Một bài không khó lắm, Phàm Nhất Hàng dùng vỏn vẹn 10 phút giảng cho La Vy Vy nghe, cho tới tận khi cô có thể dựa vào chính mình làm lại một lần nữa, cậu mới không tiếp tục.
Lâm Thiên Viễn ở bàn trước đã nghe thấy âm thanh phía sau từ lâu.
Đợi đến khi Phàm Nhất Hàng giảng xong, Lâm Thiên Viễn ghen tức quay đầu lại.
"Phàm Nhất Hàng! Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ giảng cho tôi kĩ như thế!"
Khi Phàm Nhất Hàng giảng đề cho cậu ta, cảm giác như cậu chỉ muốn nói thẳng đáp án cho cậu ta nghe, tất cả các bước đều bỏ qua hết.
Nhưng đổi lại là La Vy Vy, thậm chí Phàm Nhất Hàng còn nói thêm rất nhiều, rõ ràng từng bước một.
Đây rõ ràng là phân biệt đối xử!
La Vy Vy trừng mắt nhìn, hỏi: "Cậu có ý kiến à?"
"Không, không..
Tôi nào dám.." Thấy La Vy Vy nổi giận, Lâm Thiên Viễn lập tức rụt cổ lại, không dám nói thêm một câu.
La Vy Vy nói đùa với Phàm Nhất Hàng: "Sau này cậu đừng giảng cho cậu ta nữa, tôi còn một đống đề chưa xong này."
Phàm Nhất Hàng ngây người, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Được."
La Vy Vy: "..."
CÔ chỉ nói đùa thôi mà.
Lâm Thiên Viễn thê lương khịt mũi, ngay cả bóng lưng cũng thấy sự ai oán.
Bài thứ ba La Vy Vy quyết định tự mình nghiên cứu, cô không thể không biết làm là hỏi Phàm Nhất Hàng luôn được.
Chiếm dụng thời gian của học bá nhiều quá cũng nhột chứ bộ.
Cô có một thói quen xấu, một khi suy nghĩ hay ngây người sẽ thích cắn đầu bút.
Cô vừa cắn bút vừa suy nghĩ phương trình của bài, kết quả quay đầu một cái đã thấy Phàm Nhát Hàng đang tò mò nhìn chằm chằm cô.
"Cậu nhìn tôi làm gì?" La Vy Vy hỏi.
Phàm Nhất Hàng thu tầm mắt về, cúi đầu nhìn bài.
La Vy Vy nhướn mày, hất tay đang cầm bút của cậu sang một bên, truy hỏi: "Nói! Vừa nãy cậu nhìn tôi làm gì?"
Phàm Nhất Hàng vừa bất lực vừa xoắn quýt nói: "Sao cậu đột nhiên..
(lại làm bài tập vậy.) ?"
Phàm Nhất hàng còn chưa nói xong, La Vy Vy đã đoán ra được.
Cô hứ hai tiếng, nói: "Lưu manh quay đầu cải tà quy chính, rửa tay gác kiếm, thay đổi tư tưởng cũng không được hả?"
Cô nói xong, tự mình nói một câu mẹ kiếp, rồi thán phục: "Tôi lại có thể nói một lèo ra nhiều thành ngữ như vậy, đúng là thiên tài!"
Phàm Nhất Hàng: "..."
La Vy Vy có phải thiên tài hay không thì cậu không biết, nhưng rất có khả năng La Vy Vy đã bị điên rồi.
Khi gần tan học, La Vy Vy thu dọn cặp sách trước, tránh để lát nữa lại quên linh tinh.
Đợi đến khi thu dọn gần xong, cô nhớ ra gì đó, đưa tay vỗ vai Phàm Nhất Hàng: "Chìa khóa xe.."
Nõi xong, mặc dù cô cảm thấy chuyện giúp Phàm Nhất Hàng đạp xe về giống như bị sai khiến, nhưng có thể đáp con xe trị giá vài chục triệu cũng ngầu đấy chứ.
Phàm Nhất Hàng lấy chìa khóa xe từ trong túi áo ra.
Mấy giây sau, cậu nhìn cô lần nữa, môi hơi động đậy: "La Vy Vy, cậu có biết sau kì thi tháng sẽ đổi chỗ theo thành tích không?"
Nghe thấy câu hỏi của Phàm Nhất Hàng, La Vy Vy phân tâm hỏi: "Biết chứ, vào cái lớp này thì như vậy cả."
Cô đang nghiên cứu chìa khóa xe đạp Phàm Nhất Hàng, quả nhiên là xe nào chìa khóa đó, ngay cả chìa khóa cũng đến bảy chữ số đấy!
Phàm Nhất Hàng nhăn mày, nhìn chằm chằm vẻ mặt không chút biến đổi của La Vy Vy.
Mấy giây sau, cậu coi như đã hiểu rõ, nhưng đáy máy như có tầng sương mù bao phủ, ánh sáng khó lòng chiếu vào được.
Tiếng chuông tan học vang lên, La Vy Vy đeo cặp sách lên vai, đi ra cửa.
Cô và Tần Thiên Thiên thường phải cùng nhau đi đến trường, nhưng lúc về gần như sẽ không về cùng nhau, trừ phi Tần Lạc Viễn lái xe tới.
"Lão đại! Chị Vy Vy!" Tống Ninh Viễn đuổi theo: 'Đi cùng đi! Đi cùng đi! Tôi thương lượng với cậu chuyện này.
