Vào lúc đó, Ôn Nhược một lần nữa hoài nghi liệu có phải là gửi nhầm người rồi hay không.
Cô hỏi người giao hàng: "Tại sao thông tin của người gửi lại không được điền chi tiết?"
"Tôi không biết, cô Ôn, đồ bên trong không bị hư hại gì thì nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành.
Tạm biệt." Người giao hàng nhanh chóng chào.
Ôn Nhược cau mày.
Sau đó, cô đột nhiên nghĩ đến Phan Liệt.
Cậu ta đã từng gửi hoa cho cô, có thể cậu ta cũng là người gửi chúng.
Lúc này, một tin nhắn từ wechat được gửi đến: "Em có thích không?"
Cô đoán không hề lầm, đúng là Phan Liệt, Ôn Nhược vội vàng gõ: "Cậu Phan, tôi không thể nhận chiếc vòng cổ được, xin vui lòng cho tôi địa chỉ của cậu, tôi sẽ gửi lại chiếc vòng này"
Vậy mà lại không thích, Phan Liệt nghĩ rằng có phải em gái nhỏ cảm thấy quá quý giá không.
"Không đáng bao nhiêu, chỉ có mấy ngàn đô la, em có thể giữ nó cho vui"
Mấy ngàn đô la mà gọi là không đáng tiền sao? Ôn Nhược thấy rằng nó bằng cả một tháng tiền lương của cô rồi, làm cô có chút nôn nóng: "Cậu Phan, tôi không thể nhận được, cậu cho tôi xin địa chỉ đi"
Không muốn cho.
Phan Liệt gõ chữ: "Tôi thực sự không muốn, em chỉ cần ném nó đi đi"
Làm ơn thể hiện sự giàu có của mình đúng cách.
Ôn Nhược khó khăn cầm điện thoại.
Khi đến văn phòng, cô lại gửi một tin nhắn khác: "Xin hãy cho tôi địa chỉ"
Phan Liệt:...
Cậu ta vẫn không cho.
Lúc này, Lục Tinh Vân đi tới và ra hiệu cho Ôn Nhược.
Ôn Nhược liền theo sau.
Họ đến cơ sở sản xuất của Thành Thuỵ.
Thành Thuỵ là một công ty công nghệ chuyên về các thiết bị điện tử, chẳng hạn như bộ nguồn đường sắt, linh kiện xung công suất cao...vv, có hợp tác tương đối nhiều cùng nước Pháp.
Đó là một công xưởng rất lớn.
Nghe tiếng máy móc vang ầm ầm, Ôn Nhược cảm thấy màng nghĩ của cô sắp nổ tung.
Khi người đại diện từ Pháp tới, Lục Tinh Vân đưa anh ta đi tham quan một lượt trước khi đến một căn phòng yên tĩnh.
Ôn Nhược cảm thấy cổ họng thoải mái hơn rất nhiều vì không cần phải lớn giọng lấn át tiếng máy móc để phiên dịch.
Mặt cô gái nhỏ đỏ bừng vì phải cao giọng, giờ phút này cũng đã được thả lỏng hơn rất nhiều, có cảm giác tươi tỉnh, bừng sáng như bầu trời quang đãng sau cơn mưa, người Pháp niềm nở hỏi: "Quel âge as-tu" [Cô bao nhiêu tuổi]
Ôn Nhược nghiêm túc trả lời: "Je suis diplômé de l'université" [Tôi vừa tốt nghiệp đại học]
Người Pháp cười: "Ton sourire est magnifique" [Nụ cười của cô rất đẹp]
Ôn Nhược hơi đỏ mặt nhưng vẫn khẽ mỉm cười: "Merci, tu es très gentil" [Cảm ơn, anh thật tử tế]
Mấy câu này Ôn Nhược không phiên dịch cho Lục Tinh Vân nghe nhưng anh cảm thấy người Pháp hẳn là đang khen Ôn Nhược xinh đẹp, nếu không thì sao cô nàng lại ngại ngùng đỏ mặt đến vậy? Lục Tinh Vân đột nhiên nghĩ rằng bản thân cũng nên học một ít tiếng Pháp.
Người Pháp đối với những thứ này rất hài lòng, liên tục gật đầu.
Cuối cùng vào lúc anh ta rời đi, Ôn Nhược mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Buông thả sự áp lực.
Lục Tinh Vân nhìn thấy điều này, miệng khẽ nhoẻn lên ý cười.
Lúc đầu Ôn Nhược có chút lo lắng, đặc biệt là khi ở trong xưởng vì cô rất khó khăn để nói chuyện, nhưng dần dần cô càng lưu loát hơn, trên mặt cũng luôn nở nụ cười.
Anh đã nhìn thấy được một mặt khác của cô.
"Làm tốt lắm."
Ôn Nhược hơi sửng sốt một chút, sau đó lại cảm thấy mặt mình dần nóng lên.
Anh đang khen cô!
"Không đâu ạ, lần sau tôi nhất định sẽ dịch tốt hơn!".
Cô chân thành kiểm điểm bản thân.
Lục Tinh Vân mỉm cười: "Đi thôi"
Anh lái xe còn Ôn Nhược cuối đầu nhìn điện thoại.
Giữa chừng, Phan Liệt gửi tới một tin nhắn khác nói rằng cậu ta sẽ mời cô đi ăn để cô trả lại chiếc vòng cổ.
Ôn Nhược do dự.
Trong hoàn cảnh này cô thật sự không muốn gặp Phan Liệt chút nào, nhưng làm thế nào mà cô có thể vứt bỏ một chiếc vòng cổ trị giá hàng ngàn đô la được? Biết bao nhiêu người phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể kiếm được hàng ngàn đô, nhưng vấn đề là cô lại không muốn giữ nó chút nào.
"Cậu Phan, tại sao cậu không thể cho tôi địa chỉ?" Ôn Nhược có chút khó chịu.
Phan Liệt cảm thấy anh có thể tưởng tượng ra được điệu bộ của cô hiện tại.
Cậu không quan tâm đến sợi dây chuyền, cậu chỉ muốn được ở riêng với Ôn Nhược, cô nhất định rồi sẽ chấp nhận cậu.
"Chỉ là một bữa cơm thôi mà, không thì để cho em chọn nhà hàng được không? Muốn ăn gì đều được hết"
Cô thật sự không muốn đi, đành liếc mắt nhìn Lục Tinh Vân.
Lục Tinh Vân cũng quen biết Phan Liệt, có thể anh sẽ biết địa chỉ của cậu ta, nhưng không biết tại sao cô không thế mở lời hỏi được.
Ôn Nhược gõ phím: "Vậy thì gặp nhau ở tiệm bánh bao Vương Ký trên đường Tây Thành"
Phan Liệt:...
Cái này cũng không trang trọng quá rồi đó? Nhưng em gái nhỏ này thật sự hiểu chuyện, muốn tiết kiệm tiền thay anh thì cũng được thôi.
Hai người hẹn nhau gặp mặt vào trưa thứ bảy tuần này.
Cô đã gửi đi một vài tin nhắn, Lục Tinh Vân liếc mắt là trông thấy, tự hỏi thầm không biết cô đang nhắn tin với ai.
"Lần sau tới cô lái xe" Lục Tinh Vân đột nhiên nói.
Anh là quản lý nhưng mà phải lái xe, còn cô trợ lý nhỏ của anh thì lại đang trò chuyện với người khác.
Ôn Nhược trả lời: "Tôi không biết..."
"Học đi" Đây không phải là một kĩ năng cần thiết sao?
Ôn Nhược...
"Cuối tuần đi học, lâu nhất ba tháng là có thể lấy được bằng"
Ôn Nhược vốn không hề muốn học nhưng ông chủ đã lên tiếng thì cô chỉ đành trả lời trái với lòng mình: "Vâng"
Một tiếng "vâng" mềm mại mà bất lực, Lục Tinh Vân nhìn cô một cái rồi tiếp tục lái xe.
Khi về đến văn phòng, Ôn Nhược nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi đen đang đứng chờ ở cửa, trên tay cầm taì liệu.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, cô gái kia đã bật cười: "Ôn Nhược!"
Đó là cô gái mà cô đã gặp được ở buổi phỏng vấn, Ôn Nhược nhớ tên cô ấy là Tống Giai An.
"Không ngờ cô lại ở bộ phận sản xuất".
Tống Giai An khó hiểu hỏi: "Sao tôi chưa từng nhìn thấy cô vậy, cô không đến căn tin ăn cơm hả?"
"Mỗi ngày tôi đều mang cơm đi làm"
"Ra là vậy" Tống Giai An liếc nhìn Lục Tinh Vân.
Ngày hôm đó trông thấy anh, cô đã vô cùng kinh ngạc, cũng không ngờ tới anh ta lại là người thừa kế của công ty Thành Thuỵ, Tống Giai An khẽ mỉm cười đưa hợp đồng ra: "Quản lý Lục, đây là tài liệu mà bộ trưởng nhờ tôi đưa tới, xin ngài xem qua.
Nếu ngài thấy ổn thì hãy kí tên vào"
Lục Tinh Vân mở ra nhìn, sau đó bước về văn phòng.
Tống Giai An cũng đi theo.
Nhìn cách anh ấy cuối đầu tập trung đánh giá thậm chí còn quyến rũ hơn bình thường, Tống Giai An thầm nghĩ không có gì lạ khi các nhân viên nữ luôn nhắc đến Lục Tinh Vân với giọng điệu tâng bốc kia.
Lục Tinh Vân xem xong liền ký tên.
Tống Giai An vuốt tóc, để lộ ra chiếc cổ thon dài mảnh khảnh: "Quản lý Lục, buổi chiều còn có một hợp đồng nữa, lúc nào thì tôi có thể đưa cho ngài được?"
Có một mùi thơm ngọt ngào toả ra từ người cô ta, Lục Tinh Vân nghiêng đầu, nghĩ đến nữ nhân vật chính trong sách.
Cô gái cũng dùng mùi nước hoa rất giống cô nhân viên này, thân hình gợi cảm yêu kiều mê hoặc người khác, cô ấy và nam chính yêu nhau giết nhau, gặp nhau rồi chia lìa.
Anh cảm thấy bản thân đã viết nó rất tốt nhưng tại sao độc giả lại không hài lòng với tình tiết tình cảm như vậy?
Ánh mắt người đàn ông dừng lại vài giấy khiên Tống Giai An đỏ mặt, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác tự hào.
Xem ra gu thẩm mỹ của Lục Tinh Vân cũng khá bình thường.
"Quản lý Lục?" Cô lớn giọng nhắc nhở.
Lục Tinh Vân đưa hợp đồng cho cô: "Những chuyện khác cô có thể giao cho trợ lý của tôi, không cần phải hẹn thời gian"
Tim Tống Giai An trong nháy mắt trở lên lạnh lẽo, anh không muốn gặp lại cô, nếu không anh sẽ không nói như vậy.
Cô cầm hợp đồng và bước ra ngoài.
Nhìn thấy Ôn Nhược, Tống Giai An nhẹ giọng hỏi: "Quản lý của cô là người thế nào?"
Đương nhiên là rất tốt, Ôn Nhược nói: "Vô cùng tốt"
Tống Giai An thầm bĩu môi, cho rằng Ôn Nhược đang nịnh hót, nhưng chung quy cũng là chuyện bình thường, làm gì có trợ lý nào lại dám trắng trợn nói xấu ông chủ bao giờ?
"Buổi chiều còn một hợp đồng, đến lúc đó tôi sẽ mang đến cho cô"
"Được"
Vào buổi chiều, Tống Giai An lại đến, nhưng Lục Tinh Vân không có ở đây.
Sau khi cô ta rời đi, Trương Lộ liền buôn chuyện: "Lại thêm một nàng lố lăng ô dề"
Ôn Nhược không hiểu lý do.
"Không thấy sao?".
Trương Lộ nhấp ngụm cà phê: "Cô ta thay một bộ quần áo khác kìa"
Hình như là vậy thật.
"Hẳn là mặc cho quản lý của chúng ta xem rồi, nhưng mà vô ích thôi.
Em đến muộn nên chưa từng biết.
Lúc quản lý của chúng ta vừa đến đây làm việc, tất cả đều rất náo nhiệt.
'Bát tiên vượt biển, thi triển thần thông*', ai nấy cũng đều thể hiện thế mạnh của mình.
Nhưng đáng tiếc là làm dâu hào môn không dễ dàng như vậy"
Ôn Nhược không tưởng tượng ra được.
Nhưng chuyện Lục Tinh Vân được nhiều người thích thì cô thật sự biết rõ, trước kia anh đến tiệm nhà cô ăn cơm lúc nào cũng có rất nhiều nữ sinh đi theo sau anh.
Cô bé có đôi mắt ngấn nước, trắng đen rõ ràng, nghĩ đến chuyện cô luôn tiếp xúc qua lại với Lục Tinh Vân, Trương Lộ vỗ vỗ vai cô nói: "Em đừng có ngớ ngẩn như bọn họ mà đi yêu quản lý của chúng ta nha"
Ôn Nhược:...
Quá muộn rồi.
Nhưng cô tự biết bản thân mình ở đâu, Lục Tinh Vân đối với cô mà nói thì như một vì sao sáng lấp lánh ở xa tận chân trời, chỉ cần thỉnh thoảng được ngắm nhìn anh một chút thôi là cũng đủ tốt rồi.
Cô gật đầu lia lịa.
Đứa trẻ này thật dễ dạy, Trương Lộ rất yên tâm.
Ngày hôm sau Lục Tinh Vân đi họp và đưa Ôn Nhược theo.
Bởi vì người chưa đến đủ nên anh ở phòng nghỉ hết viết rồi lại gõ vào cuốn sổ tay.
Ôn Nhược lén nhìn, nghĩ đến lời Trương Lộ từng nói anh là một nhà văn.
Anh ấy có phải đang viết sách không nhỉ?
Ôn Nhược tò mò, không biết là loại sách gì, âm thầm đoán có thể là sách về kinh tế hoặc là sách về các sản phẩm điện tử.
Nhưng Lục Tinh Vân đã dừng lại sau khi viết được vài phút.
Ước mơ từ nhỏ của anh là trở thành một cảnh sát, anh đã thi vào khoa điều tra hình sự của Đại học Công An với vai trò thám tử, nhưng hoá ra về mặt này anh họ lại giỏi hơn anh rất nhiều và cũng kiên trì hơn anh.
Sau đó vì nhu cầu kinh doanh của gia đình nên anh không còn cách nào khác là phải vào Đại học Liên Đại để học về kinh tế và thương mại.
Vì vậy anh đã mang hết niềm đam mê, nhiệt huyết của mình để gửi vào trang sách, nơi anh có thể tự do mạo hiểm và khám phá các vụ án, nhưng còn chuyện tình cảm thì cho tới bây giờ anh vẫn đều viết không hay.
Nếu biết sớm hơn thì anh đã bỏ luôn phần này.
Quả thật là tự chuộc lấy rắc rối cho mình!
Lục Tinh Vân có chút cáu kỉnh, ánh mắt dừng lại ở câu: "Giang Lâm không giấu được tình cảm trong lòng.
Nhìn thấy Từ Sở đến gần, cô ấy nói: 'Từ Sở, chúng ta nên ở bên nhau từ lâu rồi'."
Có chỗ nào sai?
Con gái chủ động nói câu này là không nên hay diễn đạt như vậy là không đúng?
Lục Tinh Vân nhéo ấn đường, ngả người ra sau ghế.
Nhìn thấy dáng vẻ uể oải của anh, Ôn Nhược nhẹ giọng hỏi: "Quản lý, anh không khoẻ sao? Có cần tôi mua thuốc không?"
Thuốc nào cũng không cứu được anh.
Bộ phim tình cảm chết tiệt này!
Lục Tinh Vân nhắm mắt lại không nói gì, một lúc sau mới hỏi Ôn Nhược: "Cô đã từng yêu đương chưa?"
Anh nghĩ đến những gì Văn Thu nói, kêu anh nên tìm bạn gái.
Vấn đề này quá đột ngột, Ôn Nhược lắp bắp trả lời: "Không, không có"
Nghĩ lại thì cũng đúng, cô nàng nhìn không có chút nào là giống như đã từng yêu đương, khoé miệng Lục Tinh Vân nhếch lên, anh mở to mắt nhìn cô, phát hiện mặt cô đỏ lên, anh lại hỏi: "Cô đã từng thích ai chưa?"
Cái gì...
Ôn Nhược cảm thấy trong lòng thắt lại, bí mật kia như muốn tuôn ra.
Cô lập tức ngậm miệng.
Nhưng mặt cô lại rất rất đỏ, giống như một áng mây cháy rực.
Chẳng lẽ đồ ngốc này thật sự thích ai đó sao? Trong lòng Lục Tinh Vân dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nghiêng người hỏi: "Cô thích ai?"
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Nhược: Tui sẽ không nói cho anh biết
Lục Tinh Vân: Trừ lương
Ôn Nhược:....