"Tụi mình có Harry Potter rồi! Có Harry Potter rồi!" Hai anh em nhà Weasley gào lên, Gryffindor cũng hú hét không ngừng.
Harry thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhẹ nhàng ở tRong đầu thầm cảm ơn chiếc nón kia.
"Đi đi nhóc, nhóc không cần phải tự bó buộc mình như thế.
Cũng chẳng cần những suy nghĩ vô vị khiến nhóc do dự.
Gryffindor từ trước tới nay chính là những kẻ vô kỷ luật, muốn là gì thì liền làm cái đó, không bao giờ đi ngược với suy nghĩ của mình".
"Yên tâm, ta sẽ không nói chuyên này với cụ Dumbledore đâu, hãy cứ tự do làm những gì nhóc muốn đi" chiếc nón nói những lời cuối trước khi thúc cậu trở về dãy bàn của mình.
Ngồi trên dãy bàn quen thuộc nhưng tâm trí cậu lại chẳng vướng vấn ở nơi này.
Những lời của chiếc nón phân loại cứ quanh quẩn trong đầu cậu, cứ làm những gì bản thân muốn sao? Thật vô nghĩa.
Cậu bước vào chiến tranh khi chỉ mới thành niên, phải loại bỏ đi sự ngây thơ của bản thân mà khoác lên lớp vỏ bọc của một chiến sĩ.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua, chưa bao giờ cậu có thể thả lỏng bản thân mình, chưa bao giờ cậu không ngừng hoài nghi về nước đi của bản thân và cũng chưa bao giờ cậu thôi đề phòng trường hợp bị phục kích.
Cậu sớm đã không còn cảm giác thích gì làm nấy, vô lo tự tại rồi.
"Harry? Harry? Bồ làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế?" Hermione ngồi bên cạnh cậu, nhìn thật lâu cũng thấy cậu trầm ngâm chẳng nói lời nào, lo lắng hỏi.
Lời nói của cô phù thủy nhỏ đã thành công kéo cậu trở về thực tại, cậu ngẩng đầu, bày đại một khuôn mặt tươi cười, trấn an cô bé:
"Không có việc gì đâu, bồ đừng lo.
Chỉ là có chút không thích ứng được thôi!" Nói xong, cậu lại quay đầu hướng về phía chiếc nón kia vừa kịp lúc thấy cậu nhóc tóc đỏ kia đang chuẩn bị đội lên đầu chiếc nón phân loại, mặt thành nhóc xanh như tàu lá chuối:
"Gryffindor"
Như trút được gánh nặng của bản thân, cậu thở phào nhẹ nhõm, hướng đến phía cậu nhóc kia cười toe toét nhưng cậu đâu hề để ý rằng phía bên kia dãy bàn của tụi rắn nhỏ.
Một quý tộc nhỏ đang siết chặt chiếc nĩa trên tay mình, sắc mặt thật khó coi.
Nhưng có thể làm được gì bây giờ, hắn đành miễn cưỡng kiềm nén sự ghen tuông của mình, chỉ lẵng lặng cười nham hiểm.
Ron Weasley, tôi sẽ nhớ kỹ sự việc ngày hôm nay!!
Vừa lúc Ron tiến về dãy bàn của mình thì cũng là lúc buổi lễ phân loại kết thúc.
Cụ Dumbledore đứng dậy.
Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây.
Cụ nói:
"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts.
Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói.
Những lời ấy là ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!"
Nói xong, cụ trở về chỗ ngồi của mình, đại sảnh thì tràn ngập trong tiếng vỗ tay ăn mừng.
Nháy mắt, trên bàn đã xuất hiện đầy ắp thức ăn, rất phong phú và đa dạng.
Thoáng nhìn thấy những khung cảnh đã từng rất quen thuộc với cậu, Harry không kiềm lòng được, hốc mắt bắt đầu có chút đỏ.
Cậu vội vàng cúi đầu, xóa đi những giọt nước mắt đang hình thành.
Bên cạnh cậu, Ron đang hăng hái đánh chén miếng bò bít tết trên dĩa của cu cậu.
Không quên hỏi cậu có muốn một chút hay không nhưng cậu đã từ chối.
Phục vụ cho chiến tranh qua nhiều năm, cậu sớm đã loại bỏ thịt trong khẩu phần ăn của mình từ rất lâu rồi
Cầm lên một ít rau xanh cùng một vài lát bánh mì, cậu nhẹ nhàng đưa chúng vào miệng.
Cho đến khi cảm thấy no bảy phần liền dừng lại.
Con ma của tháp Gryffindor, ngài Nicolas nhìn thấy khẩu phần ăn của cậu chỉ có một tẹo, giật mình hỏi:
"Cháu ăn no rồi sao?"
Tuy rằng Nicolas đã không ăn com gần bốn trăm năm nay rồi, nhưng chỉ với vài lát bánh mì và một ít rau xanh bình thường mà nói là ăn không đủ no.
Đối mặt với sự hốt hoảng của Nicolas, Harry nhẹ nhàng đáp:
"Đúng vậy ạ!"
Hồn ma ông Nicolas nhìn cậu bằng ánh mắt kì dị.
Ay da, không phải là cậu không muốn ăn, nhìn đống đồ ăn phong phú này đi sao mà cưỡng được chứ.
Chỉ có điều, cậu vốn ăn không vô.
truyện xuyên nhanh
Nhìn những miếng bít tết thấm tơ máu, trong đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng của chiến tranh, máu của những người đồng đội, hay cả của những kẻ đang âm mưu giết chết cậu cứ bay loạn khắp nơi, thậm chí chúng còn đọng lại thành những vũng máu cứ vương vãi khắp nơi, vì thế cứ ăn vào cậu liền nhổ ra.
Cậu không tài nào hiểu được, dù cho có sự giúp đỡ của Hermione và Ron, nhưng dù cố thế nào cậu cũng không thể ăn được.
Chỉ cần đụng đến thịt thì những hình ảnh ấy cứ lần lượt được tái hiện, dù đó chỉ là một mẩu thịt nhỏ thì kết quả vẫn không thay đổi.
Cuối cùng, Hermione cũng đã tìm thấy điểm mấu chốt cho vấn đề của cậu, cô nói:
"Harry à, mình biết bồ là người lương thiện, nhưng không phải vì vậy mà bồ phải cảm thấy áy náy cho những người đã cố giết hại bồ.Harry, bồ là vì chính nghĩa mà chiến đấu, bồ không cần để những kẻ đó trở thành gánh nặng của mình".
Nhưng dù có khuyên bảo thế nào, thì cũng chẳng thế giải quyết được sự ám ảnh của Harry, cô và Ron cũng chỉ đành bỏ cuộc.
Từ lúc ấy đến bây giờ, quả thật cậu đến một miếng thịt cũng chưa hề đụng đến.
Kể cả khoảng thời gian ở nhà dì dượng, cậu đều lén đem những miếng thịt ném ra ngoài cho lũ chó hoang.
Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất dần, đề lại những cái dĩa sạch boong như trước.
Lát sau, món tráng miệng hiện ra.
Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sôcôla nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch, chè nếp...!đủ thứ.
Trên bàn ăn, những đề tài náo nhiệt cũng bắt đầu được khởi sướng, ví dụ như là gia đình.
Harry cũng chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe, không có ý định tham gia vào cuộc trò truyện của họ.
Lúc này, cậu cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào người cậu, Harry cảnh giác ngẩng đầu, vừa lúc cậu chạm mắt với giáo sư snape.
Sâu trong đôi mắt đen của vị giáo sư kia lại tràn đầy những cảm xúc không rõ ràng.
Đối với ánh mắt kia, cậu chỉ nhẹ nhàng chân thành mỉm cười.
Nhìn thấy cậu nhóc kia đột nhiên tươi cười, snape có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó chỉ khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Ở bên cạnh giáo sư chính là gã Quirrel.
Đầu gã đội một chiếc khăn vành lớn.
Chỉ trong một khắc, cơn đau thốn lại nhói lên từ vết thẹo trên trán Harry nhưng lại biến mất trong chớp mắt.
Cậu lấy tay che lại vầng trán đau nhức, chuyển dời tầm mắt sang chỗ khác.
Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong.
Giáo sư Dumbledore lại đứng lên.
Sảnh đường im lặng.
"E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê.
Tôi có vài lưu ý đầu niên khóa gởi đến các con.
Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm.
Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy."
Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:
"Tôi cũng được ông Filch, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang.
Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ.
Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch.
Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm.
Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."
"Cụ ấy nói nghiêm túc chứ hả?" Ron hỏi percy
Percy cau mày trước những lời giáo huấn của cụ Dumbledore:
"Phải, nghiêm túc đó! Cũng hơi lạ, bởi vì cụ Dumbledore thường nói rõ lý do chúng ta không được phép đi đâu đó.
Thí dụ như không được vào rừng vì đầy thú dữ nguy hiểm.
Còn vụ này...!anh nghĩ đáng ra ít nhất cụ cũng nên nói cho các huynh trưởng biết."
Cụ Dumbledore lại nói:
"Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường"
Cùng lúc đó, Harry chợt nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.
Cụ Dumbledore vẩy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy.
Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn.
Cụ Dumbledore bảo:
"Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình.
Nào, chúng ta bắt đầu hát!"
Sau một hồi xướng ca ầm ỉ,rốt cuộc cũng có thể trở về tòa tháp của mình.
Tìm được ký túc xá, Harry nằm trên giường, mơ mơ màng màng, rơi vào giấcngủ ngon.