừa đẹp trai vừa hiếu thảo…”
Đang nói chuyện thì bỗng có giọng của một cô gái trẻ vang lên từ đằng xa: “Mẹ!”
Thẩm Lưu Phi nhìn về hướng có tiếng gọi thì thấy một cô gái mười lăm mười sáu tuổi đang chạy về phía bọn họ.
Cô gái đang cầm một đài sen tươi, vừa chạy vừa gọi mẹ ơi người phụ nữ mặc xường xám trong cửa tiệm.
Thẩm Lưu Phi lập tức hiểu ra, mẹ của y đã cưới người khác rồi, bà đã có một gia đình mới và một đứa con mới.
Tóc cô bé được buộc theo kiểu công chúa rất phức tạp và xinh xắn, mái hất chéo cùng với đôi mắt to như một học sinh, đường nét gương mặt rất giống người phụ nữ thời còn trẻ, cũng hao hao dáng vẻ y ngày ấy.
Gần như chỉ liếc mắt một lần, Thẩm Lưu Phi đã nhận ra đây chính là em gái cùng mẹ khác cha của mình.
Cô gái hoàn toàn không sợ người lạ, dường như rất có thiện cảm với anh trai tuấn tú này, thấy y cầm theo tập giấy ký họa thì chủ động tiến lên bắt chuyện: “Anh tới vẽ tranh à? Có rất nhiều sinh viên mỹ thuật cũng đến đây vẽ ký họa, em cũng muốn học mỹ thuật.”
Thẩm Lưu Phi gật đầu: “Phải.”
Cô bé lại hỏi: “Anh vẽ gì thế?”
Thẩm Lưu Phi bình thản đáp: “Cảnh đẹp người đẹp, cái gì cũng vẽ.”
Cô bé cười tít mắt: “Vậy em có được coi là người đẹp không? Có thể vẽ cho em một bức không?”
Thẩm Lưu Phi vui vẻ gật đầu.
“Nào qua đây, điên điên khùng khùng, tóc tai rối hết cả rồi, để mẹ buộc lại cho con.”
Người phụ nữ mỉm cười vẫy con gái tới trước mặt mình, tháo tóc cô bé ra rồi đổi thành kiểu tết bím khác, Thẩm Lưu Phi không nhớ mẹ mình lại khéo léo như vậy, cũng không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi bà mới có một nụ cười ngập tràn hạnh phúc và tình cảm như thế.
“Lau mồ hôi đi, tô thêm chút son môi…” Người phụ nữ lấy một thỏi son ra, dùng ngón út chấm tí son rồi quẹt một lớp lên môi cô bé.
Bà giữ vai cô bé, nhìn một lượt rồi tỏ ra vô cùng hài lòng với đứa con gái xinh xắn của mình, nụ cười cũng tươi và tự nhiên hơn, “Xuống dưới cầu mà vẽ, chỗ đó cảnh đẹp.”
Cầu vòm bằng đá sa thạch màu đỏ, những chỗ nước chạm cầu thì rêu xanh bò lên chi chít, màu đỏ đối lập với màu xanh chẳng hề th ô tục, trái lại còn đẹp đến nao lòng.
Dưới cầu nước chảy róc rách, tiếng ngòi bút sột soạt trên trang giấy, Thẩm Lưu Phi nghiêm túc vẽ tranh, Tạ Lam Sơn ngồi bên cạnh không lên tiếng.
Bé gái tuổi này không thể ngồi yên, không cử động được nên miệng bắt đầu liến thoắng, cô bé hỏi Thẩm Lưu Phi rất nhiều câu như đang điều tra hộ khẩu, cuối cùng mới đến câu hỏi mà cô bé cảm thấy tò mò nhất: “Hai người… là một cặp ạ?”
Thẩm Lưu Phi không lên tiếng, Tạ Lam Sơn trả lời thay y: “Em thấy sao?”
“Em thấy giống.” Cô bé lại quan sát hai người đàn ông trước mặt, cảm thấy hai người bọn họ đều cao lớn đẹp trai, đúng là cực kỳ xứng đôi, cầm lòng không đặng nên cô bé lại hỏi, “Giờ có rất nhiều nơi đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới rồi, các anh sẽ tới đó kết hôn ạ?”
Câu hỏi này đi xa quá, Tạ Lam Sơn nở nụ cười: “Em tiến bộ ghê.”
“Hôn nhân là điều vô cùng thiêng liêng đối với nhiều người, nếu tìm được người phù hợp thì giới tính có là gì đâu?” Cô bé thật sự rất cởi mở, dù không hỏi nhưng cô bé vẫn nói, “Trước đây mẹ của em từng chịu rất nhiều đau khổ, chồng trước của mẹ đánh đập bà ấy suốt ngày, nhà chồng còn nghĩ ra đủ cách để cầm tù bà ấy, ban đầu bà ấy cố gắng chịu đựng, về sau thì cũng tỉnh ra và phản kháng, anh xem giờ bà ấy sống có tốt không? Bà ấy vẫn luôn nói với em, nếu chẳng may cưới nhầm người, kẻ đó chửi mình thì mình chửi lại, kẻ đó đánh mình thì mình ly hôn, bà ấy nói phụ nữ tỉnh ngộ không bao giờ là quá muộn, đừng chết như con ếch ngâm trong nước ấm, sau khi tắm máu mới có thể đứng lên…”
Có lẽ là do quan hệ huyết thống mang đến cảm giác thân thiết tự nhiên, cô bé dõng dạc nhắc lại lời mẹ dù còn chưa hiểu hết, rồi đột nhiên che miệng, lè lưỡi cười hì hì: “Ấy chết em đang nói bậy gì thế này?”.
Cô bé rướn cổ lên cố gắng nhìn bức vẽ vốn không thể thấy được, sau đó nghiêm nghị hỏi, “Anh vẽ xong chưa? Vẽ em có đẹp không?”
Thực ra không cần Tạ Lam Sơn kể lại hết sự thật năm ấy thì Thẩm Lưu Phi cũng đoán được đại khái từ sự rạng rỡ chưa từng thấy trên khuôn mặt của mẹ mình.
Y nở nụ cười điềm nhiên, đi nốt vài nét bút cuối cùng trên giấy rồi nói: “Xong rồi.”
Y đưa bức chân dung cho cô bé, đồng thời để lại tất cả đồ đã mua trong cửa tiệm rồi nói mai sẽ tới lấy.
Tạm biệt hai mẹ con đang dạt dào hạnh phúc, Thẩm Lưu Phi và Tạ Lam Sơn đi tìm B&B* để qua đêm.
*B&B là viết tắt của cụm từ Bed and Breakfast, có nghĩa là “giường ngủ và bữa sáng”.
Đây là loại hình cơ sở lưu trú nhỏ, giá rẻ, cung cấp chỗ nghỉ qua đêm và phục vụ bữa ăn sáng cho khách lưu trú.
Thị trấn sông nước Quế Đường là một nơi có phong tục tập quán rất thuần khiết, nhà nối tiếp nhà, cửa sổ đối diện cửa sổ, dường như những gia đình nơi đây hoàn toàn không có khái niệm về sự riêng tư.
Màn đêm dần buông, sương dày phủ kín mặt sông.
Ở đây nhà nào cũng thích treo đèn lồ ng trước cửa, đến lúc tối trời thì đèn lồ ng sẽ sáng lên, ánh đèn đỏ lung lay đầy mông lung, cảm giác vừa xa vời lại vừa gần trong tay, giống như hạnh phúc trên đời này.
Nhưng còn phụ thuộc xem người ta nghĩ thế nào.
Thẩm Lưu Phi đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn vào bóng tối tịch mịch bên ngoài.
Tạ Lam Sơn hỏi y: “Mai có đến thăm bác gái nữa không?”
“Không đi nữa.” Thẩm Lưu Phi bình thản đáp, “Biết bà ấy sống tốt là được rồi, không việc gì phải quấy rầy cuộc đời hiện tại của bà ấy.”
“Có lẽ với bà ấy thì không phải quấy rầy đâu, chắc hẳn bác sẽ bằng lòng làm quen với anh.”
“Tôi vốn không phải kết tinh của bà ấy và tình yêu, em trai tôi cũng không phải, vậy nên bà ấy mới không tha cho cả thằng bé khi phản kháng…”
“Không phải đâu.” Tạ Lam Sơn nói, “Em nghĩ cái chết của em trai anh là sự cố.”
Người phụ nữ bị Trịnh Thần Long luôn ngấp nghé mình c**ng hi3p, nhưng chồng bà lại cho rằng bà gian díu không giữ mình và chủ động quyến rũ người ta.
Lại một lần bị đánh đến trầy da tróc vảy, cuối cùng người phụ nữ bị đả kích quá nhiều đã không thể chịu đựng được nữa, bà đã bỏ độc vào trong nguồn nước, định rằng sẽ đồng quy vu tận với cả cái nhà đã bạo hành mình suốt thời gian qua này.
Nhưng liều lượng không đủ, người chồng cao to lực lưỡng không bị hạ gục, trái lại còn vớ cây rìu muốn chém chết bà.
Người phụ nữ tranh thủ lúc thuốc độc phát huy tác dụng cũng cướp lấy cái rìu, một khi những đau đớn và uất ức ngày này qua tháng nọ được trút ra, bà đã chém chết hết cả nhà đang nằm vật ra đất r3n rỉ.
Đứa con lớn mười bốn tuổi đi học vẽ bên ngoài, đứa nhỏ tám tuổi thì bị tiếng động lạ làm tỉnh dậy nên mới xuống tầng tìm mẹ.
Người phụ nữ đã giết người đến độ phát cuồng, nghe thấy có tiếng động đằng sau thì lập tức quay lại vung rìu.
Khi cậu trai Diệp Thâm mười bốn tuổi nghe tiếng đi vào trong nhà người phụ nữ thì cuộc thảm sát đã xảy ra.
Cậu trai là một đứa trẻ mồ côi, người giám hộ lại không thèm quan tâm để ý, thằng nhóc cũng vui vẻ với việc lăn lộn một mình bên ngoài.
Dù sao thì nó cũng rất thông minh, không có cảm giác thuộc về một nơi nào đó, tựa như một chú hải âu giữa đất trời, có thể vỗ cánh bay đi bất cứ khi nào mình muốn.
Người duy nhất mang lại cho nó chút dịu dàng lại chính là người phụ nữ ru rú xó nhà, thấy ai cũng khiếp sợ này.
Người phụ nữ đã ở bên bờ vực sụp đổ, cậu trai bước tới rồi nghĩ cách giúp bà thoát thân.
Nó nhanh chóng bố trí hiện trường và đổ lỗi cho Trịnh Thần Long đã ngã xuống đất và bất tỉnh.
Để ngụy tạo là người phụ nữ đã tử vong, nó vẩy máu của bà ra, sau đó còn cắt lấy một mảnh da của bà.
Cậu trai lái xe của Trịnh Thần Long đưa thi thể của gã đi rồi vùi vào trong núi sâu không ai biết được, cho đến mười năm sau khi vùng núi được khai thác thì sự việc mới bại lộ.
Nhiều năm trôi qua y vẫn chấp niệm với việc tìm kiếm tung tích của mẹ, giờ thấy người còn sống thì tất thảy cũng kết thúc, gánh nặng trong lòng cũng được buông bỏ, y cảm thấy thư thái và thoải mái hơn bao giờ hết.
“Người luôn nhìn lén ngoài sân nhà hồi tôi còn bé chính là em nhỉ.” Tắm xong, hai người đàn ông nằm ngửa trên giường, Thẩm Lưu Phi vẫn cảm thấy khó hiểu, “‘Chiến dịch săn lưới’ đã mở lại những bản án cũ, em lo lắng sự thực là mẹ tôi chưa chết sẽ bị bại lộ nên mới ra tay với Trác Điềm, đồng thời cuối cùng tha cho cô ta và cố ý để bị bắt.
Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao phải gánh những tội lỗi không phải do mình gây ra?”
“Khó nói lắm, có lẽ vì chán cái kiểu sống giàu có về vật chất nhưng trống rỗng về tinh thần, có lẽ em chỉ thông cảm cho họ, vì giới tính mà phải chịu khổ từ nhỏ…”
Loại phức cảm cứu rỗi cực đoan này khiến Thẩm Lưu Phi muốn cười, y quay lại ôm Tạ Lam Sơn rồi nói với anh, chúng ta là hai kẻ dị biệt duy nhất trên thế giới này, vì hòa bình thế giới, chúng ta đừng làm hại người khác, chỉ cần tập trung làm hại lẫn nhau là được rồi.
Tạ Lam Sơn cũng cười, anh ghé lại gần cắn lên mũi Thẩm Lưu Phi, miệng bắt đầu cợt nhả: “Chẳng phải anh nói muốn có con trai lúc ở trên xe còn gì, còn không mau tới làm hại em đi.”
Họ bắt đầu hôn nhau và c ởi quần áo của người còn lại, trong phòng không bật đèn, chỉ có một vạt sáng đỏ nhập nhèm hắt vào từ chiếc đèn lồ ng ngoài cửa sổ.
Bầu không khí giống như động phòng hoa chúc này đã thôi thúc d*c vọng của họ tựa như nụ hoa đâm chồi ngày xuân, hai người anh trên tôi dưới ve vuốt hôn nhau một hồi thì Thẩm Lưu Phi đã giữ vị trí ở trên.
Y quỳ giữa hai ch@n Tạ Lam Sơn, lưng ưỡn thẳng, d*c vọng bành trướng không giấu giếm, cứ thế nhìn thẳng vào mặt người yêu.
“Bản thân em muốn có con gái, con gái giống cha nó,” So với đôi mắt to giống người Tây của chính Tạ Lam Sơn, mắt Thẩm Lưu Phi hẹp dài mang nét Á Đông nhiều hơn, cũng mang tới cảm giác lạnh lùng xinh đẹp độc đáo.
Tạ Lam Sơn đưa tay vuốt v e đường mày hốc mắt của y, anh nghẹn ngào nói, “em cảm thấy hết thảy những cảnh đẹp tuyệt vời nhất mà thiên nhiên ban tặng trên đời này đều giống như anh, cũng đều không bằng được anh.”
“Yên tâm đi,” Rõ ràng dưới háng đã hừng hực như lửa nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh, Thẩm Lưu Phi nghiêng đầu ngậm và hôn ngón tay của Tạ Lam Sơn, “chỉ cần chăm chỉ gieo mầm thì đừng nói có nếp có tẻ, mười đứa tám đứa cũng được luôn.”
Khi nói chuyện vẫn lãnh đạm thờ ơ, chẳng hiểu móc đâu ra thói xấu, y kéo đôi chân dài của Tạ Lam Sơn lên, bản thân thì quỳ xuống để anh chổng ngược lên, sau đó bắt đầu dùng miệng m*t cho anh.
Cảm xúc bảo đến là đến, Thẩm Lưu Phi cuồng nhiệt cạ mũi và má mình vào đùi trong của Tạ Lam Sơn, sau đó mở miệng cắn lên t1nh hoàn, đầu lưỡi tỉ mỉ lướt qua một lượt rồi lại m*t phần da thịt dưới đáy chậu của anh, ngay cả phần thịt mềm ở lối vào cũng li3m hết không bỏ sót.
Cảm giác bị dốc ngược rất khó chịu, Tạ Lam Sơn đang muốn xin tha thì lại cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại luồn vào trong lỗ sau của mình, k1ch thích đến mức người anh run lên bần bật, tiếng nói biến thành tiếng rên, không thể kìm nén trong họng mà rỉ ra ngoài.
Lưỡi của Thẩm Lưu Phi đẩy lên làm cửa vào trở nên ẩm ướt và mềm mại, sau khi đẩy vào rút ra khi nông khi sâu một hồi, y chừa ra một tay rồi cắm hai ngón vào thăm dò.
Vách th1t mềm mại bị xâm lấn, Tạ Lam Sơn lập tức có phản ứng, d**ng v@t của anh cứng lên thẳng tắp, nhiệt độ cơ thể nóng đến kinh người, dường như máu toàn thân anh đều tụ hết lên bề mặt cơ thể vào giây phút này.
Nương theo từng nhịp ra vào của ngón tay Thẩm Lưu Phi, lỗ ni3u đạo của anh tiết ra chất nhờn h@m muốn chảy xuống tong tỏng như thể không còn tự chủ được nữa.
“Anh họ, chúng ta… nằm xuống, được không…” Thoải mái quá nên eo chân mềm nhũn, không chổng ngược được nữa.
Thẩm Lưu Phi coi như không nghe thấy mà đứng thẳng lên.
Y tìm một góc dễ dàng nhét vào rồi đỡ d**ng v@t thúc thẳng về phía trước, đẩy mạnh phần đầu cứng rắn vào hậu môn của Tạ Lam Sơn, sau đó dừng lại một chút rồi đâm lút cán.
“Anh họ, thật sự hoa mắt lắm… Á…” Bôi trơn không hề đủ, Tạ Lam Sơn chỉ kêu lên một tiếng rồi im bặt, cũng may thể lực anh tốt nên dù đối phương có chèn ép như vậy nhưng anh vẫn còn sức nói chuyện, nếu là người khác thì đã chết vì xuất huyết não rồi.
Thẩm Lưu Phi đang khá hưng phấn, vừa đưa đẩy nóng hầm hập vừa hỏi bằng giọng lạnh tanh.
“Anh họ có tốt với em không.”
“… Tốt.”
“Anh họ có làm em đau không.”
“… Đau.”
Não bộ dồn máu thì làm gì còn hơi đâu mà suy nghĩ nữa, người kia hỏi gì thì anh đáp nấy, âm thanh cũng trở nên lùng bùng.
D**ng v@t càng cọ xát ngày càng nóng và cứng rắn, Thẩm Lưu Phi cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái khi tìm kiếm cực lạc kh0ái cảm trong lối vào nhẵn mịn siết chặt này, dù cho sắc mặt y vẫn bình thản như thường nhưng giọng nói ngập trong bể dục lại trở nên thô bạo hơn rất nhiều.
“Anh họ…” D**ng v@t bỗng rút ra đột ngột, ngay khi quy đ@u sắp rời khỏi mép lỗ thì lại xuyên thẳng vào một cách đầy hung dữ.
Tạ Lam Sơn sướng đến mức kêu lên, tư thế chổng ngược hoàn toàn biến dạng, cơ thể anh xiêu vẹo vắt trên người Thẩm Lưu Phi.
Thẩm Lưu Phi cũng bất chấp tư thế của đối phương, y giữ chặt hai chân của Tạ Lam Sơn, thẳng lưng đâm vào khoảng trăm lần mới bắn t1nh.
Tạ Lam Sơn chổng ngược quá lâu nên mãi cho đến khi được đặt nằm úp xuống giường thì anh đã sắp ngất đến nơi, màu đỏ nhuốm trên gương mặt vẫn còn chưa phai.
Anh bị làm đến mức không thể khép được chân, lỗ sau bị nong ra cũng không thể thít lại ngay lập tức, vì tư thế quan hệ nên t1nh dịch đã bắn vào rất sâu, giờ rỉ ra ngoài trông rất giống tuyết chưa tan đọng trên nhụy h0a thẫm đỏ.
Thẩm Lưu Phi cúi xuống hôn lên môi Tạ Lam Sơn.
Dù là Bạch Sóc và Tạ Lam Sơn, hay là Thẩm Lưu Phi và Diệp Thâm, tất cả đều là em và tôi đã được định mệnh lựa chọn để yêu nhau từ sâu thẳm trong bóng tối, y làm nụ hôn sâu thêm và nói, anh họ yêu em.
Chờ đến khi Tạ Lam Sơn thả lỏng một lần nữa, Thẩm Lưu Phi lại nhét d**ng v@t của mình vào, đổi sang tư thế thoải mái hơn cho cả hai, nghênh đón lần gi@o hợp tiếp theo.
Cơ bắp và cơ bắp đối chọi đầy sung sức, quấn riết lấy nhau suốt cả một đêm, đến tận khi trời sáng thì hai người đàn ông mới kiệt sức nằm xuống ngủ.
Hiếm có một lần mà Tạ Lam Sơn là người tỉnh trước.
Trước đây mỗi khi tỉnh dậy thì Thẩm Lưu Phi hầu như đều không ở bên cạnh, có lẽ vì tâm trạng nặng nề, e ngại đến mối quan hệ dở dang với Diệp Thâm, y vừa mâu thuẫn vừa giãy giụa, đã đắm chìm lại vừa tỉnh táo.
Hiện tại đã trút bỏ được hết gánh nặng, cuối cùng cũng có thể tận hưởng cảm giác ôm người yêu say giấc.
Thẩm Lưu Phi nằm ngửa, Tạ Lam Sơn gối lên bờ ngực săn chắc của y, một bàn tay hư hỏng mò xuống dưới, nắm lấy thứ hung dữ đã làm anh sướng phát điên.
Sau đó anh lại gác một chân lên người Thẩm Lưu Phi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi lên lỗ sáo ở đỉnh quy đ@u, anh muốn để cho bộ phận này của y tỉnh trước.
Ai ngờ điện thoại đổ chuông còn nóng vội hơn cả anh, âm thanh vang rất lớn.
“Đệch, đáng nhẽ không nên bật máy.” Thấy Thẩm Lưu Phi bị đánh thức, Tạ Lam Sơn nhiếc móc một câu rồi bắt máy, “Hầy, lão Đào, chẳng phải tôi đã bảo là tùy tâm trạng mà, vẫn chưa tuyên thệ xong hả.”
Đào Long Dược cố kìm nén không nổi khùng lên, hắn nói với anh qua điện thoại: “Tuyên thệ gì nữa, lại có người chết rồi, về phá án cho tôi mau!”
Dù sao cũng mới vừa được lên đội phó, hoạt động ôn tập lời tuyên thệ không tham gia thì được chứ không thể không phá án, anh bèn vội vàng đứng dậy thu dọn rồi tức tốc chạy về Hán Hải.
Xuống máy bay, tiện đường ném hành lý vào nhà rồi cả hai chạy thẳng tới địa điểm xảy ra vụ án.
Thi thể đã được đưa về cục để giải phẫu nhưng công tác điều tra hiện trường vẫn đang tiếp diễn, Tạ Lam Sơn nhận ảnh chụp xác từ Đào Long Dược rồi nghiêm túc quan sát.
“Vào sáng ngày hôm qua, một người dân đang tập thể dục trong công viên thì thấy một gã đàn ông đang lén lút chôn thứ gì đó, lúc sau lại nghe thấy tiếng ô tô chạy đi, người đó thấy khả nghi nên gọi điện báo công an.
Nạn nhân là nam giới trưởng thành khoảng ba mươi tuổi, đầu bị đánh mạnh bằng vật cùn dẫn đến tử vong, có rất nhiều xương sườn bị gãy, người ta nghi ngờ rằng thi thể của anh ta bị chôn vùi và bỏ lại sau một vụ tai nạn xe hơi…” Đào Long Dược kể lại tình hình đại khái cho Tạ Lam Sơn rồi quay sang nói với Thẩm Lưu Phi, “Thầy Thẩm, nhân chứng báo cảnh sát vẫn còn đang ở đây, phiền anh mô phỏng lại chân dung của kẻ đó.”
Đào Long Dược đưa Thẩm Lưu Phi đi gặp nhân chứng nọ, Tạ Lam Sơn thì ở lại chỗ cái xác bị đào ra để tiếp tục tìm manh mối.
Anh cầm bức ảnh thi thể lên xem lại, nhưng lúc này thứ anh thấy trong hình không phải là người đàn ông xa lạ kia mà xuyên qua đó là một gương mặt quen thuộc thông qua tình trạng tử vong tương tự… Anh đã biết gã đàn ông này vào hai mươi năm về trước, gã là chú họ của Thẩm Lưu Phi, là Trịnh Thần Long làm rất nhiều việc xấu rồi còn thèm muốn người chị dâu xinh đẹp nhà mình.
Trịnh Thần Long luôn luôn đắc ý khoe khoang với người khác rằng mình từng muốn hi3p d@m một cô gái lần nữa, nhưng gã chưa bắt được người thì cô ta đã sợ đến mức hoảng hốt chạy bừa, cuối cùng rơi xuống ao chết đuối.
Người nhà của cô gái kia biết là gã làm nhưng oái oăm là không có bằng chứng, mẹ cô gái vì giận quá mà lâm bệnh nặng và qua đời vào năm tiếp theo.
Lúc ấy Diệp Thâm mười bốn tuổi đã lái xe đưa gã đàn ông vào trong núi hoang, nhưng ai ngờ đào được nửa hố thì gã tỉnh lại.
Thẩm Băng ra tay không quá nặng nên Trịnh Thần Long chỉ bị thương.
Nhưng vì gã đã mất máu quá nhiều nên tạm thời mất năng lực phản kháng, chỉ có thể cầu xin sự thương xót từ cậu trai kia.
Gã nói mình háo sắc, tuy đã hiếp rất nhiều phụ nữ nhưng không đáng tội chết…
Mặc cho gã khóc lóc xin tha thế nào và nói bao nhiêu lời hay ý đẹp ra sao, cậu trai kia vẫn giữ vẻ mặt vô cảm mà nhìn gã chằm chằm, ánh mắt như rắn độc nhìn con ếch.
Có lẽ “tội phạm trời sinh” thật sự tồn tại trên đời này, bọn họ là những phán quan máu lạnh cứu vớt bằng cách giết chóc, bọn họ cần k1ch thích giác quan khi máu phun ra để có được sự bình tĩnh dù chỉ trong phút giây ngắn ngủi.
“Con bé kia chết đuối là do lỗi của nó, đâu phải tôi giết nó chứ…”
Dường như cảm thấy gã quá ồn ào, cậu trai giơ ngón trỏ lên khẽ “xuỵt” một tiếng rồi mỉm cười.
“A Lam, cục trưởng mới gọi điện bảo nhất định phải phá án trong ba ngày…”
Tạ Lam Sơn ngước mắt lên theo tiếng gọi, anh thấy Đào Long Dược đi về phía mình, nụ cười mê hoặc đến mức gần như tà ác lại hiện ra trên mặt anh, nhưng sau đó đã biến mất không chút giấu giếm trước khi bị đối phương phát hiện.
“Cậu có phát hiện gì không?” Đào Long Dược nói.
“Cậu nhìn chỗ này đi,” Tạ Lam Sơn chỉ vào vết lõm trên đầu xác chết, “dạng vết thương cùn hình con thoi này được tạo ra từ một cây gậy có cạnh bên, gây nên tình trạng chảy máu nghiêm trọng, đây là vết thương gây ra trước khi tử vong, còn những vết thương khác xung quanh ở vùng đầu thì lại thâm tím không rõ ràng, ngoài việc là do bị tóc che đi thì còn một khả năng nữa, đó là được tạo ra sau khi tử vong.”
“Chờ bên pháp y giải phẫu chi tiết hơn là sẽ biết thôi,” Thẩm Lưu Phi đưa nhân chứng đi tới rồi tiếp lời Tạ Lam Sơn, “đánh chết người rồi chôn xác là phạm tội gây tai nạn giao thông bỏ chạy và thủ tiêu chứng cứ, nhưng nếu ngụy tạo tai nạn ô tô là để che đậy sự thật thì sẽ là tội cố ý giết người.”
“Vụ án này không đơn giản như vậy,” Tạ Lam Sơn nhìn Thẩm Lưu Phi rồi gật đầu, sau đó tự tin nhướng mày, “nhưng ba ngày là thừa sức để phá án.”
Vào một ngày tháng Sáu trời quang, những đám mây trên không trung tụ lại với nhau thành khối, ánh Mặt Trời đột nhiên xuyên qua lớp phong tỏa của vầng mây, hỗn loạn nhốn nháo chiếu rọi khắp núi sông.
Anh nhìn người yêu tiến lại gần mình, ăn ý nhìn vào mắt anh.
Ánh mắt Tạ Lam Sơn bỗng lóe lên chút mơ màng trong khoảnh khắc, nhưng theo từng bước Thẩm Lưu Phi lại gần, anh lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn như ngày mới gặp, vẻ lo lắng trong đáy mắt cũng tan biến vào hư không.
Anh nói với y bằng ánh mắt sáng ngời đong đầy tình ý:
Phật Đà và ác quỷ khác đường mà cùng đích đến, em khao khát anh, giống như khát khao pháo hoa vĩnh hằng trong bóng tối.Hết chương 168
Lời tác giả: Cảm ơn đã đọc, chúc mọi người có một cuộc sống hạnh phúc, vạn sự như ý ~
Ngoại truyện sẽ được đăng sau, bổ sung thêm vài nội dung nhỏ mà chính truyện không thể viết hết, thực ra tôi vẫn còn vô cùng thổn thức và tiếc nuối với cặp Trì Tùy.KẾT THÚC PHẦN TRUYỆN CHÍNH.
Zen: Bộ này phù hợp để đọc lại đó vì khi đọc lại, các bạn sẽ nhận ra rất rất nhiều chi tiết mà tác giả đã từng gài cả về Thẩm Lưu Phi lẫn lão Tạ.
Câu chuyện về Tạ Lam Sơn và Thẩm Lưu Phi đã kết thúc, bốn chương ngoại truyện sẽ chỉ nói về Trì Tấn và Tùy Hoằng, bổ sung thêm những chi tiết như vị trí giấu băng đỏ và những tiếc nuối của tác giả..