"
La Vy Vy ghét bỏ nhướn mày:" Đừng có gọi chị Vy Vy gì đó, tôi nhỏ hơn cậu một tháng đấy! "
Tống Ninh Viễn nghi ngờ hỏi:" Vậy em Vy Vy? "
La Vy Vy đạp một chân qua:" Em con mẹ cậu ấy! "
" Vậy tôi gọi bằng gì? "Tống Ninh Viễn trốn được Như lai thần chân của La Vy Vy, khiêm tốn học hỏi.
La Vy Vy:"..
Bỏ đi, cậu cứ gọi chị đi.
"
" À phải rồi, cậu nói có chuyện cần nói với tôi? "
" Ừ.
"Tống Ninh Viễn xoa tay nói:" Cuộc thi đấu bóng rổ ấy, chúng ta cùng nghĩ cách để động viên đội nữ lớp mình được không? Tôi không muốn lớp khác thì đi xem bóng rổ, lớp mình lại phải ngồi trong lớp đâu.
"
" Chuyện này tôi cũng đang muốn nói với cậu.
"La Vy Vy hạ tay xuống:" Chuyện khác tôi có thể giúp, nhưng chuyện này tôi thật sự lực bất tòng tâm.
"
" Thật sự không được, cậu có thể viện cớ đi vệ sinh để ra ngoài xem.
"
" Vậy lại gì còn cảm giác tham dự nữa! "Tống Ninh Viễn mệt mỏi rủ đầu.
Hai người đi đến cửa cầu thang, Lâm Kỳ Hân đang đi xuống, khuôn mặt tràn ngập gió xuân phơi phới, cô ta chào hỏi La Vy Vy:" La Vy Vy, Phàm Nhất Hàng vẫn đang đợi tôi ở trong lớp hả? "
La Vy Vy không hề che đậy sự ghét bỏ của mình, cô khinh thường, ra giọng uy hiếp:" Đừng có ngứa đòn, cậu từng thử nắm đấm của tôi rồi đấy.
"
" Cậu..
"Lâm Kỳ Hân tức đến nỗi quai hàm bạnh ra.
Nhưng cô ta vẫn rất sợ kẻ điên La Vy Vy này, cắn răng nghiêng người rời đi.
Tống Ninh Viễn thấy Lâm Kỳ Hân đi rồi mới hòi:" Có chuyện gì vậy? Lâm Kỳ Hân và Phàm Nhất Hàng yêu nhau rồi à? "
La Vy Vy cắn răng trừng mắt:" Ăn nói cho đàng hoàng.
"
Tống Ninh Viễn nhếch môi:" Nếu như thật sự yêu nhau cũng hợp mà, cậu thấy sao? Lão đại, thật ra tôi muốn nói, chúng ta vẫn nên tránh xa Phàm Nhất Hàng một chút.
Tên đó chẳng biết từ đâu chui ra, tôi hỏi rồi, tên Liêu Nhuận đó là thằng cầm đầu của Trung học 13, chúng ta không dây vào nổi đâu.
"
La Vy Vy nghe giọng Tống Ninh Viễn không đúng lắm, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói:" Tống Ninh Viễn, gan cậu càng ngày càng nhỏ.
Liêu Nhuận thì sao? Nếu như bắt nạt người của trường chúng ta thì đều phải ăn đấm hết! "
Tống Ninh Viễn trầm mặc vài giây rồi đột nhiên lên tiếng hỏi:" Lão đại, đừng nói là cậu thích Phàm Nhất Hàng đấy nhé? "
La Vy Vy đang xuống ầng chợt dừng bước, suýt chút nữa ngã xuống.
" Cậu nói gì thế? Có phải cậu bị điên rồi không? Điên thì ăn nhiều óc heo vào! "La Vy Vy chửi mấy câu rồi vội vàng nói:" Hôm nay tôi đạp xe về, cậu đi mình nhé.
"
Nhà họ Tống và họ La ở hai hướng khác nhau, nếu muốn đi cùng thì chỉ có đoạn đường đến cổng trường là cùng được thôi.
Tống Ninh Viễn ngây người, hét về phía La Vy Vy:" Cậu có xe đạp từ lúc nào thế? "
" Vừa nãy.
"La Vy Vy vẫy tay với Tống Ninh Viễn, sau đó nhanh chóng biến mất trong dòng người tấp nập.
Cậu ta nghĩ lại lời phủ định thích Phàm Nhất Hàng lúc nãy của La Vy Vy, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Điều cậu ta không dám nói ra chính là, chẳng biết từ khi nào mà tình cảm anh em cậu ta dành cho La Vy Vy đã thăng cấp.
Có lẽ là từ khoảnh khắc ánh nắng chiều vào chén rượu trong phòng học đó chăng? Nhưng cậu ta cũng biết mình và La Vy Vy chắc chắn không có khả năng, nhưng cậu ta vẫn hy vọng, La Vy Vy không có khả năng với bất cứ ai cả.
Như vậy lão đại vẫn sẽ là lão đại của cậu ta.
" Haiz..
"Tống Ninh Viễn ai oán thở dài, tình yêu khó quá, còn khó hơn cả thi toán được full điểm nữa.
" Tống Ninh Viễn!"Một giọng nữ ngọt ngào vang lên từ phía sau..