Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi

Edit by An Nhiên

Viện binh Thiên Uy đóng tại nơi này giơ cao chiến kỳ, nhanh chóng xếp hàng chỉnh quân, quân binh chia làm hai đường xuất phát hướng về phía sơn cốc.

Sắc mặt Kiều Hồng Ảnh lập tức trở nên ngưng trọng, Tiêu Diêu đưa tay siết chặt vai Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh đáp lại một đôi mắt bình tĩnh, “Ta không sao a.”Trước khi chia ra Kiều Hồng Ảnh nói, “Tiêu đại nhân cùng theo ta sẽ an toàn hơn.”

Tiêu Diêu hừ một tiếng, hai người tách ra đuổi theo những binh sĩ khác.

Tiêu Diêu ném cho Kiều Hồng Ảnh một thanh kẹo đậu phộng mang đến từ kinh thành, “Có thể bình yên trở về sẽ mang ngươi đi ăn đậu hũ Trung Nguyên.”

Kiều Hồng Ảnh cực kỳ nhanh xé giấy gói ra nhét kẹo vào trong miệng, trong mắt ẩn thủy quang, “Cám ơn Tiêu đại nhân.”

Chiến mã hí dài nhanh chóng lao đi, Kiệt ưng phóng lên trời, đôi cánh cực lớn dang rộng, rít một tiếng dài phá không.

Ngựa Kiều Hồng Ảnh bắt kịp thủ lĩnh và lính liên lạc, Thiên Uy doanh hầu như đều biết thiếu niên xinh đẹp này là ái nhân của tướng quân nhà mình, tướng quân làm việc quang minh, chưa bao giờ cấm kỵ sự tồn tại của Kiều Hồng Ảnh, cũng căn bản không sợ người khác rêu rao hắn.

Thủ lĩnh xem thường Kiều Hồng Ảnh, một tiểu Kiệt nô xuất thân Kiệt tộc, thân là nam tử mỗi đêm quyến rũ tướng quân cầu sủng, thủ lĩnh tự cho mình là người thô kệch, không biết những thứ tình thú này, không thể nào hiểu được.

Hôm nay Kiều Hồng Ảnh mặc quần áo người Hán, thắt tóc dài, nhìn cũng thuận mắt không ít, đôn đốc đại nhân đã truyền lệnh, lại còn phải cho phép tiểu hài tử này đi theo.

Kiều Hồng Ảnh không để ý tới ánh mắt xem thường của thủ lĩnh, yên lặng giục ngựa đi song song với thủ lĩnh.

Đến một lối rẽ, thủ lĩnh nhìn bản đồ trong tay, chỉ lối rẽ phía tây, Kiều Hồng Ảnh đè lại cờ lệnh trong tay lính liên lạc, quay đầu nói với thủ lĩnh, “Không thể đi con đường kia.”

Thủ lĩnh khinh thường cắt một tiếng, “Bản đồ tướng quân đưa chỉ đúng con đường này, ngươi đây là đang nhiễu loạn lão tử ta chấp hành quân lệnh.”

Kiều Hồng Ảnh nhìn không chớp mắt, “Ngươi không nghe ta ta sẽ nói với tướng quân kêu hắn chém ngươi.”

Thủ lĩnh thổi phì râu trừng mắt, “Phản rồi! Đừng tưởng rằng tướng quân sủng là có thể làm xằng làm bậy, ta khuyên ngươi mau trở về, tiền tuyến chiến trường, ngươi tiểu hài tử tới đây là sao đây?”

Kiều Hồng Ảnh siết chặt xương cổ tay lính liên lạc, buộc lính liên lạc chuyển cờ lệnh sang lối rẽ phía đông, chỉ huy đội ngũ tiến vào phía đông sơn cốc. Lính liên lạc kêu thảm liên tục, cổ tay sắp bị tiểu hài này bóp nát.

Thủ lĩnh nổi giận, “Ai —— ngươi!”

Kiều Hồng Ảnh trong nháy mắt rút ra Kiệt Thứ, chỉ trên yết hầu thủ lĩnh, “Hoặc là ta chém ngươi trước, đại ca sẽ không trách ta.”

Thủ lĩnh nuốt nước bọt.

Cổ tay Kiều Hồng Ảnh khẽ động, yêu bài của thủ lĩnh bị hất lên không trung lại rơi xuống tay Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh treo yêu bài lên, liếc mắt nhìn thủ lĩnh, “Ngươi qua một bên đi, bây giờ ta là thủ lĩnh.”

Bây giờ Kiều Hồng Ảnh không có thời gian cũng không có tâm tình giải thích lộ tuyến với bất kì kẻ nào, hiện tại hắn đang cực kì cáu kỉnh, phải lựa chọn đường đi lên ngắn nhất cũng an toàn nhất. Nôn nóng, chán ghét, nếu lại có người khiêu khích sự kiên nhẫn của hắn, dù có là người nhà Kiều Hồng Ảnh cũng sẽ không nhịn được nữa, sẽ cho hắn thấy máu đỏ.

Đại ca bị thương... Đại ca ta yêu nhất rốt cuộc đã bị thương đến mức nào đây!

Kiều Hồng Ảnh đột nhiên rống một tiếng, “Phía sau nhanh lên! Chậm như lạc đà! Chưa ăn cơm sao!”

Một tiểu binh phía trước không hài lòng, “Ngươi là kẻ nào—— ”

Vút một tiếng, một thanh Kiệt Thứ xuyên qua mũ giáp làm bằng sắt, lưỡi đao kẹt lại nơi bảo vệ cổ, thêm một đoạn nữa là có thể cắt đứt yết hầu tiểu binh kia, tiểu binh kia sợ tới mức run lẩy bẩy, thiếu chút nữa tiểu ra quần.

Kiều Hồng Ảnh tiếp tục dẫn đoàn tiến lên.

Huyết mạch thứ này rất thần kỳ, bất luận xuất thân như thế nào, huyết thống hoàng thất trên người chung quy sẽ bất giác lộ ra vài phần uy nghiêm trời sinh, lại thêm lệ khí huyết tính của Kiệt tộc.

Một canh giờ sau khi ra khỏi lối rẽ nhìn lại, mọi người kinh ngạc lại vui mừng phát hiện con đường phải đi lúc trước đã bị đất đá sạt lở chặn kín, nếu như vừa rồi không nghe Kiều Hồng Ảnh, cố ý đi đường phía tây, hiển nhiên sẽ bị chắn ở nửa đường, đến lúc đó lại quay đầu lại đi con đường khác sẽ lãng phí hai canh giờ.

Thủ lĩnh kinh ngạc lật xem bản đồ, “Nhưng bản đồ tướng quân cho vẽ như vậy vẽ... Làm sao ngươi biết...”

Kiều Hồng Ảnh cũng không quay đầu lại, “Bản đồ chính là ta vẽ.”

Mọi người xôn xao, mấy tiểu binh trẻ tuổi hướng về phía Kiều Hồng Ảnh huýt sáo.

Kiệt ưng lượn vòng xung quanh hạ xuống, đập cánh đậu trên vai Kiều Hồng Ảnh cô cô kêu, Kiều Hồng Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, “Có mai phục! Hưởng tiễn của Tây Duẫn, đừng để ngựa hoảng sợ!”

(hưởng tiễn: loại mũi tên đặc biệt để phát tín hiệu, khi bắn sẽ phát tiếng rít)

Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, mấy mũi hưởng tiễn từ trong rừng rậm bay ra, âm đuôi kéo dài vô cùng chói tai bạo nổ lao đến, hưởng tiễn nổ mạnh làm ngựa kinh sợ, nhất thời chiến mã hí dài, móng ngựa dẫm đạp hỗn loạn, địch tối ta sáng, nhất thời loạn cả một đoàn, lúc này mấy tiểu binh trúng tên chỗ hiểm ngã ngựa, máu chảy đầy đất.

Đoạn đường này quân cứu viện không có phó tướng áp trận, không ngờ sẽ lọt vào mai phục, nhất thời rắn mất đầu, thủ lĩnh với lính liên lạc càng hoang mang lo sợ không biết phải làm sao.

Kiều Hồng Ảnh tận lực tỉnh táo lại, học bộ dạng Chung Ly Mục, đem lời dạy cho lính liên lạc bên cạnh, “Xuống ngựa nằm rạp áp tới gần, đối phương là hưởng tiễn trận, chúng ta cận chiến mới có ưu thế, đến gần phải bịt tai lại.”

Lính liên lạc giống như đột nhiên có người chỉ đường dẫn lối, hồn bị dọa bay đi lại nuốt về trong bụng, giơ cờ lệnh chạy băng băng truyền lệnh:

Xuống ngựa áp sát! Đội hình cận chiến! Bịt kín lỗ tai!

Thiên Uy binh huấn luyện nghiêm chỉnh, trận hình lúc trước bị đánh loạn rất nhanh được dàn lại ngay ngắn, nghe lệnh xuống ngựa, nắm dao găm bên hông nằm rạp xuống tiến lên trong trận mưa tên vang ngợp trời, Kiều Hồng Ảnh hai tay cầm Kiệt Thứ, hai chân đột nhiên phát lực, chân đạp mạnh một cái lên tảng đá phía sau, toàn thân bỗng nhiên nhảy lên một độ cao khó tin, mượn lực vách đá khe núi, cả người giống như một con dã lang phóng chân trước chụp mồi, nhanh chóng lọt vào phía trước trận mai phục hưởng tiễn.

Hai cung tiễn thủ Tây Duẫn kêu thảm một tiếng, đầu bị xuyên thủng, máu tươi văng trên người trên mặt Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh hai mắt đỏ rực, sát khí toàn thân phóng ra ngoài, mấy trượng xung quanh có thể cảm nhận được khí thế áp bức trên người thiếu niên này.

Kiều Hồng Ảnh đột nhiên xuất hiện trong tiễn trận, triệt để rối loạn trận tuyến mai phục của quân Tây Duẫn, một cung tiễn thủ Tây Duẫn gần đó ném cung tiễn, rút ra dao quắm treo sau lưng đánh tới, nâng đao chém, Kiệt Thứ trên hai tay Kiều Hồng Ảnh bay lượn, trong chớp mắt cắt đứt yết hầu hai người, thuận thế trở mình nhảy lên, nghiêng người thăng bằng trên không trung, chân phải mang theo gió táp lạnh thấu xương đá tới, cổ một người trước mặt theo đó nổ tung, mạch cổ vỡ tan, huyết tương cơ hồ trong tích tắc phun tới.

Thiên Uy binh thừa cơ tìm được đến đây, dao găm cận chiến, gặp cung tiễn thủ Tây Duẫn tập kích đã hoàn toàn mất ưu thế, lập tức bị Thiên Uy binh áp chế đến không thở nổi.

Cung tiễn thủ Tây Duẫn phía sau hưởng tiễn trận lo lắng hỏi đầu lĩnh, “Một thiếu niên vô cùng lợi hại trong quân cứu viện Thiên Uy doanh, có thể lấy một chọi mười, kế tiếp phải làm sao?”

Đầu lĩnh để mắt tới Kiều Hồng Ảnh nhìn đã lâu, thiếu niên này sức lực rất mạnh, hơn nữa dường như đúng là thủ lĩnh lần này của viện binh Thiên Uy, mệnh lệnh xuống ngựa cận chiến chính là do hắn hạ. Hắn phản ứng quá nhanh, cho nên khiến tốc độ viện binh Thiên Uy khôi phục trận hình nhanh gấp đôi so với dự đoán, trực tiếp dẫn đến cung tiễn thủ Tây Duẫn không diệt được hết viện binh Thiên Uy, thậm chí còn tập kích thất bại.

Đầu lĩnh hung hăng bóp vỡ một cục đất, giương cung tiễn, đứng dậy nhắm ngay Kiều Hồng Ảnh, ba mũi liên tiếp, ba tiếng hưởng tiễn kéo âm cuối cực kỳ chói tai phóng tới chỗ Kiều Hồng Ảnh.

Kiều Hồng Ảnh đang bị hơn mười Tây Duẫn tay cầm dao quắm bao vây, nghe được tiếng nổ mạnh cách mình càng lúc càng gần, khóe mắt liếc qua hướng âm thanh vang đến, đột nhiên nhảy lên, cơ thể ở trên không trung đột nhiên đá hai chân ra, hai mũi hưởng tiễn chấn vỡ, đang lúc chân phải Kiều Hồng Ảnh sắp chạm đến mũi tên thứ ba, một tên cầm dao quắm đột nhiên đánh lén *ba đường dưới của Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh nhanh chóng quay người lại, chân phải quét ngang, xương quai xanh tên kia trực tiếp đứt ra, cả cánh tay trái bay ra ngoài.

(Ba đường dưới là từ bụng trở xuống, bao gồm: bụng, đũng quần, chân)

Bởi nháy mắt đó, hưởng tiễn thứ ba bay qua sát tai phải Kiều Hồng Ảnh, nổ vang chói tai bên tai.

“A ——” Cổ họng Kiều Hồng Ảnh phát ra một tiếng gào đau đớn, trong đầu lập tức trống rỗng, ngay sau đó là tiếng ong ong ngợp trời khiến người ta nổi điên, lỗ tai phải lúc này chảy ra một dòng máu nóng.

Kiều Hồng Ảnh một tay che tai phải đang ồ ồ đổ máu, sự mài giũa gian khổ tàn nhẫn trường kỳ của Kiều Vị Hoan đối với nhi tử lúc này phát huy tác dụng lớn nhất, Kiều Hồng Ảnh trong nháy mắt ổn định tinh thần, hất văng tất cả lính Tây Duẫn đang bao vây, xông thẳng về phía đầu lĩnh ở cuối đội ngũ kia, quét ngang chân phải không thể tránh né, trực tiếp vỡ nát phần đầu phía sau gáy người nọ.

Cung tiễn thủ Tây Duẫn thấy đầu lĩnh đã mất mạng, lập tức thu cung tiễn hốt hoảng lui lại, Kiều Hồng Ảnh bắt lấy lính liên lạc bên cạnh, “Tăng tốc chạy, có mai phục đang kéo dài thời gian ngăn cản quân cứu viện, tướng quân bên kia tình thế nguy cấp.”

Lính liên lạc chạy như điên mang mệnh lệnh truyền đạt xuống hàng ngũ.

Thiên Uy binh một lần nữa toàn bộ tiến lên, bởi vì Kiều Hồng Ảnh phản ứng nhanh, quân cứu viện cũng không bị thương nặng, chết sáu người, mười chín người bị thương nhẹ.

Trải qua một trận này, Thiên Uy binh không còn dám coi thấp Kiều Hồng Ảnh.

Chung Ly tướng quân ánh mắt đủ độc, đây không phải là tiểu ái nhân xinh đẹp, rõ ràng là đang nuôi một con dã lang, nhân vật tàn nhẫn như thế để trong chăn có thể yên tâm sao?!

Kiều Hồng Ảnh che lỗ tai đổ máu, mặt không thay đổi nhìn qua khói báo động chiến hỏa mù mịt đỉnh núi phía xa, dường như đã trông thấy Chung Ly tướng quân một thân áo bào hồng giáp bạc, đang chém giết tắm máu trong vòng vây của địch.

Lỗ tai rất đau, nhưng không khóc được. Chỉ có thời điểm có đại ca Kiều Hồng Ảnh mới có thể trở nên vô cùng yếu ớt.

Khi đó Kiều Hồng Ảnh vẫn chưa nói thạo tiếng Hán, nhiều năm về sau nhớ lại, có lẽ lúc ấy là muốn nói:

Ta không thể giống như ngươi ngăn cơn sóng dữ, kéo giang sơn khỏi khuynh đảo, cứu bá tánh biên ải trong lửa nước, ta chỉ có thể đem tính mạng của *thân gia ta cược cho ngươi một lòng trung thành.

(thân gia: bản thân và gia đình)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui