Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, La Vy Vy sao lại phản ứng dữ dội như vậy?

Chẳng lẽ cô đoán được cậu mời cô đi ăn bữa trưa là để thật sự từ chối cô hay sao?

Cũng đúng, con gái luôn nhạy cảm, nhất là trước mặt người mà bản thân mình thích.

Phàm Nhất Hàng có hơi do dự. Cậu không ghét La Vy Vy, vậy nên càng không muốn tổn thương cô.

Nhưng quả thực là cậu không có cách nào cho để đáp lại cảm tình của cô ấy. Bất luận là về việc phải suy xét tuổi tác của bọn họ, hay là bởi vì cậu không thể đáp lại tình cảm của cứ ai cả. Vậy nên cậu đều không thể đồng ý với cô được.

Cậu nhìn La Vy Vy, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Được, vậy gặp ở bên ngoài nhà ăn của trường đi."

Cậu chọn địa điểm là nhà ăn bởi vì giá ở nơi này cao hơn trong trường, học sinh đến đây rất ít, vậy nên khách không nhiều. Nhưng nơi này cũng không thích hợp để đánh một trận.

Vì cái gì mà cậu ta lại hẹn đánh nhau ở đây?

La Vy Vy có chút nghi ngờ. Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không thắc mắc lại điều gì. Cô lặng lẽ vo tròn đơn xin phép nghỉ học kia lại.

Reng... Reng... Reng...

Khi chuông vào học vang lên, Phàm Nhất Hàng nhìn thấy La Vy Vy lấy sức Ngữ Văn ra, bụng đầy hồ nghi hỏi: "Cậu không đi sao? "

La Vy Vy không trả lời mà hỏi lại một câu: "Đi đâu? "

Phàm Nhất Hàng liếc nhìn cô, hỏi: "Không phải là cơ thể cậu không được thoải mái sao? "

Mặt La Vy Vy đen lại. Cô nảy ra một loại ý nghĩ muốn cầm quyển sách Ngữ Văn ném vào mặt của Phàm Nhất Hàng.

Cô nghiến răng: "Đúng.... Cơ thể tôi không thoải mái. Tôi đi đây, cô giáo Ngữ Văn có hỏi đến tôi thì làm phiền cậu đưa đơn xin nghỉ này cho cô ấy nhé.... "

Trong khi nói, La Vy Vy cầm đơn xin nghỉ đã bị vo tròn để xả cơn giận kia ném lên mặt bàn Phàm Nhất Hàng. Cô thuận tay mang quyển sách Ngữ Văn ném lại vào trong ngăn bàn rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Cô có hơi nghi ngờ tên Phàm Nhất Hàng này là một kẻ đại ngốc.

Cô đã lấy cớ rõ ràng như vậy rồi mai cậu ta không nhìn ra hay sao? Như vậy không phải là ngốc thì là gì nữa?

Có điều, ngốc một chút cũng tốt, cô đỡ phải quá mất mặt.

La Vy Vy tức giận bỏ đi trước khi giáo viên Ngữ Văn vào lớp. Càng để ý Phàm Nhất Hàng lại càng cảm thấy lờ mờ hơn.

Cô ấy giống như lại tức giận vậy?

Vậy nên lần này cô ấy là đang tức giận cái gì đây?

Phàm Nhất Hàng một tay quay bút, mắt không kịp để nhìn vào đề toán ở trước mặt. Cậu đã hiểu sâu sắc hóa ra để hiểu rõ nguyên nhân con gái tức giận còn khó hơn rất nhiều so với bất kỳ đề toán nào.

Vì vậy cậu đã từ bỏ việc đi tìm hiểu nguyên nhân La Vy Vy tức giận.

Hiểu rõ được La Vy Vy tức giận vì cái gì là điều hoàn toàn không có chút ý nghĩa gì cả. Không bằng dùng thời gian đó để hiểu thêm nhiều đề toán còn hơn.

……

Phòng đa chức năng.

Phòng đa chức năng nằm cùng tầng với lớp của La Vy Vy. Nhưng nó nằm ở phía Tây, mà cầu thang lại nằm ở phía đông. Vậy nên nếu không có hội nghị gì thì cho dù nó có mở cũng hầu như không có người đi đến. Bởi thế, La Vy Vy trốn ở trong này là cực kỳ an toàn.

La Vy Vy vừa tới không lâu, Tống Ninh Viễn đi đi đến.

"Giáo viên Ngữ Văn đúng lúc có chuyện nên không dậy, để cho chúng tôi tự mình ôn tập. Lão đại, cậu tìm tôi có chuyện gì à?"

Khuôn mặt La Vy Vy chán chường, cô dựa vào ghế của phòng đa chức năng. Đầu đau nhức. Cô lấy tay ấn lên huyệt thái dương, thở dài một hơi: "Mập à, tôi cảm thấy tôi sắp chết rồi."

Tống Ninh Viễn vô cùng kinh ngạc trợn to mắt. Cậu ta dường như bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, miệng ra sức nuốt nước bọt, phỏng đoán: "Không phải là...Phàm Nhất Hàng đã xem thư khiếu chiến rồi đấy chứ? Không phải là cậu đã nói với tôi là cậu đã lừa cậu ta đó là thư tình rồi hay sao? "

"Đấy không phải là trọng điểm." La Vy Vy khua khua tay, cam chịu số phận: "Trưa nay, cậu ta đã hẹn tôi đến nhà ăn."

"Nhà ăn? " Tống Ninh Viễn ngờ vực nói: "Chỗ đó không hợp để đánh nhau đâu, chẳng nhẽ muốn đấu vật tay để phân thắng bại? Không khí ở đấy cũng không thích hợp nha."

"Tôi không biết." La Vy Vy lắc đầu: "Có thể là cậu ta đánh với tôi xong sẽ thuận tiện vào đó ăn cơm.... "

Giọng nói của La Vy Vy đầy vẻ sinh vô khả luyến*.

* sinh vô khả luyến: nguyên văn là 生无可恋, là một thuật ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ cuộc sống này quá nhàm chán, không còn bất cứ điều gì hay người nào để lưu luyến.

Phàm Nhất Hàng chọn nhà ăn, không chỉ là muốn đánh lên xác thịt của cô, mà còn muốn hành hạ cả tinh thần cô nữa.

Đúng là vô cùng đáng ghét mà!

Sắc mặt Tống Ninh Viễn trở nên nghiêm trọng.

Cậu ta không nhịn được nói: "Lão đại, không phải là cậu đã dao động rồi đấy chứ? Hôm nọ tôi cũng đã thấy cả rồi, tốc độ của tên tiểu tử kia đúng là biến thái. Nhưng cậu dẫu sao cũng là con gái, cho dù có nhận thua thì cậu ta cũng sẽ không động tay với cậu đâu."

"Không được! " La Vy Vy nghiến răng: "Trong từ điển của tôi không hề có hai chữ "nhận thua" này. Đến lúc đó, tôi sẽ đưa tay lên trước để vật tay phân thắng bại. Nếu cậu ta thật sự muốn đánh nhau với tôi, cậu...nhớ giúp tôi gọi 120* nhé."

*120: số điện thoại xe cấp cứu bên Trung Quốc.

Tống Ninh Viễn trầm mặc ngậm miệng lại.

Tính cách La Vy Vy bướng bỉnh, giống như đầu lừa vậy. Một khi cô đã quyết định chuyện gì thì cho dù người khác có tốn bao nhiêu lời nói đi chăng nữa cũng sẽ không có tác dụng.

"Cậu quay về lớp đi." La Vy Vy liếc qua Tống Ninh Viễn: "Tôi là nói với cậu một tiếng, nếu tôi phải nằm viện, cậu nhớ giúp tôi tưới nước cho nhím Âu đấy. Một tuần một lần, đừng có quên."

"Nhím Âu" là cây xanh thứ sáu mà La Vy Vy trồng. Nó là một cây tiên nhân cầu hình tròn, cũng là cây La Vy Vy chăm sóc lâu nhất cho đến bây giờ.

Cậu ta cho là La Vy Vy muốn khi cậu ta đến sẽ gọi người của Tống Ninh Viễn này tới để giúp đỡ, nên nói: ".....Ừ."

Tống Ninh Viễn đang định đi, bỗng nhiên câuh ta quay lại: "Lão đại, cậu không quay về sao? Tiết buổi chiều vẫn là tiết Ngữ Văn, giáo viên Ngữ Văn sẽ đến đấy."

"Tôi không đi đâu." Sắc mặt La Vy Vy đen lại: "Cơ thể tôi không được thoải mái! "

Tống Ninh Viễn liếc nhìn khuôn mặt hồng hào, trơn nhẵn của La Vy Vy, lại "ừ" một tiếng nữa.

Khi bước tới cửa chính của phòng đa chức năng, cậu ta quay đầu lại nhìn.

La Vy Vy uể oải, lười biếng nằm bò lên dãy ban. Sau lưng cô là rèm cửa sổ lớn màu trắng tung bay theo ngọn gió. Ánh nắng theo rèm cửa khẽ len lỏi vào trong phòng, nhảy múa trên khuôn mặt La Vy Vy.

Vào thời khắc đó, nhịp tim của Tống Ninh Viễn bỗng nhiên nhanh đến đáng sợ. P

Cậu ta éo mình phải thu tầm mắt lại, nhấc chân rời đi.

Trong phòng học, Phàm Nhất Hàng tốn mất mười phút để viết xong bài tập ôn tập mà giáo viên Ngữ Văn đã giao cho. Cậu dùng tay trái bẻ các khớp ngón tay đã mỏi nhừ vì viết.

Cậu vô tình liếc qua đơn xin nghỉ phép mà La Vy Vy đã nếm ở trong góc bàn.

Phàm Nhất Hàng quét mắt qua chỗ ngồi ở bên cạnh.

Trên chỗ ngồi kia trống không.

Thường ngày, vào lúc này La Vy Vy hay năm bò lên mặt bàn ngủ. Cô có thói quen ngủ ngoảnh mặt về phía cậu. Cậu chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy môi của La Vy Vy.

Cậu tò mò không biết liệu có phải đã mấy đêm La Vy Vy không ngủ rồi hay không, vậy nên ban ngày mới có thể ngủ nhiều đến như thế.

Mà bây giờ, chỗ ngồi đó trống không khiến người khác cảm thấy không quen.

Phàm Nhất Hàng xoa ấn đường, đưa tay cầm lấy món đồ đã bị vo tròn kia, từ tốn mở ra xem.

Cho dù có mở ra xem thì đơn xin nghỉ kia vẫn có dấu vết nhăn nhúm như cũ, không có cách nào xem được đầy đủ. Nhìn là đủ để thấy chủ nhân của nó bạo lực như thế nào.

Phàm Nhất Hàng liếc nhìn tới chữ ký, trên đó quả thực là chữ ký của giáo viên chủ nhiệm, không khác lắm so với chữ ký của chủ nhiệm lớp trong trí nhớ của cậu.

"Bang.... " Cửa phòng lớp bỗng nhiên bị người đẩy ra, khiến không ít bạn học phải giật mình.

Tống Ninh Viễn lạch bạch đi vào lớp, bóng hình to lớn hắt xuống nền nhà.

Khi cậu ta đi vào cửa liền tìm đến chỗ ngồi của Phàm Nhất Hàng, phát hiện ra Phàm Nhất Hàng cũng đang nhìn đến chỗ cậu ta. Tống Ninh Viễn cố gắng khích lệ bên thân dũng cảm hơn, trừng mắt đi tới. Sau đó nhẫn chong di chuyển tầm mắt, đi đến chỗ ngồi của cậu ta, rồi ngồi xuống.

Tống Ninh Viễn khác với mọi người, hoàn cảnh gia đinh không tệ, phụ huynh đã nhờ giáo viên trong trường giúp đỡ, chăm sóc cậu ta nhiều hơn. Vì vậy cậu ta thành công từ hàng ghế cuối cùng chuyển lên vị trí phong thủy ở gần bục giảng.

Tự dưng bị người khác trừng mắt, Phàm Nhất Hàng liền nhíu mày. Cậu cho rằng khóe mắt Tống Ninh Viễn bị co giật. Cậu cúi đầu lật tới lật lui quyển sách hướng dẫn phụ đạo mà cậu đã mua, tiếp tục đánh dấu các câu hỏi. Trái lại, cậu lại không để ý đến Tống Ninh Viễn ở trước mặt.

Hết chương 26


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui