Lý Chính thở dài, nhìn Trương góa phụ với ánh mắt vừa thương hại, vừa giận dữ.
“Đừng có nói nữa. Bà chỉ là bán đất xong, không cam tâm, giận cá c.h.é.m thớt mà thôi. Gần Tết rồi, mau về nhà làm đậu hũ đi, đừng có gây sự nữa. Mọi người cũng giải tán đi, giải tán đi!”
Mọi người cười hí hửng tản ra, ta dìu hai bà chiến thắng trở về nhà.
Bà nội ta không nhịn được mà khen Mã nãi nãi: “Vừa rồi mắng hay lắm!”
Mã nãi nãi lại suy tư khen ngợi Lý Chính: “Không ngờ Lý Chính nhỏ bé của thôn Đào Thủy, lại công bằng hơn, thông tình đạt lý hơn cả vị kia ở kinh thành, không trút giận lên người vô tội.”
Ta cố tình nghiêng đầu hỏi: “Mã nãi nãi, vị kia ở kinh thành là ai vậy ạ?”
Bà nội ta cười, vỗ vào lưng ta một cái: “Đừng có khơi chuyện lên nữa, con bé này!”
Quét nhà, hấp bánh bao, làm đậu hũ, cúng tổ tiên, thoắt cái đã đến cuối năm.
Cuối tháng chạp, bà nội ta kéo Mã nãi nãi sang một bên, ấp úng nói: “Muội muội này, có chuyện này ta giấu muội bấy lâu nay. Chính là… Chu di nương, t.h.i t.h.ể của Chu di nương, lúc đó ta không tìm thấy, nên đã lập một ngôi mộ rỗng cho bà ấy ở bên cạnh nghĩa trang tổ tiên nhà họ Trần trên núi. Chuyện này… ta làm hơi thiếu suy nghĩ, dù sao bà ấy cũng là người của phủ quốc công, nhà quyền quý các người kiêng kỵ nhiều thứ, không biết có phạm phải điều gì không. Nhưng lúc đó hoàn cảnh éo le như vậy, ta lại không nỡ để bà ấy trở thành hồn ma vất vưởng, muội thấy sao?”
Mắt Mã nãi nãi đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Lão tỷ tỷ, ta xin thay mặt cho phủ quốc công, thay mặt cho Chu di nương, cảm ơn tỷ.”
Đêm giao thừa, tuyết nhỏ rơi ngoài trời. Tuyết rơi báo hiệu một năm mới bội thu, để tăng thêm phần ấm cúng, ta đặc biệt mở chiếc túi đồ ngọt mà vị khách kia đã cho ra.
An Chi có chiếc mũi thính nhất, ngửi thấy mùi liền chạy đến, bỗng reo lên vui sướng: “Là kẹo sữa bò!”
Ta cười, đổ kẹo ra bàn: “Trước đây đã từng ăn rồi sao?”
“Dạ rồi, mỗi năm cậu nhỏ đến phủ quốc công, đều mang theo rất nhiều kẹo sữa bò,” An Chi chỉ tay vào Chi An: “Huynh ấy thích ăn nhất, cậu nhỏ cũng cưng chiều huynh ấy nhất.”
Ta rất bất ngờ, Chi An lạnh lùng như vậy, mà lại thích ăn kẹo sữa bò ngọt lịm sao?
Thì ra là ta quên mất, thực chất cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi.
Dù có suy nghĩ chín chắn đến đâu, thì vẫn là trẻ con.
Mấy đứa em của ta, nhất thời bị mùi kẹo quyến rũ, đều nuốt nước miếng ồn ào.
Đã như vậy, thì cứ ăn nhiều một chút đi, hãy để những viên kẹo ngọt ngào, khó kiếm này khiến miệng lưỡi chúng thêm ngon, cũng sưởi ấm trái tim chúng.
Năm nay, ta không thể tự dối lòng mà nói rằng ta đã có một cái Tết vui vẻ.
Một cái Tết mà gia đình ly tán, người thân xa cách, sao có thể vui vẻ được?
Nhìn nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt của Mã nãi nãi, nghe hai đứa trẻ nhắc đến cuộc sống xa hoa ngày xưa, trong lòng ta luôn cảm thấy buồn bã.
Thế nào là Tết?
Chính là cảnh này đây.
Nhưng mà, dù ban đêm có khóc lóc đến mấy, thì khi trời sáng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Thoắt cái đã đến mùng sáu Tết, cả nhà ta lại bắt đầu một năm bận rộn.
Bà nội ta sửa quần áo, làm giày, vá víu cho chín miệng ăn trong nhà; cha ta nhân lúc chưa đến mùa vụ, lên núi đốn gỗ, đào đá, khiêng đất; mẹ ta ở nhà chăm sóc Đông Bảo và nấu hai bữa cơm mỗi ngày; Thu Muội cùng An Chi chịu trách nhiệm cho gà ăn; Chi An bắt đầu chuẩn bị cho việc học ở thư viện sắp tới.
Còn ta lại tiếp tục gánh gánh hàng rong đi bán bánh mè đen.
Còn Mã nãi nãi ——
Mã nãi nãi từ nhỏ đã là tiểu thư khuê các, mọi việc đều có nha hoàn, bà tử phục vụ, chưa từng phải động tay động chân bao giờ, nên bà ấy thật sự là chẳng biết làm gì cả, ngay cả việc may vá đơn giản nhất cũng không biết.
“Haiz, ta giờ thành kẻ vô dụng rồi!”
Bà ấy thường ngồi trên phiến đá trong sân, than thở.
Ta ngồi xổm bên lò nướng, vừa nướng bánh vừa cười nói: “Mã nãi nãi, người còn công thức nào vừa dễ làm, vừa ngon nữa không? Mùa xuân đến rồi, con muốn bán thêm vài món khác, để khách hàng đổi vị, thuận tiện kiếm thêm ít bạc.”
“Có chứ!” Mắt Mã nãi nãi bỗng sáng lên, “Nãi nãi của con mặc dù việc gì cũng không biết làm, nhưng chuyện ăn uống thì rất giỏi!”
Ta vội vàng gật đầu nịnh nọt: “Đúng vậy đúng vậy! Người là chuyên gia ẩm thực của thôn Đào Thủy chúng ta mà! Vậy phiền người nghĩ giùm con mấy món đi, để ngày mai con thử làm.”
“Chuyện nhỏ, con cứ đợi đấy!”
Vừa dứt lời, Mã nãi nãi liền hăng hái quay về phòng viết công thức món ăn.