Chiều hoàng hôn, ánh dương rực rỡ, chiếu sáng cả một gốc trời. Bãi đá hoang vu, cồn cát trắng mịn, cơn sóng biển trôi theo chiều gió không ngừng vỗ vào bờ. Xa xa là những làng chài được ủ ấm dưới nắng chiều dịu nhẹ. Một bức tranh bình yên và thanh tĩnh, mê hoặc những người đi ngang qua.
LÚC Ariel tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau ê ẩm. Cô cắn răng chống tay đỡ người dậy, chút đau đớn này có là gì so với nỗi thống khố như cắt da xẻ thịt mà cô vừa trãi qua.
Ariel cử động hai chân thử đứng lên, cơn đau bất ngờ truyền đến, cô không giữ được thăng bằng liền ngã ra.
Ariel nhíu mày, nhìn nửa người dưới của mình. Vòng eo nho nhỏ, không đầy một vòng tay. Hai chân trắng nõn, thon dài thẳng táp. Gót sen ba tấc, nhỏ nhắn hồng hào khiến lòng người ngây ngất. Hoàn hảo, không thiếu bộ phận nào.
Ariel quan sát xung quanh nhìn thấy chàng trai lỏa thể nằm gần đó, cô đoán chắc là Bichir. Ariel nhịn đau đứng dậy lần nữa, nhưng còn chưa đứng vững được một giây, cô liền ngã ra.
Lần này Ariel rút kinh nghiệm, cổ gắng giữ thăng bàng. Cảm thấy mình đã có thể đứng thẳng, cô liền bước đi. Như nhừng lần trước, không khống chế được cơ thể, Ariel lại té ngã.
Da thịt cứng cáp, chút đau đớn này có nhằm nhò gì, kiên trì để đổi lấy đôi chân, cô sẽ không vì chút khó khăn này mà từ bỏ. Ariel phủi lớp cát dính trên da, tiếp tục đứng lên. Vài ba bận như vậy, té rồi lại đứng, cuối cùng cô đã có thể bước đi.
Mồi bước chân của Ariel là một sự nhẫn nại. Bên dưới bàn chân là lớp cát mềm mịn, dễ lún, cô phải kiên trí, chậm chạm bước đi. Bichir nằm xa cô mười mét chưa đầy năm mươi bước chân, mà như cách cả đại dương.
Ariel cúi xuống ngửi mùi trên cơ thể chàng trai, xác nhận cậu là Bichir, cô liền lay tỉnh cậu ta.
Bichir mơ màng tỉnh dậy, cá người đau nhức không chịu nổi, thấy người trước mặt là Ariel cậu liền la lên: “Trời ơi, đau chết mất! Cô đánh tôi chết luôn đi!”
Nói xong cậu mới nhận ra có gì đó không bình thường. Cậu, có tiếng
Bộ tộc của Bichir thuộc tầng lớp thấp kém, toàn thân đều là cá, chưa tiến hóa được như Ariel nên cậu luôn bị • • •
người khác bắt nạn. Sau này đi theo cô, bởi vì địa vị của Ariel ở Đại Dương mà cậu được mọi người tôn trọng, nhưng dù vậy vẫn không tránh khỏi bị người khác xem thường.
Bình thường những loài cá như cậu đều dùng sóng âm để giao tiếp, hiện tại cậu đã tiến hóa, có được giọng nói. Bichir mừng như điên, quên đi đau đớn, nhìn Ariel rồi lại nhìn mình, thấy không khác gì lắm, cậu liền cười ngốc nghếch.
Bichir xem Ariel như là một vị thân, cô nói gì thì chính là cái đó, nếu có sai thì cũng là người khác sai. Ariel muốn làm cá, thì sẽ cậu làm cá, Ariel muốn làm người thì cậu cũng đi theo làm người. Tóm lại, Ariel là thần thánh trong lòng cậu, ai cùng không được xâm phạm. Giờ thấy mình không khác gì Ariel, Bichir sung sướng muốn bay lên trời luôn rồi.
Ariel nhìn người xa lạ trước mặt. Khuôn mặt nữ tính, đường nét mềm mại, đáng yêu, mái tóc ướt xốa dài, không khác gì con gái
Ariel im lặng không nói gì. Cô dạy cho cậu đứng lên, bước đi. Thấy cái hộp có khắc kí hiệu thủy tộc nằm gần đó, Ariel liền đi lại nhặt.
Mở ra mới biết, Ursuna đã chu đáo chuẩn bị cho cô cả một hộp ngọc trai. Thứ này ở Đại Dương không hiếm lạ gì, nhưng con người thường lặn xuống biển để tìm thứ này, tin chắc sẽ có chỗ dùng được, vậy mà cô lại quên mất.
Nhìn xa xa có ánh đèn nhà dân, Ariel và Bichir liền men theo rừng cây, đi tới đó.
Băng qua rừng phi lao rậm rạp, Ariel thấy trước mặt là ngôi nhà đèn đuốc sáng sủa, cô kéo Bichir đi ra phía sau, leo rào vào. Canh lúc người nhà không để ý, liền lấy trộm quần áo trên giá phơi đồ ngoài sân, mặt lên ngươi.
Bichir chọn đại một món, học theo cô mặc vào. Cậu bâng khuâng cầm lấy thứ nãi giờ vẫn không ngừng lắc lư:
“Đây là cái gì vậy? Vướng víu quá! Lúc trước có đâu, có cách nào cắt bỏ nó không?”
Ariel quan sát thứ mà cậu nói, nhíu mày nhìn cậu: “Nói mi nông cạn, mi còn không chịu thừa nhận” Ariel dừng lại, cô ngẫm nghĩ sắp xếp từ ngữ trong đầu: “Con người khác người cá, đó là bộ phận sinh dục nam giới ở loài người, cũng là cơ quan bài tiết của cơ thể. Không thể cắt”
Bichir gật đầu tiếp thu: “Ồ....”
Buổi tối không trăng, bầu trời đen như mực, gió biển thổi dìu dịu. Vài ánh sao lấp lánh tô điểm trên màn đêm yên tĩnh.
Ariel và Bichir đi đến chợ đêm đông đúc cách đó không xa, dạo qua các gian hàng được bày bán phong phú. Bộ dạng lượm thượm của họ không khỏi khiến người khác dòm ngó.
Ariel nhíu mày, nhìn mọi người xung quanh lại nhìn mình, đúng là ăn mặc có phần xuề xòa. Cô kéo Bichir vẻ mặt tham lam đang đứng ở sạp đồ nướng gần đó, tránh vào gốc khuất.
Bichir không vui hỏi: “Làm gì vậy?”
Ariel không nói gì, im lặng quan sát hành động của những người gần đó. Khi họ trao đổi hàng hóa, đều đưa cho đối phương vài mảnh giấy, cô đoán đó là “tiền” được ghi lại trong sách.
Ariel nhìn hộp ngọc trai trên tay, không khỏi đắn đo, nên bán thứ này ở đâu? Cho ai?
Cô xoay qua hỏi Bichir: “Mi đói chưa?”
Bichir xoa xoa cái bụng lép xẹp, vẻ mặt đáng thương: “Đói! Dói sắp chết riel nhìn gương mặt cô làm ra vẻ đáng yêu, so với con gái càng giống con gái hơn của cậu ta, cô gật đầu không nói gì. , .
Ariel đi ngang các gian hàng, quan sát thứ họ bán, đồ ăn có, quần áo có,... và nhiều thứ kì lạ mà cô nhìn không hiếu. Ariel đi đến sạp hàng buôn bán các loại trang sức đính hạt cầu kì, có cả vòng tay ngọc trai, chỉ là Ariel nhìn qua liền nghi hoặc, trông nó không giống ngọc trai bình thường lắm.
Hỏi ra mới biêt, hóa ra còn có ngọc thật, ngọc giả. Neu muốn bán ngọc trai, phải đợi đến trời sáng, cửa hàng kim hoàng mở cửa. Nghe vậy Ariel liền cám ơn rồi kéo Bichir rời đi, bỏ lại ánh mắt quái lạ của bà chủ.
Bichir buồn rầu hỏi: “Tôi đói quá, làm sao bây giờ?”
Ariel cười cười: “Chả phải buổi sáng mi ăn no đến nổi, quên luôn ta đấy
Bichir chột dạ, im lặng theo sau, nhưng vẫn cảm thấy uất ức: “Nhiều món trông ngon quá, cô không ăn gì thật sao?” Với lại lúc cậu ăn là buổi sáng, giờ tối hù rồi mà
Ariel nói thâm trong lòng, đâ có tiên dâu mà ăn, nhưng thôi: “Ráng nhịn một bữa, sáng mai sẽ cho mi ăn”
Bichir bồng má, gật đậu.
Ariel vừa rời khỏi chợ đêm, liền nghe được có tiếng chân theo sau. Bichir nghi hoặc nhìn lại, cậu ngửi được có hơi người luôn đi theo họ. Ariel thấy vậy liền kéo cậu lại, nháy mắt ra hiệu, không dể cậu xoay lại. Bichir biết ý, làm như không thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Hồ Ly: Xin lỗi các bạn, tôi chỉ muốn nói, nhân vật của tôi không bao giờ là người tốt, tác giả cũng không phải là người nhân từ. Neu các bạn là người từ tâm, rộng rãi thì đừng đọc, tránh gây ra mâu thuẫn không đáng có và chửi bới tác giả.