Trọng Lai Nhất Thứ

Đặng Khang chưa từng cảm thấy bản thân gã khốn khổ như lúc này, đôi giày da đen đạp lên gáy gã, Cố Ninh Chiêu cao cao tại thượng, ánh mắt y nhìn gã giống như nhìn chuột cống bẩn thỉu hôi thối, lúc nào cũng có thể dẫm nát gã.

Gã hận! Gã hận ông trời bất công, vì sao có người sinh ra đã có tất cả, quyền thế, tiền tài, vinh quang. Lại có người sinh ra đã ở dưới đáy xã hội, vĩnh viễn không thấy được mặt trời. Những kẻ có tiền kia đều ngồi không hưởng thụ, làm càng làm ẩu, còn người nghèo khổ phải luôn đấu tranh vì cuộc sống.

Cố Ninh Chiêu dường như không thấy được ánh mắt phẫn hận của Đặng Khang, chỉ giận dữ xem gã như một thứ tồn tại đáng ghê tởm chà đạp dưới chân không chút lưu tình: "Nếu mày có thù oán với tao, có bản lĩnh thì tìm tao, tao còn để mắt tới mày. Nhưng mày lại dựa vào thứ kia, núp sau lưng nói đề mưu tính kế, lại còn mưu tính đến Tiểu Thiệu không thù oán gì mới mày, mày không thấy ghê tởm, nhưng tao cũng cảm thấy xấu hổ giùm mày."

"Mày thì biết cái gì?" Đặng Khang tím mặt, gân cổ nổi lên, vô cùng dữ tợn: "Nếu không phải nó sợ nghèo ham giàu, một người đàn ông lại dựa vào mày để ngoi lên, tao cũng không ra tay với nó. Nó đáng bị như vậy, một thủ khoa tỉnh, vậy mà dính chặt lấy tên nhà giàu như mày, có chết cũng là báo ứng."

"Người thành công sinh ra ở thế gia, mày nghĩ dựa vào gia đình, còn người nghèo khó thành công, mày lại cho là dựa vào người khác," Cố Ninh Chiêu khinh miệt liếc nhìn gã, sau đó rụt chân lại như đang đạp phải thứ gì quá ghê tởm, sau đó nói với vệ sĩ sau lưng, "Lôi nó đi chỗ khác cho tôi, chỉ khiến người ta ghê tởm buồn nôn."

Trần Chương:...

Nói cứ như vệ sĩ bọn họ không biết ghê tởm vậy, còn có nhân quyền hay không đây?

Giải quyết Đặng Khang xong, Cố Ninh Chiêu quay sang nhìn Chu Đàm vẫn nằm dài trên đất. Chu Đàm thấy y nhìn sang, trong lòng sợ hãi, vội nói: "Cố Ninh Chiêu, hôm nay dẫn người xông vào nhà tao, có nghĩ đến ngày mai sẽ phải nói chuyện với Chu gia như thế nào chưa?"

Chu gia họ tuy thế lực không lớn bằng Cố gia, nhưng cũng coi là nhân vật lớn ở Bắc Kinh, Cố gia muốn đụng đến hắn cũng phải cân nhắc a cân nhắc.

Cố Ninh Chiêu híp mắt, lộ ra ý lạnh: "Nghe nói mày không hợp với anh chị em trong nhà?" Y nói đến đó, cười lạnh một tiếng, hung hăng giơ chân lên đạp xuống hạ bộ Chu Đàm, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương của hắn, mặt không đổi sắc nói, "Có bải lĩnh mày nhờ Chu gia đến tìm tao gây chuyện thử."

Trần Chương đồng cảm nhìn hạ bộ Chu Đàm, một cái đạp này, xác định chắc chắn là bỏ đi rồi. Nghe đồn Chu thiếu gia này thích "chơi" thiếu niên xinh đẹp như hoa, không có thứ đó, có lẽ chỉ có thể để người khác "chơi" thôi.

Chu Đàm đau đến lăn lộn trên đất, hắn không ngờ Cố Ninh Chiêu lại vì một người đàn ông mà làm được như vậy, bộ dáng Trầm Thiệu không tệ, lại có năng lực, nhưng quan trọng là không thể khiến Cố Ninh Chiêu không cần để ý mặt mũi Chu gia, nên hắn với dám tìm người ra tay.

Nhưng hắn không ngờ Cố Ninh Chiêu thật sự phát điên vì một người đàn ông, một chút thể diện cũng không giữ lại.

"Tao vừa mới nói, Tiểu Thiệu là người của tao, đụng đến cậu ấy là đụng đến tao, đụng đến tao chẳng khác nào đụng đến Cố gia, chẳng lẽ cho Chu gia mày khi dễ Cố gia tao, lại không cho Cố gia tao trả đòn?" Lời nói Cố Ninh Chiêu đồng nghĩa lấy mâu thuẫn giữa họ thăng cấp thành tranh đấu hai gia tộc. Nếu hiện tại không phải do Chu Đàm đau đến mất tri giác, nhất định sẽ chửi y là đồ điên, tiếc rằng lúc này hắn chỉ lo ôm chặt bảo bối nhỏ của hắn, căn bản không nghe Cố Ninh Chiêu nói gì.

"Trần Chương, trói nó lại đuổi về Chu gia, nói với gia chủ Chu gia rằng, Chu Đàm mưu sát hôn thê của tôi, hiện tại hôn thể của tôi bị thương nặng phải nhập viện, bắt cả nhà Chu gia đến trả lời với Cố gia chúng ta." Cố Ninh Chiêu bỏ đi, không cẩn thận đạp lên bụng Chu Đàm, lại nghe được tiếng hét chói lói, y mới bình tĩnh dời chân, chỉ chỉ Đặng Khang bị vệ sĩ trói lại, "Còn người này, cố ý giết người cũng để nó chung thân trong tù."

Trần Chương: "Nhị thiếu, cậu dám đứng trước mặt Trầm Thiệu nói hai chữ "hôn thê" kia không? Ha ha."

Đặng Khang nghe được chữ "tù", có chút kích động, nhưng gã đang bị vệ sĩ đè chặt xuống, đầu cũng không thể ngẩng lên được, gã biết rất rõ, nếu Cố Ninh Chiêu đã nói như vậy, cuối cùng không cần biết Trầm Thiệu bị thương nặng hay nhẹ, tội danh của gã chỉ có thể là "cố ý giết người".

Gã không muốn bước lên vết xe đổ của cha gã, gã không muốn...

Cuối cùng Đặng Khang và mấy tên tòng phạm bị người của Cố Ninh Chiêu đưa đến cục cảnh sát ngay trong đêm, còn Chu Đàm thì bị kéo về nhà lớn Chu gia, cả nhà Chu gia cũng vì chuyện này mà huyên náo đến long trời lở đất, cả đêm không được yên bình.

...

Sáng hôm sau, clip truy đuổi xe vẫn còn đang được chuyển phát trên weibo, thậm chí có vài dân mạng phát động tìm người, chỉ tiếc ba chiếc xe đều chưa có giấy phép đăng ký, chỉ trong một đên ngắn ngủi, không thể tìm được chủ xe là ai. Ngược lại, chủ xe bị đuổi theo được mọi người tìm ra, chủ xe không ai khác chính là ông chủ lớn của mạng xã hội Phi Đằng - Trầm Thiệu.

Cũng không phải dân mạng cao tay, mà là mọi người luôn chú ý đến Trầm Thiệu, bình thường có người gặp được Trầm Thiệu trên đường, còn chụp lén vài tấm ảnh đăng lên weibo, cũng có người chụp được Trầm Thiệu ngồi trên chiếc xe kia.

Như vậy, vấn đề chính là, đến tột cùng là ai muốn tìm đường chết đụng xe Trầm Thiệu, là đối thủ trên thương trường hay trên tình trường?

Sau khi Trầm Thiệu lên đại học rồi tham gia cuộc thi nhân tài quốc tế, nhận được rất nhiều hảo cảm từ người dân trong nước. Sau đó khi biết hoàn cảnh gia đình của cậu, thấy được sự thành công của cậu, cậu đã trở thành thần tượng và mục tiêu phấn đấu của rất nhiều thanh niên trong nước. Là người thành công, mọi người chưa bao giờ nghe được scandal của Trầm Thiệu, cũng không đọc được tin cậu thay bạn gái như thay áo, tin tức về cậu đa phần là cậu đã đạt được thành tựu gì, đang hợp tác với công ty nước ngoài danh tiếng nào, cho nên dù là người giàu, nhưng khi nhắc đến Trầm Thiệu, cũng khách sáo vài phần, còn dân mạng cũng thường đùa giỡn gọi cậu là "Người chiến thắng nhân sinh".

Hiện tại, "Người chiến thắng nhân sinh" bị đuổi giết, cuối cùng bị tai nạn giao thông được đưa vào bệnh viện, sống chết còn chưa biết, đây chính là chuyện động trời. Dân mạng tức giận, những bạn học từng có mâu thuẫn với Trầm Thiệu, đối thủ cạnh tranh trên thương trường, tất cả đều bị dân mạng lôi ra, tập thể nghiên cứu tìm ra tên nào to gan như vậy, dám biểu diễn một cảnh tượng chỉ có trong phim bom tấn ngay trong trung tâm thành phố.

Đám người vội vàng phá án online, còn có một đám khác thì hỏi thăm Trầm Thiệu cuối cùng như thế nào rồi, tiếc rằng dù mọi người ồn ào ngất trời, trang chủ Phi Đằng cũng không cập nhật thông tin, weibo Trầm Thiệu cũng không đổi mới.

...

Trầm Thiệu không biết ngoài kia ồn ào thế nào, cậu ở bệnh viện được hai ngày, đã bị Cố Ninh Chiêu đón về nhà lớn, cả nhà từ trên xuống dưới xúm quanh cậu hỏi han ân cần, dáng vẻ mẹ Hướng còn như sợ hãi không thôi, mấy ngày sau đó, hễ là người Chu gia đến, bà đều tránh không tiếp, rất có tư thế không để yên cho Chu gia.

Người của Chu gia cũng sững sờ, họ không ngờ mấy năm qua Chu Đàm ngày càng phách lối, ngay cả chuyện như thế cũng làm được, khiến họ càng ngạc nhiên hơn chính là, hôn thê của Cố nhị thiếu từ đâu chui ra, không phải cảnh sát đã nói bị mưu sát là ông chủ Phi Đằng sao?

Sếp lớn của Phi Đằng.. Không phải là đàn ông, lại có quan hệ rất tốt với Cố nhị thiếu đó sao? Vậy chuyện này, có phải đã sai ở đâu đó rồi không?

Mấy năm qua Chu Đàm thích "chơi" đàn ông, hành vi ngày càng phách lối, lão gia tử Chu gia đã vô cùng bất mãn, lần này dù Cố gia là người gây chuyện lớn, nhưng thật ra là do Chu gia cũng đuối lý, thế lực lại kém Cố gia, toàn bộ Chu gia từ trên xuống dưới trừ cha mẹ Chu Đàm, đều lộ ra ý muốn thỏa hiệp.

Chỉ là một Chu Đàm nho nhỏ, cả Chu gia quan trọng hơn nhiều. Không cần biết thường ngày họ cưng chiều Chu Đàm thế nào, nhưng trong tình huống như vậy, Chu Đàm chỉ có thể làm vật hy sinh.

Trầm Thiệu không biết Cố gia và Chu gia đánh cờ thế nào, chỉ biết nửa tháng sau, tội danh "cố ý giết người" của Đặng Khang được thành lập, mà vì tình tiết vô cùng ác liệt, bị kết án tù chung thân. Vì trước đó Chu Đàm không biết những kẻ đó sẽ gây chuyện lái xe giết người, nhưng thật sự có ý định cố ý giết người, cuối cùng bị lãnh án tám năm. Với thế lực Chu gia, vốn sẽ không bị kết án nặng như vậy, nhưng để xoa dịu cảm xúc của người Cố gia, họ đành phải chọn kết quả như vậy.

Dù sao cũng do Chu Đàm để mắt đến Nhị thiếu Cố gia, nhưng vì Cố nhị thiếu thích Trầm Thiệu, nên đã nảy lên sát tâm, cả Chu gia hoàn toàn không còn mặt mũi để năn nỉ.

Cuối cùng không cần biết người Chu gia có thầm oán hận hay không, kết quả cuối cùng cũng làm Cố gia hài lòng, nên người Cố gia chấm dứt những việc chèn ép đối phương trên mọi phương diện, mọi người lại khôi phục hình ảnh hài hòa hữu hảo với nhau.

Là "hôn thê" được "nhà chồng" bảo vệ, tâm tình Trầm Thiệu có chút phức tạp, cậu không ngờ Cố gia sẽ vì cậu làm những chuyện như vậy, hoặc có thể căn bản không dám nghĩ như vậy. Những tình tiết trong phim như "nhà giàu cầm tiền sai khiến người khác" không có cơ hội phát sinh, vẫn cảm thấy những chuyện mà Cố gia làm ra, dù chỉ là tiếng gió cũng đã không giống với lẽ thường.

"May mà đêm đó con không sao, nếu không một Chu Đàm của Chu gia cũng đền không nổi đâu." Hướng Vệ Lan đẩy chén canh trong tay đến trước mắt Trầm Thiệu, "Đây, uống hết chén canh này."

Trầm Thiệu nhìn chén canh nóng còn đang bốc khói, vẻ mặt do dự nói: "Mẹ Hướng, sáng nay con mới uống một chén lớn."

"Không sao, đây là phần buổi chiều." Hướng Vệ Lan cười tủm tỉm nói, "Thương cân động cốt một trăm này, đây là canh gân giò nấu rất ngon, hương nồng nhưng không ngấy, nhanh uống đi."

Dù là món ngon đi nữa, cứ uống liên tục cũng ngán tận cổ. Trầm Thiệu bưng chén canh lên, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn uống cạn hết chén canh.

"Vậy mới được, con phải biết ăn gì bổ nấy, tay con bị thương, uống món này thích hợp nhất." Một tuần nay, ngay cả công ty Hướng Vệ Lan cũng không đến, chỉ vây quanh Trầm Thiệu bắt cậu uống đủ loại canh, cả Cố Ninh Chiêu cũng phải lùi về vị trí thứ hai.

Cố Ninh Chiêu ngồi bên cạnh nhìn hai người tự nhiên thân mật, yên lặng thu hồi ánh mắt, thật ra mẹ y và Trầm Thiệu mới là mẹ con ruột, còn y chỉ là con rể thôi phải không?

"Ninh Chiêu, lấy remote lại đây, phim trinh thám mẹ và Tiểu Thiệu thích sắp chiếu rồi."

Cố Ninh Chiêu yên lặng lấy remote dâng lên.

Không đúng, người ta đều nói, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng. Hiện tại địa vị của y ở trong lòng mẹ, còn không bằng con rể, nhiều nhất chỉ được coi là quà tặng đính kèm khi mua túi xách thôi.

Thảm thương hơn chính là, ngay cả Tiểu Thiệu cũng thích dính lấy mẹ y, y cư nhiên bị đẩy xuống vị trí thứ hai.

Bây giờ, người đã có, gia đình hòa thuận, chỉ có địa vị của y là rớt xuống.

Đời người a, thật sự là tràn đầy bất ngờ. Ở phía sau, trong ánh mắt thâm thúy của Cố Ninh Chiêu, ngập tràn giác ngộ cuộc đời.

~oOo~

Tiểu Mộc:

Gần hoàn rồi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui