Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi

Edit by An Nhiên

Lúc nãy Chung Ly Mục rất lâu không ra tay, nhìn Kiều Hồng Ảnh dùng thủ pháp sử dụng Kiệt Thứ hoàn toàn bất đồng với Kiệt nhân, cái này giống như một thân công phu Trung Nguyên rất quen.

Chung Ly Mục mặc một thân giáp bạc mềm nhẹ linh hoạt, phía sau là áo choàng huyết sắc tung bay theo gió, cưỡi ngựa bờm đen, sắc mặt lạnh lùng lao tới, móng ngựa cuốn lên từng trận bụi bay cao, cảm giác uy hiếp nghênh đón hai má Kiều Hồng Ảnh áp tới.

Kiều Hồng Ảnh nhìn mũi kiếm Chung Ly Mục cách mình càng ngày càng gần, Kiệt Thứ trong tay cũng không biết nên đi ngăn cản ai.

Hắn sẽ không thật sự muốn giết ta chứ.

Kiệt Thứ trong tay Kiều Hồng Ảnh bay như gió quanh bốn phía, xua lui binh lính Thiên Uy đang vây xung quanh, lại không nghĩ đến sau khi xua, Chung Ly Mục liền thuận theo khe hở của hàng ngũ thối lui cầm kiếm lao đến.

“Ngươi đừng tới đây!” Kiều Hồng Ảnh mắt trừng lớn gào một tiếng.

Âm cuối còn có chút phát run.

Thấy Chung Ly Mục nhất quyết không tha, chiến mã dưới chân lắc người không quay đầu lại, Kiều Hồng Ảnh liền nới lỏng dây cương, ngay lúc mũi kiếm của Chung Ly Mục quét tới, lật mình từ trên lưng ngựa lăn xuống.

Kiều Hồng Ảnh rơi xuống mặt đất lăn vài vòng, kéo ra một khoảng cách với Chung Ly Mục, yết hầu lên xuống rung rung, đầy mặt nộ khí kiệt ngạo, ngửa đầu ngoài mạnh trong yếu mà nói, “Để ta đi đi.”

Kỳ thật nếu muốn đi, không ai có thể ngăn được hắn. Kiều Hồng Ảnh muốn nhận được sự đồng ý của Chung Ly Mục, giống như không nghe được y mở miệng, bản thân đào tẩu sẽ chính là phạm tội, sẽ bất an.

Chung Ly Mục húc nhẹ vào bụng ngựa một cái, gương mặt lạnh lùng chậm rãi cưỡi ngựa tới gần Kiều Hồng Ảnh.

Kiều Hồng Ảnh lui hai bước, đứng trên đồng cỏ ngửa đầu nhìn Chung Ly Mục, ách giọng nói “Không thương tổn các ngươi, các huynh đệ Kiệt tộc lại bị thương nặng mười người!”

Nhưng Kiệt tộc chặn đường cướp hàng cũng là sự thật không thể chối cãi.


Chung Ly Mục chậm rãi tới gần, mũi kiếm trong tay cũng không thu lại, vẫn từ trên cao nhìn xuống chỉ vào mi tâm Kiều Hồng Ảnh.

Chung Ly Mục mỗi một bước tới gần, Kiều Hồng Ảnh lại cảm giác trong ngực càng khó chịu một phần, nhưng Chung Ly Mục không xử oan mình, bị bắt ngay lúc đang hành động thì còn có gì có thể nói.

Chung Ly Mục thản nhiên nói, “Lần trước thả ngươi đi, ta đã hối hận, cho nên hôm nay sẽ không.”

Kiều Hồng Ảnh hít sâu một hơi, bi thương trong ánh mắt một lần nữa lấp kín hung quang, lạnh lùng nói, “Ta đã không định giết ngươi rồi, tự ngươi dâng lên ta cũng không còn cách nào khác.”

Kiều Hồng Ảnh lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nằm rạp người xuống tụ lực, dùng sức chân sau đạp mạnh lên mỏm đá, đột nhiên vọt lên cao bảy thước, bắt lấy tấm giáp bạc trên con ngựa bờm đen của Chung Ly Mục, dùng sức động một cái phi thân nhảy lên, một đôi chân linh hoạt cấp tốc hướng về phía Chung Ly Mục quét tới.

Chung Ly Mục cầm kiếm chuyển một cái, chuyển tới hướng không để cho Kiều Hồng Ảnh thấy máu, đánh về phía tay Kiều Hồng Ảnh đang bám trên đầu ngựa, Kiều Hồng Ảnh chú ý tới động tác của Chung Ly Mục, tay trái bám đầu ngựa khẽ buông, cả người vọt lên, Kiệt Thứ trong tay phải liền hướng về phía lưng Chung Ly Mục đâm trở lại.

Chung Ly Mục trở tay ngăn cản, một bên né tránh, đôi mắt không chút gợn sóng lẳng lặng nhìn thân pháp *sáo lộ của Kiều Hồng Ảnh.

(sáo lộ: một bài quyền trong võ thuật)

Những công phu này nhìn rất quen mắt, đáng tiếc truyền tới Kiều Hồng Ảnh trong người đã nhiễm quá nhiều kỹ năng chiến đấu của Kiệt tộc, khó có thể nhìn ra xuất xứ, Chung Ly Mục nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra công phu này rốt cuộc là đến từ nơi nào Trung Nguyên.

Nhưng không thể không nói, thực lực Kiều Hồng Ảnh tựa hồ vẫn hơi hơn bản thân một bậc, chỉ có điều thân hình và sức mạnh đều kém không ít, không biết nếu liên tục quần chiến, có thể thật sự khiến tiểu hài này để lộ sơ hở hay không.

Càng làm Chung Ly Mục buồn bực hơn là, tiểu hài này vì sao lại không chạy chứ.

Kiều Hồng Ảnh thể lực hết chống đỡ nổi, trở về mặt đất, ngẩng đầu thở gấp nói, “Để ta đi đi, ngươi không bắt được ta đâu.”

Chung Ly Mục cũng nhìn ra, tiểu hài này hình như đang chờ đợi mình cho phép hắn đi.

Nếu mình không cho phép thì sao, có đúng là hắn sẽ thực sự không đi không.


Trong ánh mắt Chung Ly Mục hiện lên một tia hứng thú nhàn nhạt.

Binh sĩ Thiên Uy doanh ở phía sau trợn mắt há mồm nhìn, không có mệnh lệnh của tướng quân không dám làm bừa, chỉ đứng nhìn thiếu niên tóc dài khuôn mặt cực đẹp kia cùng tướng quân nhà mình một hiệp lại một hiệp mà đánh hòa nhau

Thật đáng sợ, Chung Ly tướng quân chính là Đại Thừa đệ nhất võ tướng đó!

Tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này sao lại lợi hại như vậy.

Chung Ly Mục không hề nương tay, dời kiếm bạc sang một góc khác, nhanh như chớp chặn ngang đâm về phía Kiều Hồng Ảnh, đồng tử Kiều Hồng Ảnh đột nhiên co lại, dụng toàn lực từ dưới đất nhảy lên, Kiệt Thứ nhắm ngay ngực trái Chung Ly Mục.

Kế này giương đông kích tây, giả vờ đâm chỗ hiểm kia, Chung Ly Mục tất nhiên muốn che ngực, thừa dịp lúc y né tránh, Kiều Hồng Ảnh có tự tin đem Chung Ly Mục một cước đá khỏi lưng ngựa.

Không biết có phải tốc độ của mình quá nhanh hay không, Chung Ly Mục lần này lại không né tránh.

Lúc Kiệt Thứ sắp găm vào ngực trái Chung Ly Mục, Kiều Hồng Ảnh đột nhiên thu tay lại, lúc này, khóe miệng Chung Ly Mục bỗng nhiên hơi nhếch một cái.

Ngay sau đó, một chưởng cắt lên cổ tay phải Kiều Hồng Ảnh đang cầm Kiệt Thứ, tay kia ôm chặt eo Kiều Hồng Ảnh, đem toàn bộ người gắt gao đè lại.

Kiều Hồng Ảnh giống như cá mắc cạn liều mạng giãy giụa, một quyền đánh vào xương gò má Chung Ly Mục, mắt đỏ hồng rống lên, “Các ngươi đều điên rồi, vẫn muốn tra tấn ta! Ta không ta không ta không! Ngươi đừng nghĩ bắt ta quay về đại lao của các ngươi! Ta không muốn bị đánh!”

Chung Ly Mục không nghĩ tới tiểu hài này khí lực lớn như vậy, càng không nghĩ tới hắn kích động đến thế, thoáng cái rời tay, để Kiều Hồng Ảnh vùng giãy thoát ra, vết thương bị tra tấn lần trước của Kiều Hồng Ảnh  vẫn chưa lành, ầm ĩ một hồi vừa rồi lại khiến vết thương cũ tái phát, chỉ chậm trong nháy mắt này, đã bị binh sĩ Thiên Uy xông lên áp chặt xuống mặt đất.

Tên Kiệt nô này! Dám đánh mặt tướng quân của chúng ta! Tướng quân của chúng ta chiến công hiển hách, nào đã từng bị đánh vào mặt hả!

Chung Ly Mục chợt xét lại mình một chút, kỳ thật lúc đầu y chỉ muốn hảo hảo nói mấy lời với tiểu hài kia, về sau đã quên mất vì sao lại phát triển thành tình trạng không thể vãn hồi như hiện tại.


Chung Ly Mục cảm giác vừa rồi mình chẳng qua là nhịn không được muốn tiểu mỹ nhân bướng bỉnh kiệt ngạo kia nhận thua, mềm xuống nghe lời mình một chút.

Binh sĩ Thiên Uy lại không bỏ qua cơ hội lập công tốt này, trong lúc luống cuống tay chân, đao trong tay lỡ rạch lên chân Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh rên một tiếng, trên đùi lập tức chảy một dòng máu.

Lông mày Chung Ly Mục cau chặt lại khó chịu, “Tất cả dừng tay! Các ngươi thương tổn hắn!”

Kiều Hồng Ảnh một chưởng đánh bay một binh sĩ Thiên Uy đang đè mình, kéo một thân thương tổn đau đớn không chịu nổi, không chút do dự nhảy ra ngoài hai trượng, chính là vách đá dựng đứng kia.

Chung Ly Mục kinh sợ, lập tức nhảy xuống lưng ngựa, không chút nghĩ ngợi đuổi theo Kiều Hồng Ảnh nhảy xuống.

Sau này nhớ lại, có mất phong độ, có mất quân uy. Nhưng lúc này đã không còn quan tâm nữa.

Kiều Hồng Ảnh cuộn người làm giảm xung lực xuống mức nhỏ nhất để bản thân không rơi đến mức xương thịt rạn nứt, lại lấy cánh tay che mặt, bớt cho đá vụn nhánh cây cắt vào mặt.

Vách đá này không phải rất cao, cũng chỉ tầm mấy trượng, nhưng bên dưới tất cả đều là cây thông, có rất nhiều chạc cây bén nhọn, phía dưới cũng có đá vụn, ngã từ nơi cao mấy trượng xuống tuyệt đối không phải chuyện đùa.

Vậy cũng tốt hơn rơi vào tay đám người Hán khốn kiếp tra tấn người kia.

Kiều Hồng Ảnh khinh công không kém, tuy rằng không phải võ nghệ cao cường nhưng lúc rơi xuống đất cũng có thể làm tản chút lực, không đến mức ngã gãy xương chết ở đáy vực.

Tên tướng quân đáng chết kia, bạch nhãn lang!

(bạch nhãn lang: chỉ kẻ vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác)

Ngươi trả ta ngươi trả ta! Tại sao ta lại đưa cái vòng tay kia cho ngươi chứ ta mắt mù ta mắt mù! Mắt mù có biết không!

Kiều Hồng Ảnh đang muốn cam chịu số phận, bỗng nhiên thân thể ấm áp, giống như được thứ gì đó bao lại chặt chẽ, ngay sau đó là xung lực rơi xuống đất cực mạnh, Kiều Hồng Ảnh trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn, thiếu chút nữa ói ra.

“Đừng nóng vội, lập tức sẽ bình thường trở lại.” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam nhân trầm thấp.


Kiều Hồng Ảnh cả người chết lặng, cổ tay cổ chân đều bị chấn động đau đớn, cứng đờ không nhúc nhích được.

Chung Ly Mục ngửa mặt nằm dưới thân Kiều Hồng Ảnh, tay phải đè lên gáy Kiều Hồng Ảnh, đem khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay dán ở trên ngực mình.

Hai người an tĩnh thời gian chừng hai chén trà.

“Tiểu hài tử, tỉnh.” Chung Ly Mục xoa xoa tóc Kiều Hồng Ảnh, thanh âm lãnh đạm thoáng chút suy yếu.

Kiều Hồng Ảnh nằm trên người Chung Ly Mục bất động, trên người đau, không nhúc nhích được, chỉ có thể yếu ớt hừ một tiếng.

Trên người đau, cổ chân đau, hình như trật khớp rồi, không đứng dậy được, xương sườn khó chịu.

Kiều Hồng Ảnh gắng gượng hừ một tiếng, “Ta mười tám tuổi rồi, không phải tiểu hài tử.”

Chung Ly Mục một thân giáp mềm lót lưng chặn đá vụn, nếu không lúc này sau lưng đã sớm máu thịt lẫn lộn.

Cũng may nội công thâm hậu đủ để hộ thể, nghe tiểu hài tử mềm núc ních nằm sấp trên người mình vẫn đủ sức nói chuyện, Chung Ly Mục thả lỏng tâm tình, hơi nâng người lên, thử xem tứ chi mình còn có thể cử động hay không.

Chung Ly Mục khởi thân, chung quy sẽ ảnh hưởng đến người trên thân, Kiều Hồng Ảnh đau nhức hừ một tiếng, “Ai ai, ngươi đừng cử động!”

Chung Ly Mục giữa chừng vội dừng lại, một tay chống bên cạnh, một tay thuận tiện đỡ lấy eo Kiều Hồng Ảnh, cúi đầu nhìn Kiều Hồng Ảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến mức nhăn lại như bánh bao.

“Trật chân rồi.” Chung Ly Mục đầy mặt lãnh đạm, nhẹ tay chân để Kiều Hồng Ảnh động động thân thể, “Rất dũng cảm, lần sau đổi vách đá thấp hơn một chút hẵng nhảy.”

Kiều Hồng Ảnh nhịn đau xùy một tiếng, “Ngươi không bắt ta sẽ không nhảy.”

Chung Ly Mục giống như đang bưng một chén chè trôi nước đầy, nhẹ nhàng nâng Kiều Hồng Ảnh dậy dựa vào cây tùng, đứng dậy giật giật cổ tay, ngồi xổm xuống, tháo giày vải nhỏ bên chân trái Kiều Hồng Ảnh, một tay nâng cổ chân Kiều Hồng Ảnh, tay phải nắm chặt ngón chân.

Kiều Hồng Ảnh hơi há miệng, hai má thoắt cái đỏ lên.

“Ngươi! Ngươi buông tay! Ngươi sờ chỗ nào hả! A a a a a a!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận