Trong Cơn Gió Ấm FULL


——
Gió xuân lướt qua cánh đồng, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Đếm ngược 100 ngày, trường học tổ chức một hoạt động tuyên thệ thi đại học, tất cả học sinh tập trung tại sân trường.
Lộ Miêu đứng xen lẫn trong đám học sinh, híp mắt nhìn phía trước.

Nơi đó có cái bục đơn giản làm bằng mấy cái bàn, trên đó có một nam sinh rất cao đang cúi đầu đứng.
Đó chính là Tần Hoài, anh liên tục đứng hạng nhất trong các kỳ thi của trường nên thành công được chọn lên đại diện.
Thực ra Tần Hoài không muốn lên, anh không thích thú gì cái chuyện phát biểu trước mặt mọi người như vậy.

Chủ nhiệm lớp lại giao thẳng cho anh, nên chỉ có thể tuân theo.
Có điều Lộ Miêu ở dưới khán đài nhìn thấy phản ứng mọi người, thì việc để Tần Hoài lên đây là vô cùng sáng suốt của các giáo viên.
Nguồn tài nguyên khan kiếm nhất và đủ kích thích nhất trên thế giới này là gì? Là vẻ đẹp!
Các cô gái ở dưới khán đài đều phấn khích, sôi nổi thảo luận về chàng trai đứng trên bục đó là ai, học lớp nào, thành tích học tập ra sao, có bạn gái chứ?
Các bạn cùng lớp của Lộ Miêu cười ngầm với nhau, nháy mắt với Lộ Miêu.
Lộ Miêu: “…” có chuyện gì xảy ra với đám người này vậy?
Dẫu sao thì thời gian cũng quý giá, hoạt động diễn ra vô cùng đơn giản và thô sơ, hiệu trưởng nói mấy câu, giáo viên đại diện cho lớp nói mấy câu, sau đó bọn họ run run rẩy rẩy đạp lên băng ghế, vịn cái bàn bước xuống.

Kế tiếp là Tần Hoài với bài phát biểu động viên mọi người.
Tần Hoài cúi đầu cầm mic, sau vài giây mới bắt đầu phát biểu.
Đây không phải là một bài thuyết giảng, nó chỉ đơn giản là chia sẻ kinh nghiệm.

Anh không nói nhiều lời xã giao, mở đầu đơn giản sau đó chia sẻ luôn kinh nghiệm của bản thân.

Hết sức cụ thể từ sắp xếp thời gian đến lập kế hoạch học tập, cách chạy nước rút của mỗi môn.

Ngay cả tài liệu gì được sử dụng anh đều nói ra mà không hề giấu giếm.

Khi Tần Hoài nói, Lộ Miêu vẫn luôn dõi theo.
Nói thật, cô cũng không để ý Tần Hoài ở trên đài nói gì.

Vì những kinh nghiệm ấy anh đã nói nhiều lần cho cô nghe rồi, chẳng có gì mới mẻ cả.

Cô chỉ ngẩng đầu lên, cực kỳ nghiêm túc nhìn, chăm chú nhìn dáng vẻ phát biểu của anh.
Cho dù là người yêu đi chăng nữa cũng hiếm khi có cơ hội được nhìn mặt anh lâu như vậy mà không chút đắn đo nào.

Cô ẩn mình giữa đám đông, nhìn bạn trai mình với loại cảm giác hạnh phúc khó tả, trái tim dường như được ngâm trong dòng sông ấm áp.
Của mình.
Người này là của mình.
Lộ Miêu nghĩ thầm.
Tuyên thệ xong, Tần Hoài nhảy xuống dưới.

Từ xa khua tay ý bảo mình phải đi vệ sinh, Lộ Miêu cứ về lớp trước đi.

Lộ Miêu gật đầu.
Lộ Miêu trở lại chỗ ngồi, đang định tìm sách vở cho tiết học tiếp theo, bỗng nhiên nghe có người gõ cửa sổ.
Lộ Miêu quay đầu, là một nữ sinh rất đẹp, vừa gầy vừa cao, ngũ quan tinh xảo, chỉ là biểu cảm rất ngại ngùng.
Cô ấy đỏ mặt đứng ngoài cửa sổ, cực kỳ thẹn thùng hỏi: “Bạn ơi, có thể giúp mình một chuyện được không.”
Lộ Miêu chớp mắt: “Cậu nói đi.”
Nữ sinh giơ tay đưa một bức thư nhìn rất tinh tế: ‘Cậu bỏ cái này vào chỗ Tần Hoài giùm mình được không?”
Lộ Miêu: “…”
Cô ấy… là tới đây gửi thư tình cho Tần Hoài hả? Còn muốn cô gửi giùm? Bỗng chốc Lộ Miêu hơi xấu hổ, chần chừ nhìn lá thứ này.
Trong lớp có mấy người vừa nhìn thấy cô nữ sinh đã chú ý qua bên này, vểnh tay nghe, biết cô ấy tới đưa thư tình cho Tần Hoài.

Lập tức có người cười ra tiếng hóng hớt, còn chê chuyện chưa đủ to nhỏ giọng thầm thì: “Đánh nhau! Đánh nhau!”

Lộ Miêu: “…”
Cô quay sang trừng cái con người nhàm chán kia.
Cô gái vốn đã rất căng thẳng rồi, vì phản ứng của Lộ Miêu càng thêm thấp thỏm không yên, Lộ Miêu thấy trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, hai tay nắm chặt bức thư.
Lộ Miêu thở dài; ‘Xin lỗi, tớ không thể giúp cậu chuyện này được.”
Cô gái mở to mắt: “Vì sao?”
Lộ Miêu nhìn cô ấy, thẳng thắn thừa nhận: ‘Bởi vì tớ là bạn gái của cậu ấy.”
Tức khắc khuôn mặt của cô gái đỏ lên như mông khỉ, rụt lại bức thư, nhìn có hơi đáng thương, cúi đầu nói: “Xin, xin lỗi! Mình không biết, xin lỗi cậu, mình mình mình đi đây.”
Nói xong, chạy đi một mạch.
Nhìn bóng lưng cô ấy Lộ Miêu không hề thấy tức giận chút nào, ngược lại có một loại đồng cảm kỳ diệu, vô vọng thích một người chắc hẳn rất khó chịu.

Nếu Tần Hoài không thích cô, cô hẳn cũng rất đau lòng.

Nhưng mà, tình cảm là độc quyền, chỉ cần Tần Hoài còn thích cô, cô tuyệt đối không nhường anh cho bất kỳ ai khác.
Đang nghĩ ngợi, Tần Hoài đã trở lại lớp, có bạn nói nhỏ với anh vừa có người gửi thư tình cho anh, đúng lúc lại đụng phải Lộ Miêu đang ở đây.

Tần Hoài bước ngay tới chỗ Lộ Miêu.
Vừa chuẩn bị mở miệng đã bị Lộ Miêu cắt ngang, cau mày nhìn anh; “Trước đây cậu có rất nhiều người theo đuổi à?”
Tần Hoài: “Chuyện này…”
Lộ Miêu hiểu rồi, là rất nhiều.
Cô suy tư một hồi rồi hỏi: “Có phải sau này sẽ có rất nhiều tình huống như vậy xảy ra đúng không? Đủ người tới thổ lộ với cậu, thậm chí là còn tìm tới trước mặt tớ thổ lộ?”
Tần Hoài suy tính rồi trả lời cô: “Tớ có thể bảo đảm rằng mình sẽ gắng hết sức để không bao giờ xảy ra chuyện vừa nãy nữa.”
Lộ Miêu nghi ngờ: “Cậu có cách gì?”
Tần Hoài: “Cũng không phải cách gì đặc biệt, chỉ là tớ thấy nếu như mọi người đều biết chúng mình ở bên nhau, hơn nữa tình cảm vô cùng tốt, với chỉ số IQ của người bình thường sẽ không làm tiếp mấy chuyện khó hiểu nữa.”
Lộ Miêu: “Hử?”
Trong mắt Tần Hoài chợt hiện lên ý cười: “Cậu không cảm thấy rằng tụi mình ở bên nhau nhưng vẫn không quá thân mật à? Lúc nào ở bên ngoài cũng phải giữ khoảng cách, mà đi bên nhau cũng không nắm tay, như vậy sao người khác thấy tụi mình là người yêu được.


Hay như vậy đi…”
Lộ Miêu: “?”
“Hôm nay tan học về nhà, tụi mình cứ nắm tay nhau mà về đi.”
Lộ Miêu: ‘…”
Không, cảm giác an toàn mà cô muốn không phải như vậy mà, nếu như thế thì càng thêm nguy hiểm!
Vậy là hôm nay buổi trưa tan học, rất nhiều người thấy một màn giật gân.

Tần Hoài nắm chặt tay Lộ Miêu đi ra ngoài, Lộ Miêu thì xấu hổ, cúi thấp đầu cả người cứng đờ.

Trong mắt Tần Hoài đầy ý cười, thẳng lưng đi về phía trước.
*
Giữa tháng ba, tất cả mọi người vô cùng coi trọng kỳ thi lần này, dù sao cũng là giai đoạn nước rút, mọi người lấy đây làm nền tảng để sắp xếp việc học cho tốt.

Với kỳ thi này Lộ Miêu hết sức khẩn trương, nửa năm khổ luyện điểm số của cô tăng lên đáng kể, mặc dù điểm số hiện khoảng 530 điểm, chỉ tăng lên hai hạng, nhưng so với năm ngoái đã là tiến bộ lớn.
Song như thế vẫn chưa đủ, còn xa lắm mới đạt yêu cầu của Lộ Miêu.
Lộ Miêu thầm dự đoán điểm số của Tần Hoài, so với năm ngoái thì điểm lại tăng lên.

Kỳ thi cuối kỳ trước anh thi được nhất huyện.

Tuy chất lượng giảng dạy ở Hạc Xuyên thực sự tầm thường, nhưng đây cũng là một thành tích rất khủng bố.

Về cơ bản nó có thể cho anh tùy ý chọn bất cứ chuyên ngành nào ở bất kỳ trường đại học nào.
Cô biết Tần Hoài chọn trường nào.

Năm ngoái khi đăng ký vào trường đó anh đã bày tỏ rõ sự ưu ái của mình, chỉ tại bị đổi lại chuyên ngành, năm nay chắc hẳn anh vẫn đăng ký ngôi trường đó.
Lộ Miêu chưa từng nghĩ có thể một bước lên trời cùng đậu chung trường với anh.

Cô chỉ là người bình thường, không có siêu năng lực.

Nhưng ít nhất, cô phải đậu một trường gần trường anh, có khi hai người có thể gặp nhau bằng cách đi xe buýt.
Mà quanh cái trường kia không có trường nào kém cạnh cả, kém nhất thì có đúng một trường trong dự án 211.

Lộ Miêu ước lượng số điểm của mình, muốn đậu cô cần phải tăng thêm 50 điểm nữa.
50 điểm đó trời…
Lộ Miêu nằm trên bàn hung hăng vò đầu, lẩm bẩm một lúc lâu mới ngẩng đầu lên.

Chuẩn bị tập trung học bài để xây nghiệp lớn.

Lo âu cũng không có ích, chỉ có học bài thành tích mới khá lên được.
Nhưng bạn biết đấy, con người đôi khi là vậy, càng lo lắng càng không tập trung vào gì được, ép buộc bản thân chỉ khiến sinh ra tác dụng phụ.
Đang nằm ngửa, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Lộ Miêu hỏi: “Ai vậy?”
“Tớ.” Giọng Tần Hoài.
Lộ Miêu đứng dậy mở cửa: “Sao vậy?”
Tần Hoài cầm quyển sách: “Học trong phòng chán quá, lên tầng thượng không?”
Mắt Lộ Miêu sáng lên: “Được á.”
Hai người cầm sách lên tầng thượng.
Bây giờ là 9h sáng, mái nhà không quá nóng, từng cơn gió hiu hiu thổi qua thật sảng khoái.

Từ tầng thượng nhìn xuống, cánh đồng bát ngát trải rộng tới dưới chân núi, vào mùa xuân những ngọn núi một màu xanh ngắt, con suối nhỏ quanh co khúc khuỷu chảy xuôi qua đồng ruộng, mấy bác nông dân mang mũ rơm đang gánh cái gì đó đi trên đường mòn.
Cả người Lộ Miêu chợt cảm thấy thoải mái dễ chịu, cô cầm sách hăng hái ngồi xuống băng ghế.
Bởi vì Lộ Miêu cân nhắc đến nếu bọn họ đối mặt nói chuyện, mà coi như không nói lời nào, cô cũng không tự chủ được mà nhìn anh.

Vì vậy hai người lưng tựa lưng bắt đầu học.
Sau nửa tiếng, Lộ Miêu thấy hơi khát, cầm lý lên uống miếng nước, uống uống tự nhiên cô lại cười.
Tần Hoài đưa lưng về cô hỏi: “Cậu cười gì vậy?”
Lộ Miêu: “Cậu có thấy tụi mình quái quái không, nhìn cứ như hai con tin bị trói lại với nhau.
Tần Hoài nghe cô nói vậy cũng bật cười, lồng ngực rung rung truyền đến lưng cô: “Sao cậu nghĩ như vậy, tụi mình giống như hai hiệp khách trong thế giới võ lâm, sách là đao, bút là kiếm, chúng ta là chỗ dựa của nhau.
Lộ Miêu hỏi: “Vậy kẻ địch đâu?”
Tần Hoài: “Là quá khứ lạnh lẽo nhơ nhớp, là hiện tại núi non trùng điệp, là tương lai gió sương mưa tuyết.”
“…” Lộ Miêu nhìn lên trời, phía xa xa có bóng dáng của đàn chim bay, “Chúng ta phải mãi bên nhau, cậu đừng có mà chạy đó nha.’
“Sẽ không.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận