Trọng Khải Thần Thoại Bản Dịch


Xe con lái vào Lundan, Wayne chọn bừa một ngõ nhỏ để vứt bỏ nó, cũng để lại vật tư trên xe tặng cho người có duyên.

Bốn người đón xe trở về văn phòng thám tử, tiếp đó ba người Veronica vội vàng trở về học viện, các cô còn phải hoàn thành báo cáo tiêu diệt cứ điểm Tử vong cùng luận văn tốt nghiệp.

Trước khi đi, ba người phân biệt bày tỏ lòng biết ơn đối với Wayne, dù thế nào, Wayne cũng đã cứu các cô.

Chờ qua mấy ngày bận rộn này, các cô sẽ mang lễ vật đến văn phòng thám tử.

Chrissy căn dặn Wayne không có việc gì thì không nên đi ra ngoài, mặc dù nhờ có cánh cửa chân lý, tử khí trên người hắn đã tiêu tán đi hết, coi như là trong họa có phúc, nhưng trong Lundan vẫn còn có những Tử Vong hành giả khác, khó tránh khỏi một ngày nào đó hắn lại bị theo dõi.

Chrissy vô cùng coi trọng Wayne, hận không thể lập tức dẫn hắn tới học viện làm nghi thức nhập học, chỉ là Evanston là học viện nữ sinh, không thể tuyển nhận học viên nam sinh.

Chrissy nhớ tới có lớp học ban đêm chuyên môn huấn luyện ma pháp sư, tình huống cụ thể thì cô còn cần trưng cầu ý kiến thêm một chút, hơn nữa lớp học ban đêm thuộc về ban học cấp tốc, nội dung giảng dạy có hạn, một khoảng thời gian sắp tới cô cần tự mình phụ đạo Wayne.

Đến khi Wayne hoàn thành chương trình học sơ kỳ, có được một lượng tri thức nhất định, lại đề cử một giáo viên hướng dẫn hợp cách cho hắn.

Như vậy, Wayne được đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ của nữ thần, tất nhiên sẽ chủ động tiến vào vòng ôm ấp của ánh trăng.

Chuyện này ổn!
!.

Wayne vẫy tay từ biệt ba người, nghe theo đề nghị của Chrissy, không có việc gì thì không đi ra ngoài.

Hắn đón một chiếc xe taxi trước cửa, tiến về chung cư nơi sinh viên mỹ thuật thi rớt đang ở.

Không có việc gì thì không nên đi ra ngoài, nhưng hắn có việc.

Là lúc nên gặp mặt Báo thù chi linh!
Wayne cùng oán linh chó ký kết khế ước, lấy được thú triệu hoán đầu tiên, trước đó hắn không có ma lực, không có cách nào nuôi dưỡng được nó, chỉ có thể để nó tự do hoạt động.

Hiện tại thì khác, Wayne cực kỳ giống người trẻ tuổi vừa mới đạt được siêu năng lực, cảm thấy vô cùng hài lòng về bản thân, không kịp chờ đợi muốn đánh thức bề tôi thân thuộc của mình.

Ngoại trừ sự chờ mong đối với thú triệu hoán đầu tiên, hắn còn có nguyên nhân không thể không đi, Báo thù chi linh đã thức tỉnh, nếu qua thời gian dài không nhận được ma lực từ chủ nhân, lại bởi vì đói khát mà rơi vào điên cuồng, có khả năng cắn chủ cực lớn.


Sắc trời dần dần tối, Wayne không muốn kéo dài, dự định tốc chiến tốc thắng, nhận chó về nhà trước khi màn đêm buông xuống.

Tất nhiên hắn cũng không phải là không có chút phòng bị nào, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, hắn đã giấu Thánh kinh khắc chế tà ma ở trong ngực.

Còn có cả đôi bao tay màu trắng kia.

Hắn có tự tin, cho dù có xui xẻo bị "thứ bay lơ lửng" để mắt tới, hắn cũng có thể phản khách thành chủ đuổi theo đối phương chạy khắp nơi, đến lúc đó thì không biết chắc được ai hù dọa ai đâu.

Hiện tại đã khác với ngày xưa rồi, thiếu niên không nghèo!.

Ừm, cũng không phải không nghèo, ít nhất thì đã không còn sợ thứ bay lơ lửng nữa!
—————
Xe taxi dừng lại bên đường, Wayne theo sự chỉ dẫn của Tham dục chi thư, tìm kiếm nơi chôn thân của Báo thù chi linh.

Tham dục chi thư chỉ có thể bắt giữ tiếng kêu rên của oán linh, không cách nào đáp lại nguyện vọng người sống, điều này làm cho Wayne hết sức không cam lòng, người sống tốt bao nhiêu, ký kết khế ước chủ tớ cùng thiếu nữ ma pháp, trực tiếp một bước đúng chỗ, con đường pháp sư nhất định sẽ trở nên thông thuận không ít.

Có Tham dục chi thư dẫn đường, Wayne giống như mở chữ đỏ, rất nhanh đã đến được chỗ cần đến, nơi này là một mảnh đất hoang sau lưng trạm thu nhận sủng vật, ở phụ cận còn có phòng khám thú y, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng sủa loạn của loài chó cỡ lớn.

Gần tới buổi đêm, tiếng kêu của chúng nghe cực kỳ giống tiếng sói tru, cộng thêm sương mù dần dần tràn ngập, bầu không khí lập tức trở nên âm trầm quỷ dị.

Quả thực vô cùng quỷ dị, Wayne nhìn thấy không ít điểm sáng màu xanh lá toát ra từ dưới đất, giống như lửa lân tinh tụ lại một chỗ, âm u lạnh lẽo nhảy nhót.

"Tài xế taxi đáng chết, nhất định là đã đi đường vòng!"
Wayne phàn nàn mình tới trễ, mấy bước đi qua, dừng lại trước một mảnh đất trũng ẩm ướt, hắn nhắm mắt cảm ứng, kêu gọi bề tôi phụ thuộc của mình, đồng thời cũng thông qua Tham dục chi thư truyền ma lực cho đối phương.

Bùn đất ẩm xốp chậm rãi đẩy lên, một cái móng vuốt thối rữa vươn ra, mùi hôi thối khiến người ta nôn mửa ập tới, làm cho Wayne không khỏi bịt mũi lại.

Có một cái mũi chó chưa chắc đã là chuyện tốt, phá vỡ rất nhiều ảo tưởng, chẳng hạn như mùi rắm của thiếu nữ xinh đẹp.

Một con chó cỡ lớn với toàn thân thối rữa leo ra khỏi mộ địa, nó có một con mắt màu xám trắng, trong hốc mắt đen như mực còn lại là một ngọn lửa màu xanh lục âm u đang nhảy nhót, nhận được ma lực từ chủ nhân, máu thịt thối rữa trên người nó nhanh chóng rớt xuống, chỉ còn lại một bộ khung xương.

Làn sương mù mỏng manh mông lung dần dần tụ lại, giống như cánh tay quấn lấy khung xương vong linh chó, gây dựng nên thân thể bán trong suốt, trông vừa tà ác dữ tợn, vừa có mấy phần dũng mãnh oai hùng.

Đây là một con chó Doberman, hình thể cân đối rắn chắc, vai cao gần bảy mươi centimet, không có cắt tai cắt đuôi, đôi tai cụp xuống mà không dựng lên.


Mùi thối rữa trong không khí tiêu tán bớt không ít, bốn mắt nhìn nhau, chó Doberman nhe răng gầm nhẹ, Wayne nhìn thấy được sự oán hận khắc cốt ghi tâm ở sâu trong ánh mắt nó.

Một vài hình ảnh xuất hiện, thể hiện rõ quá khứ của Báo thù chi linh.

Con chó Doberman này được một cậu bé xem như sủng vật nuôi lớn, cậu bé lớn lên trở thành thanh niên, nhập học tòng quân tiến vào quân đội, mà người nhà cậu không có thời gian chăm sóc cho chó Doberman, thế nên đã đưa nó đi gửi nuôi ở trạm thu nhận sủng vật.

Nhân viên trạm thu nhận thấy là loài chó không đáng chú ý, đã cắt xén chi phí kiếm lợi, sử dụng loại thức ăn cho chó giá rẻ kém chất lượng, còn thỉnh thoảng bỏ đói chúng vài bữa.

Tắm rửa cho chó thì trực tiếp nhốt vào trong lồng sắt rồi phụt nước, chó Doberman bởi vì chưa được cắt tai, cho nên đã bị nhiễm khuẩn, chịu đủ ốm đau tra tấn.

Sau đó, chó Doberman mang thai, sinh ra bảy con cún con.

Nhân viên trạm thu nhận lên tinh thần, đăng ký bảy con cún con vào hồ sơ, lại xin thêm một đợt kinh phí đồ ăn.

Số tiền kia không được sử dụng cho chó Doberman, toàn bộ đều chui vào túi nhân viên, sau đó tất cả bảy con cún con đã bị nhân viên quẳng chết ngay trước mặt chó Doberman.

Đêm đó sương mù rất dày đặc, chó Doberman trực tiếp phát điên, bởi vì tập kích nhân viên mà bị bỏ đói cho tới chết, cuối cùng bị chôn dưới một cái hố nơi đất hoang.

Trong mảnh đất hoang này, còn có rất nhiều sủng vật bị ngược đãi mà chết, mỗi khi màn đêm buông xuống đều sẽ có ánh lửa âm u lạnh lẽo còn sót lại bay lên.

"Thật đáng chết!"
Wayne xem xong thì rất đau đầu, hắn cảm ứng được sự khát vọng báo thù của chó Doberman, cũng biết rõ hàm nghĩa của cái tên Báo thù chi linh này.

Báo thù chi linh không phải là đặt bừa, Wayne muốn có được sự trung thành của đối phương, nhất định phải để đối phương hoàn thành việc báo thù, cũng chỉ có như vậy, Báo thù chi linh mới có thể vĩnh biệt quá khứ.

Việc này liền vô cùng nhức đầu!
Là một tra nam vừa yêu mèo vừa yêu chó, Wayne cực kỳ căm ghét hành động ngược đãi động vật, nhất là nhân viên của trạm thu nhận sủng vật, nhận tiền lương còn làm ra việc không phải người làm, đáng đời bị Báo thù chi linh quấn lên.

Có điều, Wayne cho rằng mạng người lớn hơn mạng chó, cứ như vậy để chó Doberman hoàn thành báo thù!.

"Grư grư grư ———— "
Nhận thấy Wayne chần chờ, Báo thù chi linh lập tức không chịu an phận, tiếng gầm nhẹ trong cổ họng càng thêm mãnh liệt.


"Đừng nháo, tao cũng không nói là không được.

"
Wayne hơi xoắn xuýt, lấy một đồng tiền xu từ trong túi ra: "Như vậy đi, chúng ta ném tiền xu để quyết định, mặt phải, mày đi hoàn thành việc báo thù của mình, mặt phải, tao thông qua con đường pháp luật giúp mày đòi lại công bằng, được không?"
Báo thù chi linh không hài lòng với sự sắp xếp này, nó gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ Wayne, giống như đang đánh giá tính khả thi của việc cắn chủ đổi lấy sự tự do.

Wayne sờ sờ cổ mình, đau răng nói: "Chó ngoan, tao là một thám tử, am hiểu việc thu thập bằng chứng nhất, có tao ra tay, mấy cái tên khốn kiếp làm việc không giống con người kia nhất định sẽ bị trạm thu nhận tống cổ.

Đến lúc đó tao lại bỏ tiền mua truyền thông, lại đăng báo tăng độ quan tâm của công chúng, lên án mạnh mẽ những tên cặn bã không có nhân tính này, dân chúng tức giận lên sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

"
Báo thù chi linh nghe không hiểu, kích động chuẩn bị cắn chủ.

Wayne bất đắc dĩ, cảm thấy khó có thể trao đổi với Báo thù chi linh, chỉ đành phải ôm Thánh kinh làm cho đối phương bình tĩnh lại.

Một người một chó giằng co tại chỗ, hồi lâu qua đi, bóng đêm hoàn toàn buông xuống, sương mù xung quanh trở nên dày đặc đến tình trạng khoa trương.

Thân thể của Báo thù chi linh vốn là do sương mù ngưng tụ mà thành, nó hòa vào với sương mù, để hai ngọn lửa lạnh lẽo nhảy nhót giữa không trung khiến Wayne thấy áp lực hơn gấp bội.

Có thể, có lẽ, 80%, hắn không đánh lại con chó này.

"Coi như tao lui một bước, về sau tao sẽ đối xử với mày thật tốt, dùng thức ăn cho chó tốt nhất, ổ chó tốt nhất để chiêu đãi mày, cho chút mặt mũi đi, nói thế nào thì tao cũng là chủ nhân của mày đó.

" Wayne nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"
Lần này, Báo thù chi linh không kháng cự, có lẽ là miêu tả của Wayne đã đánh thức hồi ức tốt đẹp mà nó đã từng có, nó trầm mặc đồng ý ném tiền xu tiến hành lựa chọn.

"Người đang làm, trời đang nhìn, để ông trời quyết định số mệnh của bọn họ đi!.

"
Wayne nhún nhún vai, giơ tay ném đồng xu bắn lên không trung, ánh mắt một người một chó dõi theo bóng dáng đồng xu cho đến khi đồng xu dựng thẳng cắm trên mặt đất.

"!.

" x2
Wayne sững sờ, chó cũng sững sờ, không phải mặt phải cũng chẳng phải mặt trái, nên lựa chọn thế nào đây?
Wayne lấy lại tinh thần, suy tư nói: "Dựng thẳng chính là 50:50, mày đi cắn bọn họ gần chết, sau đó tao đi điều tra thu thập bằng chứng, đăng báo phê phán việc ác bọn họ đã làm.

"

Báo thù chi linh không nói chuyện, xoắn xuýt nhìn đồng xu, phân vân không biết có nên ném lại lần nữa hay không.

"Yên tâm, tao đối đãi với chó nhà mình rất tốt, đảm bảo sẽ khiến đám người kia mất việc, phải lang thang đầu đường, nếu bọn họ kiếm được việc khác, ta lại bỏ tiền đi truyền thông, lên án ông chủ cung cấp công việc cho bọn họ có lòng dạ đen tối! "
Wayne càng nói càng hăng hái, lần đầu tiên thấy mình xấu xa đến vậy: "Mày biết đấy, lang thang đầu đường thì nhất định sẽ phải ngủ ngoài đường, mày thường xuyên đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, đi dạo lạc đường gặp phải bọn họ, sau đó liên tục cắn, liên tục đuổi, để cho bọn họ lâm vào ác mộng bị oán linh chó trả thù không ngừng.

"
Hai mắt Báo thù chi linh tỏa sáng, liên tục gật đầu bày tỏ ý kiến này hay, lập tức giết chết thì quá hời cho những người đó.

Chủ nhân ngài thật là xấu xa!
"Thỉnh thoảng cũng nên xấu xa một chút, mày thích là được!"
Wayne vô thức đáp lời, nói xong thì hơi sửng sốt, ý thức được mình có thể nghe được tiếng nói dưới đáy lòng của nó.

"Đi đi, muộn rồi, tao phải về nhà đây!"
"Hú hú hú ———— "
Sương mù tuôn trào mãnh liệt, trong nháy mắt, oán niệm táo bạo đã dựng lên một bức tường sương mù cao mười mét, cuốn theo những ngọn lửa xanh âm u quỷ dị, nhào tới trạm thu nhận sủng vật giống như biển gầm.

Tiếng kêu la thảm thiết, tiếng chó sủa, toàn bộ trạm thu nhận bị sợ hãi bao trùm cả một đêm.

Ngày hôm sau, trên báo chí đăng tin nhân viên trạm thu nhận bị chó dại tập kích.

Trên người các nhân viên có nhiều dấu vết cắn xé đáng sợ, hơn nữa còn bị lây nhiễm mầm độc, sốt cao không lùi, cuối tin tức, phóng viên bày tỏ lòng thương xót, nói rằng những người tốt mang lòng nhiệt tình yêu thương động vật không nên rơi vào kết cục như vậy.

Dân chúng cũng nhao nhao bày tỏ đồng tình, còn có người đi bệnh viện thăm hỏi bọn họ.

Đợi chuyện này lên men hai ngày, báo chí lại lần nữa đăng lên những lời văn khiến người đọc phải giật mình, những bức ảnh rét lạnh phối hợp với những câu chữ giống như chửi rủa đã dấy lên một làn sóng thảo phạt.

Hài cốt chôn dưới đất hoang bị đào móc ra, lại là một đống ảnh chụp tiến vào tầm mắt công chúng, nhiệt độ vẫn còn tiếp tục dâng lên!.

————
Ban đêm, văn phòng thám tử.

Wayne đặt báo cùng hồng trà xuống bàn, nhìn xung quanh một vòng: "A, A Tân đi đâu rồi, lại đi ra ngoài tìm người chơi rồi à?"
"Đêm hôm khuya khoắt, đúng là tràn đầy tinh thần a!"








Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận