Edit by An Nhiên
Các đội ngũ tập hợp, kiểm kê nhân số chiến mã, lúc đi một trăm hai mươi mốt người, sáu mươi bốn kỵ binh, bây giờ còn có một trăm lẻ một người, hai mươi mốt kỵ binh, trừ đi hai mươi người mất tích và đã phát hiện thi thể, ba mươi người trọng thương mất khả năng hành động, hơn năm mươi người bị thương nhẹ, hành trình này tổn thất vô cùng nghiêm trọng, chuyện lương thảo đành phải an bài thời gian và lộ tuyến khác.
Ngựa còn lại không nhiều lắm, phần lớn mọi người chỉ có thể đi bộ quay về doanh.
Chung Ly Mục cũng bị thương không nhẹ, lại không cưỡi ngựa, đem chiến mã bờm đen của mình nhường cho một Thiên Uy binh trọng thương, bản thân đầy mặt ảm đạm đi dưới ngựa.
Mấy ngày trước Tây Duẫn vô cớ đánh lén Thiên Uy doanh đã là một loại khiêu khích, lúc này lại mai phục đội ngũ Thiên Uy doanh ở núi Cát Lỗ, bọn chúng rút cuộc là đã chiếm được tin tức nào, có thể tính toán được thời gian khởi hành cùng lộ tuyến đội ngũ tinh chuẩn như vậy, hơn nữa mục tiêu cực kỳ rõ ràng, trước tiên giết chết lính dẫn đường trong đội ngũ.
Kiều Hồng Ảnh đi ở đội dẫn đường phía trước, đã có dẫn đường mới, đội ngũ tiến lên rành mạch rõ ràng, an toàn đi qua những khu vực không có nước đọng đá rơi.
Binh tướng Thiên Uy doanh đối với Kiều Hồng Ảnh đều rất tốt, chiến tranh nơi biên ải rất dễ lạc đường mất phương hướng, nếu không có lính dẫn đường thì sẽ cực kỳ dễ gặp nguy hiểm như hôm nay, thậm chí toàn quân bị diệt, bởi vậy các binh sĩ cực kỳ tôn kính lính dẫn đường trong đội.
Kiều Hồng Ảnh cũng đặc biệt nghiêm túc suy xét địa hình, nghĩ đi như thế nào mới có thể đi tuyến đường ngắn nhất lại an toàn nhất đưa mọi người ra ngoài.
Nhưng lúc này đau đớn trong dạ dày cũng thật sự là có chút chịu không nổi.
Quay đầu lại nhìn nhìn Chung Ly Mục, Chung Ly Mục đang thấp giọng thảo luận với mấy người bên cạnh, Kiều Hồng Ảnh vốn muốn đi tới nói chuyện, thấy Chung Ly Mục bận rộn liền thôi không đi quấy rầy, tiếp tục dẫn đường ở đội ngũ phía trước.
Vệ Lạc tướng quân vừa mới dẫn mười Thiên Uy binh bị thương cùng mấy chiến mã hội hợp với đội ngũ Chung Ly Mục, tay trái Vệ Lạc bị cọc gỗ xuyên thủng, xương cánh tay trái cũng bị gãy hai chỗ, đã lấy thuốc đắp buộc qua loa mấy vòng, đang bó co lại nửa treo trên cổ.
Kiều Hồng Ảnh thương cảm nhìn cánh tay trái Vệ Lạc, bị thương nặng như vậy, không biết còn có thể khỏi hẳn hay không.
Cũng may là tay trái, sẽ không quá ảnh hưởng đến việc dùng đao kiếm, nếu không một đời chinh chiến của tướng quân cùng con đường làm quan đến đây coi như kết thúc.
Vệ Lạc chậm rãi đi xuyên qua đội ngũ, hỏi thăm thương thế của các bộ hạ, lúc đi đến đội đầu thì trông thấy Kiều Hồng Ảnh đang ngồi xổm một trên tảng đá lớn, một bên nhìn địa thế bốn phía, một bên hơi hơi cau mày xoa bụng.
“Ngươi có khỏe không.” Vệ Lạc dùng tay phải toàn vẹn vỗ nhẹ vai Kiều Hồng Ảnh, cởi túi nước đưa cho Kiều Hồng Ảnh, “Ta chờ các ngươi rồi đun đấy, vẫn còn nóng, uống chút đi.”
Kiều Hồng Ảnh do dự nhìn Vệ Lạc, không nhận, hừ một tiếng, “Lúc trước ngươi còn muốn giết chết ta.”
Vệ Lạc phì cười, “Mang thù thật đấy, không dám không dám, người của Chung Ly tướng quân để hắn xử lý, hiện giờ ta cũng không có quyền động thủ với ngươi.”
Kiều Hồng Ảnh xấu hổ liếm liếm môi.
Những người Hán này không hung thần ác sát như lời người trong tộc nói, còn rất thấu tình đạt lý.
Kiều Hồng Ảnh nhận túi nước, ngửa đầu uống một chút, nước ấm theo yết hầu trượt vào trong dạ dày, dạ dày lạnh lẽo đau thắt bị nước ấm đột ngột kích thích, bỗng nhiên quặn mấy cái, Kiều Hồng Ảnh đau đến quỵ xuống tảng đá lớn dưới chân, phun một hơi ra máu ứ đỏ thẫm.
Vệ Lạc cả kinh, luống cuống đỡ lấy thân thể Kiều Hồng Ảnh lung lay sắp đổ, để Kiều Hồng Ảnh dựa vào người mình, tay phải ấn lên dạ dày và bụng Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh đau đớn hừ một tiếng.
“Làm sao thế, đau bụng đúng không?”
Kiều Hồng Ảnh nắm chặt cổ áo Vệ Lạc không để mình trượt xuống, nhịn đau gật đầu, “Không có việc gì... Ta thường như vậy, người nhà phạt tàn nhẫn, giam lại không cho cơm ăn, ngươi bị phạt ngươi cũng sẽ như vậy.”
“Được rồi được rồi đừng nói nữa.” Vệ Lạc tay trái bất tiện, chỉ dùng được tay phải nâng Kiều Hồng Ảnh dậy, kéo về phía Chung Ly Mục.
Kiều Hồng Ảnh sốt ruột, “Ai nha ngươi buông tay, ta không sao, tướng quân đang bận, ngươi đừng làm phiền hắn.”
Vệ Lạc bất đắc dĩ liếc nhìn Chung Ly tướng quân ở phía xa đang cùng Tề phó tướng nghiêm túc thảo luận chiến cuộc, thở dài, an ủi vỗ vỗ vai Kiều Hồng Ảnh, “Ngươi tội gì phải khổ như vậy. Ngàn dặm xa xôi tìm hắn, hắn có thể cảm kích sao. Không gạt ngươi, sáu tuổi ta quen hắn, gần hai mươi năm chưa từng thấy hắn để ai vào lòng.”
Gương mặt Kiều Hồng Ảnh tái nhợt bởi đau đớn thấm mồ hôi lạnh, nghe thấy Vệ Lạc nói thế, gương mặt nhăn thành bánh bao lại giãn ra, có phần vui mừng cười cười, “Thật không? Tướng quân không có thê tử ư?”
“Ai, ngươi tiểu tử này thực là...” Vệ Lạc tức giận phì cười, gọi người mang một chiếc chén nhỏ tới, rót ít nước nóng thổi thổi, thổi tới lúc âm ấm thì đưa cho Kiều Hồng Ảnh, “Vậy chúc ngươi trị được tên gia hỏa lãnh tình kia, lúc mười tám tuổi hắn đã mạnh miệng với ta, nói trước bốn mươi tuổi tuyệt đối không thành gia, nếu nuốt lời thì ta bảo hắn làm cái gì hắn phải làm cái đó.”
Kiều Hồng Ảnh nhận chiếc chén gỗ nhỏ uống, tò mò hỏi, “Vậy ngươi muốn hắn làm gì?”
Vệ Lạc cười lớn, “Ta sẽ bắt hắn ôm tức phụ chạy một vòng trước mặt huynh đệ trong quân, xấu hổ chết khối mặt băng kia.”
Vừa nói xong liền cảm giác sau lưng lành lạnh.
Vệ Lạc mặt cứng ngắc quay đầu, Chung Ly Mục đang đứng sau lưng lạnh lùng nhìn mình.
Ánh mắt Chung Ly Mục trực tiếp lướt qua Vệ Lạc, cúi người hỏi Kiều Hồng Ảnh đang ngồi trên tảng đá uống từng hớp nước nhỏ, “Mệt rồi?”
Kiều Hồng Ảnh không nghĩ ngợi thốt ra, “Hơi hơi.”
Chung Ly Mục trực tiếp đưa tay vòng qua nách Kiều Hồng Ảnh nâng người lên ôm lấy, đi ngang qua Vệ Lạc đang trợn to mắt đầy mặt kinh hãi sững sờ ở bên cạnh, mặt không đổi sắc rời đi.
Vệ Lạc giơ mu bàn tay cầm túi nước cọ cọ khuôn mặt điển trai, “Mẹ ơi, xấu hổ chết ta, cái mặt dày này của ta, ôi...”
——————
Chung Ly Mục dẫn Kiều Hồng Ảnh đi ra vài bước, cúi đầu hỏi, “Chỗ nào không thoải mái.”
“Không có việc gì... Vẫn luôn bị như vậy...” Sắc mặt Kiều Hồng Ảnh không tốt lắm, dạ dày đau đớn khó nhịn, đột nhiên gạt tay Chung Ly Mục, chống một tảng đá ven đường ngồi xổm xuống, cúi đầu nôn ọe, chỉ có điều trong dạ dày thật sự không có gì có thể phun ra, nôn ra một bãi huyết mủ sền sệt mới dễ chịu hơn một chút.
Chung Ly Mục nhíu mày nhìn bãi máu chói mắt dưới mặt đất, bước nhanh qua quỳ một gối xuống, một tay đỡ vai Kiều Hồng Ảnh, một tay lưu loát đem thân thể mềm đến mức gần như không xương bao vào trong lòng mình.
Kiều Hồng Ảnh đã chịu đựng đau đớn chống đỡ bốn ngày, lúc này đã đến cực hạn, khóe miệng lại trào ra một dòng bọt máu, cuộn ở trong khuỷu tay Chung Ly Mục không còn tri giác, phần trán trắng bệch không huyết sắc thấm mồ hôi một giọt lại một giọt.
“Làm sao vậy.” Trong giọng nói cố giả bộ trấn định của Chung Ly Mục đều là hoang mang, tướng lính thường thấy đổ máu, đổ máu thì càng khẩn trương, huống chi thổ huyết chính là đứa nhỏ này.
Lần này lộ trình lương thảo không hề dài, không có quân y đi theo, trong đội ngũ cũng không tìm được một ai biết y thuật, Chung Ly Mục khom người đỡ Kiều Hồng Ảnh hướng về phía Vệ Lạc lớn tiếng hô, “Vệ Lạc!”
Vệ Lạc đang bàn giao mệnh lệnh phải truyền tới tay đội cuối với lính liên lạc, đột nhiên một tiếng quát to vang dội bên tai, sợ tới mức cờ lệnh trong tay lính liên lạc kia cũng rơi xuống đất đập vào chân.
Vệ Lạc gãi đầu đi tới, “Làm sao?”
Chung Ly Mục lạnh lùng liếc Vệ Lạc, “Ngươi cho hắn uống gì rồi?”
“... Ta có thể cho hắn uống gì a.” Vệ Lạc tức giận nở nụ cười, “Dạ dày hài tử bị thương, ngươi không biết?”
Chung Ly Mục yên lặng xoa nhẹ bụng Kiều Hồng Ảnh.
“Không có việc gì, hẳn là quá mệt mỏi.” Vệ Lạc ngồi xuống đất, bẻ ngón tay trách mắng, “Người ta ngàn dặm xa xôi tới cứu Thiên Uy doanh chúng ta, ngươi cho rằng là đương nhiên sao? Thế nào lại thiếu thông minh như vậy, ngươi có biết núi Khất Nhĩ cách đây bao xa không.”
“Ta nói cho ngươi hay, hai cụ nhà ta chính là dạ dày mắc bệnh mà chết... Bây giờ ngươi không chiếu cố người ta cho tốt, sẽ đến lúc ngươi phải hối hận...”
Chung Ly Mục lạnh lùng nói, “Không cần ngươi nói.”
“Ách... Không cho phép nói sao vẫn còn...” Tay trái Vệ Lạc đang treo, dùng tay phải chống người đứng dậy phủi đất trên người, vừa đi được hai bước lại đầy mặt cười ti tiện quay trở lại, tay phải vắt trên vai Chung Ly Mục, thấp giọng nói bên tai hắn, “Nghe nói mỹ nhân Tây Vực biết câu người, Cảnh vương phủ có nuôi một người, làm việc khá tốt, không biết của ngươi thì thế nào.”
Ánh mắt Chung Ly Mục như muốn giết người, “Cút, mau cút.”
“Nói đùa cũng không được a?” Vệ Lạc vỗ vỗ vai Chung Ly Mục, “Ăn nhiều cháo, không được quá nóng, không được ăn đồ cứng, nhanh mà ôm con sói con của ngươi cẩn thận đi.”
Chung Ly Mục yên lặng nâng Kiều Hồng Ảnh dậy, đôi mắt thường ngày tràn đầy linh khí hiện giờ vô lực nhắm lại, đi đứng đều mềm oặt, như một con rối bị đứt dây, lay động đứng không vững.
Trong lòng Chung Ly Mục lo lắng, bế Kiều Hồng Ảnh lên, Kiều Hồng Ảnh đột nhiên bừng tỉnh, ngửa đầu chợt thấy trước mặt là đường cằm góc cạnh của Chung Ly Mục, cơ thể căng cứng lại buông lỏng xuống.
Kiều Hồng Ảnh vươn tay vòng lên cổ Chung Ly Mục, yếu ớt nói, “Đi về hướng bắc phía trước, vượt qua mấy sơn cốc đất trũng là có thể đi ra.”
“Ngươi vẫn còn quản đường sao.” Lông mày Chung Ly Mục nhíu lại thành một đường, nhẹ nhàng xốc Kiều Hồng Ảnh lên, để hắn thoải mái hơn chút.
Kiều Hồng Ảnh vụng trộm bấm mình một cái, để mình tỉnh táo hơn một chút tiếp tục chỉ đường, “Sao có thể mặc kệ đường, ta chính là đến dẫn đường cho các ngươi... Ta vô dụng thì đã không thể cùng theo ngươi rồi.”
Động tác vụng trộm của Kiều Hồng Ảnh rơi vào trong mắt Chung Ly Mục, Chung Ly Mục lấy ra một tay đau lòng xoa xoa chỗ Kiều Hồng Ảnh vừa tự bấm, lúc này mới phát hiện bên dưới quần áo Kiều Hồng Ảnh tất cả đều là vết thương.
“Có phải ở nhà không tốt không.” Chung Ly Mục dán môi lên cái trán hơi nóng lên của Kiều Hồng Ảnh hôn hôn, “Đừng trở về nữa, ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.”
Kiều Hồng Ảnh miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Muốn mướn ta làm người dẫn đường sao?”
“Mướn ngươi làm...” Chung Ly Mục do dự hồi lâu, trầm mặc.
Cũng không biết thân phận Kiều Hồng Ảnh còn có thể làm cái gì của mình.
Kiều Hồng Ảnh thấy Chung Ly Mục im lặng không nói, giống như an ủi ôm lấy cổ Chung Ly Mục, “Làm dẫn đường thì làm dẫn đường, cũng được, ta không ăn nhiều đâu... Sẽ không để cho các ngươi tiêu tốn nhiều.”
Chung Ly Mục không nói nữa, mang Kiều Hồng Ảnh bước nhanh hơn.
Kỳ thật, không hề muốn ngươi chỉ làm người dẫn đường.