Trong Đôi Mắt Ấy

Con người ta không thể chỉ chạy theo đám đông, giành giật những gì người khác cho là tốt, đó là hành vi của kẻ ngốc.

Vì vậy, con người nên đặt ra quy tắc cho bản thân, có gu thẩm mỹ riêng, làm người khác biệt không phải là điều xấu.

Chử Sênh Lai đã hiểu được những đạo lý này từ khi còn nhỏ, nên gu thưởng thức của cô thường có chút khác biệt với những người khác.

Nhưng bây giờ, khi nghe thấy giọng nói của Lâm Gia Thanh truyền qua điện thoại, cô nghĩ, dù cho là ai, dù có là người không bao giờ hùa theo người khác đi chăng nữa, thì chắc cũng sẽ thấy giọng nói này nghe hay phải không?

Cô bình tĩnh lại, chợt không biết phải nói gì.

Lâm Gia Thanh nghe thấy cô không nói lời nào, lại gọi cô, "A Lai?"

Chử Sênh Lai bị gọi là "Lai Lai" đã thấy quá đà rồi, chiêu này của Lâm Gia Thanh quá là chí mạng. Cô bỗng run cả người lên, không biết là do bị gió thu thổi, hay là bị Lâm Gia Thanh làm ngấy.

"Em, em đây ạ." Chử Sênh Lai hiếm khi nói lắp, "Chị là Lâm Gia Thanh đúng không ạ? Là học sinh của Mâu Tâm?"

Giọng nói của Lâm Gia Thanh nhẹ nhàng: "Ừm, là chị đây. Nghe nói hoạt động bắt đầu từ hôm qua, chị vốn định đợi em liên lạc với chị, nhưng điện thoại mãi không có động tĩnh gì, chị tưởng em quên nên đã liên lạc với em trước."

"A......" Chử Sênh Lai nắm lấy những sợi tóc xoăn của mình, hơi áy náy, "Ngại quá, bọn em có nhiều tiết quá, ngày nào cũng vội ghi bài nên em vô tình quên mất."

Giải thích xong, cô lại bổ sung: "Em không hề có ý bơ chị đâu, chiều nay cũng vậy ạ, em học kín tiết nên không có thời gian xem điện thoại."

Lâm Gia Thanh thấy cô đáng yêu, "Ừm, chị hiểu mà."

Chử Sênh Lai dừng lại một chút, cười, "Dạ, chị hiểu cho em thì tốt ạ, ha ha."

Hai tiếng cười ngượng ngịu khiến Lâm Gia Thanh bật cười, nàng dừng lại một lúc rồi hạ giọng nói: "A Lai, em thật đáng yêu."

Chử Sênh Lai lại gãi gãi đầu, "Đáng yêu ạ? Thật ạ, người khác cũng bảo em vậy."

Bình thường, khi bạn không biết nên khen người khác thế nào thì khen họ đáng yêu là được. Chử Sênh Lai tự thấy mình có rất nhiều ưu điểm, nhưng đáng tiếc là loài người nông cạn không biết thưởng thức.

Lâm Gia Thanh cười hai tiếng, "Nói chuyện với em thật thú vị."

Chử Sênh Lai ngồi xổm đến tê cả chân, lúc đứng lên hai chân run run. Nói thật thì cô không cũng không biết phải nói gì trong cuộc điện thoại kiểu này, hoạt động không có yêu cầu cụ thể nào, nhưng cô cũng không thể nói qua nói lại một cách khó xử được phải không?

Yêu cầu duy nhất là mỗi cuộc gọi đều phải dài trên nửa tiếng và khi báo cáo thì phải gửi kèm ảnh chụp màn hình làm bằng chứng.

Đầu óc Chử Sênh Lai mau chóng hoạt động, chủ đề gì không động chạm đến Lâm Gia Thanh mà lại khiến chị ấy thấy thú vị để họ có thể tiếp tục trò chuyện nhỉ?

Đúng lúc cô đang suy nghĩ, Lâm Gia Thanh đã đưa ra lựa chọn thay cô: "A Lai, đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện qua điện thoại, nhưng chị không biết phải nói gì. Em biết đấy, thị lực của chị không được tốt lắm, nếu được thì chị có thể đưa ra một yêu cầu được không?"

Chử Sênh Lai cầu mong nàng mau đưa ra yêu cầu, "Chị nói đi ạ, cái gì em cũng làm."

Lâm Gia Thanh sửng sốt, cười rồi lặp lại một lần, "Cái gì cũng làm?"

Lúc Chử Sênh Lai đang nghĩ xem tại sao chị ấy lại lặp lại lời mình thì Lâm Gia Thanh đã lên tiếng, "Đã lâu rồi chị không đọc tin tức, thậm chí chị còn không biết thế giới đã thế nào rồi, em có thể đọc tin tức cho chị nghe được không?"

Đọc tin tức?

Việc này chẳng phải là chỉ cần động mồm thôi là được sao.

"Được ạ, rất được ạ!"

Chử Sênh Lai cảm thấy bản thân mình thật là thật tinh mắt, giữa biển người mênh mông mà cô lại chọn được người sáng suốt như Lâm Gia Thanh.

Cô click vào trang web Nhật báo Nhân dân: "Em sẽ chọn ra những sự kiện quan trọng để đọc cho chị nghe, ít nhất là những sự kiện lớn trong nửa năm vừa qua, em đảm bảo chị sẽ không bỏ lỡ bất kỳ sự kiện nào."

Lâm Gia Thanh cười đến nỗi lấy tay che miệng, "Được, cảm ơn A Lai."

Chử Sênh Lai thở phào nhẹ nhõm, cô không ngờ Lâm Gia Thanh lại dễ gần như vậy, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô về người khuyết tật. Hoặc có thể là cô đã nông cạn, quơ đũa cả nắm mà cho rằng người khuyết tật đều u ám, trầm lặng.

Hai mươi mấy phút sau, Chử Sênh Lai đọc rõ ràng rành mạch cho Lâm Gia Thanh nghe những tin tức lớn trong nửa năm vừa qua, về quốc tế, xã hội, kinh tế, chính trị và văn học.

Lâm Gia Thanh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nói vài câu và còn bày tỏ một chút về ý kiến ​​của bản thân.

Chử Sênh Lai thấy hình thức này quá tiện lợi, nếu sau này lần nào cũng như thế này, đọc tin tức, kể chuyện cho Lâm Gia Thanh nghe thì quá dễ dàng.

Viết thư làm gì, gặp mặt làm gì, làm bạn qua điện thoại chẳng tốt sao.

Thấy đã gần hết nửa tiếng, Chử Sênh Lai chậm rãi ngừng nói, đọc xong câu cuối cùng, khoan khoái nói: "Em đọc xong rồi."

Lâm Gia Thanh có đôi tai mẫn cảm, diễn giải ra một ý nghĩa khác.

【 Đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể báo cáo kết quả công việc. 】

Nàng không biết cảm xúc trong lòng mình bây giờ là thế nào, nàng không thoải mái lắm, muốn hành Chử Sênh Lai một chút, để em ấy chú ý hơn đến việc nói chuyện với mình.

Khi cuộc nói chuyện sắp kết thúc, Chử Sênh Lai định lần sau lại gọi điện thoại như cũ thì Lâm Gia Thanh hỏi: "A Lai, lần liên lạc tiếp theo là khi nào vậy?"

Chử Sênh Lai suy nghĩ một chút, "Em nhớ yêu cầu là mỗi tuần liên lạc một lần, vậy lần sau hẳn là bảy ngày nữa ạ."

Lâm Gia Thanh trả lời: "Được, vậy hẹn em bảy ngày sau gặp lại nhé, chị sẽ liên với em."

Chử Sênh Lai sựng lại, hẹn bảy ngày sau gặp lại?

Cô chưa hỏi thì Lâm Gia Thanh đã lên tiếng: "Cảm ơn em rất nhiều vì ngày hôm nay, A Lai. Chị hơi mệt, chị cúp máy trước nha, chúc em ngủ ngon."

Chử Sênh Lai chỉ kịp đáp lại một câu, "Dạ...... Chúc chị ngủ ngon."

Tinh chất mặt nạ trên mặt cô đã khô từ lâu, Chử Sênh Lai cầm điện thoại trong tay, đần người ra, cô bị người ta dắt mũi đấy à? Đã thế cô còn "vào tròng" thật?

Không phải gọi điện thoại sao, sao lại thành "gặp" vậy?

Vừa buồn cười vừa tức giận, Chử Sênh Lai nhét điện thoại lại vào túi, cúi người vặn vòi nước, xoa xoa mặt thật mạnh, sau khi rửa sạch, cô hiếm khi mà lại nhìn vào gương.

Cô nhìn mình trong gương, đặc biệt là đôi mắt của bản thân, cô nghĩ, cảm giác không thể nhìn được là như thế nào?

Hẳn là sẽ rất đáng sợ nhỉ.

Lâm Gia Thanh tài thật, chẳng những không sợ hãi, mà còn rất táo bạo, cúp điện thoại luôn, cũng không biết là ai đang giúp ai nữa.

Xét về biểu hiện thì không giống Chử Sênh Lai có thị lực bình thường đang giúp Lâm Gia Thanh bị khiếm thị đọc tin tức, mà giống như Lâm Gia Thanh có tính cách vui vẻ, hoạt bát đang dùng âm thanh và lời nói dịu dàng mà dẫn dắt người mắc chứng tự kỷ giả Chử Sênh Lai đi ra khỏi sự mê man.

Tóm lại là, rất thú vị.

Chử Sênh Lai khẽ nhếch khóe miệng.

Group chat đã chia sẻ một tài liệu để lưu trữ báo cáo về các lần tham gia hoạt động, để sau này có thể dùng làm bằng chứng và tài liệu để xin điểm.

Chử Sênh Lai rửa mặt xong, trở về ký túc xá, mở máy tính ra, đăng tải ảnh chụp màn hình lịch sử cuộc gọi.

Cô nhìn "Ghi chép hoạt động" một hồi lâu, nhất thời không biết nên ghi thế nào cho rõ ràng, cô kết nối với người khiếm thị này, đọc tin tức suốt nửa tiếng.

Cuối cùng, cô viết như sau: "Lần đầu tiên trò chuyện với Lâm Gia Thanh. Làm theo yêu cầu cá nhân của Lâm Gia Thanh, tôi đọc to cho chị ấy nghe những tin tức quan trọng trong nửa năm vừa qua trên Nhật báo Nhân dân, đề cập đến nhiều lĩnh vực trong và ngoài nước, làm tăng sự hiểu biết của Lâm Gia Thanh về các vấn đề hiện tại."

Vừa đúng với thực tế vừa có vẻ rất nghiêm chỉnh, Chử Sênh Lai thấy tự hào về khả năng nói năng linh tinh của mình.

Đèn trong ký túc xá đã tắt, Chử Sênh Lai cuối cùng cũng về giường nằm, trong đầu tràn ngập giọng nói của Lâm Gia Thanh khi nãy. Khi chỉ nhìn thấy cái tên "Lâm Gia Thanh", cô đã nghĩ xem đây sẽ là người như thế nào.

Tên hay như vậy thì hẳn là một người dịu dàng.

Thực tế thì Lâm Gia Thanh quả thực rất dịu dàng.

Chị ấy gọi mình là "A Lai".

Chưa từng có ai gọi Chử Sênh Lai như vậy, sau khi thấy kì kì thì cô thấy thật mới lạ, mới lạ hơn nhiều so với cách Giang Sơn Nguyệt gọi cô là "Lai Lai".

Có thể là sau này sẽ có thầy cô, bạn học, đồng nghiệp, nhiều người gọi cô là Lai Lai nhưng chắc sẽ chỉ có một mình Lâm Gia Thanh gọi cô là A Lai thôi nhỉ?

Chử Sênh Lai thấy chắc hẳn là chỉ có một mình Lâm Gia Thanh mà thôi.

Người này cũng thú vị thật đấy, giọng nói, lời nói, cách xưng hô đều làm cô mất ngủ.

Trong ký túc xá tối tăm, Lâm Gia Thanh cầm điện thoại di động, nằm nghiêng trên chiếc giường êm ái, hiếm khi không suy nghĩ miên man, đầu óc nàng bình tĩnh đến lạ thường.

Bốn năm kể từ khi nàng bị tai nạn, cũng chẳng phải là cô chưa từng cười, nhưng đó đều chỉ là nụ cười gượng ép trước mặt người quen, hoặc chỉ là mặt nạ ngụy trang của nàng khi ở trường để chứng minh rằng cô vẫn rất ổn, không hề suy sụp.

Người lạ đầu tiên mà nàng tiếp xúc tên là Chử Sênh Lai.

Để thu hẹp khoảng cách và để làm em ấy thích nàng, nàng phá lệ mà gọi em ấy một cách trìu mến là "A Lai". Chắc hẳn là chưa từng có ai gọi em ấy bằng cách xưng hô thân mật và đặc biệt như vậy nhỉ?

Chử Sênh Lai, có lẽ điều này sẽ để lại ấn tượng tốt cho em ấy chăng?

Lâm Gia Thanh tựa hồ cảm thấy được an ủi, nhắm mắt lại, toàn bộ thế giới trở nên tối tăm.

Một người chưa từng gặp mặt, cũng không biết ngoại hình của người ấy, có thể để lại cho em ấy ấn tượng đặc biệt nào đó, điều này cũng đã khiến nàng cảm thấy được an ủi rồi.

Lần liên lạc tiếp theo là một tuần sau, Lâm Gia Thanh đang tính rằng lúc đó hẳn là nàng sẽ gặp mặt Chử Sênh Lai một lần.

Nàng vẫn không thích dùng điện thoại di động, sau khi thị lực bị hỏng, nàng càng không thể hiểu được tại sao mọi người lại thích cầm điện thoại di động.

Thế giới trên màn hình thì có gì hay ho chứ, chẳng phải những cái chạm thực sự, những cuộc trò chuyện trực tiếp và cảm giác tiếp xúc vật lý đều chân thật hơn những hình ảnh trên màn hình nhỏ sao?

Lần đầu tiên liên lạc với Chử Sênh Lai, nàng cảm thấy rất tốt, ít nhất thì lần tiếp theo nàng sẽ không thấy chống cự.

Cho nên, Lâm Gia Thanh quyết định gặp người lạ mà mình thích theo cách mình thích.

Như vậy, bước đầu tiên để gặp được Chử Sênh Lai chính là —— nàng cần rời khỏi Mâu Tâm.

Ngày hôm sau, đài phát thanh của trường lại vang lên. Lâm Gia Thanh hiếm khi mà làm biếng ngủ thêm một lát, khi phát thanh viên ra hiệu cho mọi người rời khỏi ký túc xá, đến phòng học, thì nàng mới mở chăn ra khỏi giường.

Hôm nay hẳn là ngày có kết quả thi.

Lâm Gia Thanh tự tin rằng nàng sẽ thi đỗ với số điểm tối đa, khả năng học tập của nàng là không thể nghi ngờ. Trước đây, nàng thực sự không có dũng khí để đối mặt với thế giới mà chỉ muốn trốn vào thế giới nhỏ bé trong Mâu Tâm nên luôn trượt kỳ thi.

Mà muốn thi trượt cũng khó.

Đầu tiên thì phải biết đáp án chính xác là gì, rồi phải tránh trả lời trúng chúng nó một cách chính xác thì mới có thể thi trượt nổi.

Nhưng Lâm Gia Thanh đều làm được, dù thi trượt hay đạt điểm tuyệt đối thì nàng đều có thể làm được một cách dễ dàng.

Cảm giác này khiến nàng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, ít nhất đầu óc của nàng vẫn hoạt động tốt, nàng vẫn chưa mất đi thứ quan trọng nhất.

Đến lớp, Lâm Gia Thanh đi muộn, suýt nữa thì không có đồ ăn sáng.

Chị Tống để lại bánh mì và sữa bò cho nàng, tự mình mang đến bàn cho nàng trước khi quay lại bục công bố kết quả.

"Kỳ thi này mọi người đều làm rất tốt, cả lớp đều đỗ." Chị Tống nói với giọng điệu thoải mái, "Bạn Lâm Gia Thanh thậm chí còn đạt điểm tuyệt đối, rất đáng khen ngợi."

Trong lớp vang lên một tràng pháo tay chân thành, dù sao thông minh thì ở đâu cũng là một ưu điểm.

Lâm Gia Thanh cắn một miếng bánh mì, khóe môi hơi nhếch lên.

"Cả lớp đều đỗ có nghĩa là mọi người đều có thể rời khỏi nơi đây."

"Nói thật là chị đã ở bên mọi người một năm, thậm chí là hai, ba năm, chị rất tiếc khi phải rời xa các bạn." Chị Tống thấy hơi cảm động, giọng nói hơi ngắc ngứ, "Nhưng Mâu Tâm cũng không phải là nơi thích hợp để ở lại lâu. Mọi người đều là người từ bên ngoài đến, sau khi học xong thì vẫn phải trở về bên ngoài và quay lại cuộc sống bình thường của bản thân."

"Chị biết rằng thực ra không mất nhiều thời gian để mọi người học được chữ nổi và học được cách sinh hoạt khi bị mù. Hầu hết mọi người đều buộc mình phải thích nghi với chuyện mình bị khiếm thị và thích nghi với bản thân mình không được khỏe mạnh như xưa."

"Điều chị muốn nói là dù thế nào đi chăng nữa, các bạn vẫn là bản thân mình trước đây. Đôi mắt của các bạn không còn hữu dụng nữa, có thể là các bạn không còn được nhìn thấy thế giới nữa, nhưng điều kỳ diệu của con người nằm ở đây, chúng ta không chỉ có đôi mắt. Mũi, miệng, tai và tay chân đều là những phương tiện để chúng ta cảm nhận thế giới, đôi mắt chỉ là một trong số đó mà thôi."

"Tất cả cuộc đời đều tươi sáng, chị hy vọng rằng sau khi rời khỏi Mâu Tâm, các bạn có thể tiếp tục là một bản thân tươi sáng. Cuối cùng, chị hy vọng mọi người có thể đối mặt với thế giới có nhịp độ nhanh này, đối mặt với những khó khăn trập trùng trong cuộc sống."

"Chỉ cần trái tim không ngừng đập thì mọi chuyện đều có thể xảy ra."

Phòng học im lặng một hồi lâu, không biết là ai bắt đầu vỗ tay trước tiên, mọi người chậm rãi vỗ tay, tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu. Lâm Gia Thanh lặng lẽ ngồi trên ghế, rũ mắt xuống, trong tiếng vỗ tay sôi nổi có thể nghe thấy âm thanh nức nở rất nhỏ.

Mọi người đều là những chiến binh trước số phận, nếu lòng dũng cảm bị số phận làm tổn thương vài lần sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức không ai có thể đánh bại được.

Lâm Gia Thanh nghĩ hẳn là nàng đã chuẩn bị tốt.

- ------------------------------------------------------------------

【Tác giả có lời muốn nói】

Các bạn đọc đến đây xin hãy trân trọng cho tui một cái bình luận, để tui biết có người đang đọc với... Huhu

【Editor có lời muốn nói】

Tui cũng muốn được đọc bình luận các bạn ơi huhu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui