– Chỗ này có gì vui vậy?
– Sao anh lại ở đây?
– Sao tôi lại không thể ở đây?
– Tại vì….
– Vì sao?
Tôi cúi thấp đầu không muốn đôi co với Thành Luân.
Trời đang mưa tầm tã, tự dưng anh ấy ở đâu xuất hiện cầm ô che cho tôi giống như mấy cảnh trong phim ngôn tình.
Vừa lãng mạn mà cũng vừa khiến cho tôi hơi sợ nhìn dáo dác xung quanh xem có ai chụp trộm chúng tôi không.
– Anh theo dõi tôi?
– Không có.
– Vậy sao anh lại ở đây?
– Sao tôi không thể ở đây.
Một câu nói mà Thành Luân lặp lại 2 lần, và cả hai lần đều làm tôi cứng họng.
Rõ ràng đứng trước truyền thông báo chí tôi không hề sợ sệt, trả lời phỏng vấn lưu loát, ấy vậy mà đứng trước Đặng Thành Luân bao nhiêu câu chữ chạy đi đâu mất hết.
– Tình cờ đi ngang qua thấy con bé ngốc nghếch nào mưa ầm ầm thế này mà không biết đường trú mưa nên vào xem thử, hoá ra là hoa hậu..
Tôi thừa hiểu không có sự trùng hợp nào ở đây cả.
Thành phố rộng lớn, người đông.
Làm gì mà trùng hợp vô tình gặp tôi dầm mưa nên dừng lại che ô, bắt chuyện.
Anh ta làm như thành phố chỉ có mỗi con đường này..
– Anh đi về đi, để người khác nhìn thấy không hay đâu.
Tôi muốn ngồi một mình.
Đặng Thành Luân cứ trơ trơ, thậm chí còn ném cái ô sang một bên rồi nghịch cái dây xích đu làm tôi giật bắn mình, cầm chặt hai bên dây mà hỏi anh ta:
– Anh làm gì vậy, ngã tôi bây giờ?
– Ngã thì đứng lên, có gì phải sợ.
Tự nhiên khi anh ta nói câu đó tôi lại cảm nhận đó không phải là một câu nói đơn thuần.
Giống như ánh mắt của Luân bây giờ, thâm sâu, đen láy và khó đoán.
Tôi nói:
– Có những chuyện không phải muốn là được.
Anh về đi.
Chúng ta ở bên nhau như thế này thì đối với anh hay là tôi đều không hay ho gì.
– Em sống vì thiên hạ sao mà sợ người ta dữ vậy?
Tôi lại nhìn Luân, nhìn những giọt mưa đang chảy thẳng xuống cả người anh ta ướt sũng.
Thành Luân cúi người nhặt cái ô lên che cho tôi không bị ướt, tự nhiên trong lòng lại xuất hiện cảm giác hơi xúc động và so sánh.
Nếu như người đang đứng trước mặt tôi là Phú thì cái ô này không bao giờ ưu tiên cho tôi mà sẽ dành để che cho người mang danh nghĩa là chồng.
Đã mấy lần như vậy, trời mưa không đến mức quá lớn như hiện tại nhưng tay Phú cầm ô che chắn cho mình, còn tôi đi bên cạnh hứng trọn những giọt nước lạnh lẽo ấy, hoá ra không phải mưa lạnh mà do lòng người lạnh.
Cùng một quang cảnh, nhưng hai người lại hành xử hoàn toàn khác nhau.
Nhưng mà so sánh trong lòng vậy thôi, tôi cũng không dám nghĩ thêm nữa.
Bởi vì đó là sự lựa chọn của bản thân tôi, tôi không trách ai được, có trách thì trách số mình hẩm hiu, 12 bến nước chọn nhầm bến đục.
Tôi khẽ nói:
– Anh không đi thì tôi đi..
Rời khỏi cái xích đu, tôi đứng dậy lê bước đi trong màn mưa.
Thành Luân không đi theo.
Không có tán ô ấy che phủ và bảo vệ ngăn chặn những giọt mưa lạnh buốt đang thấm vào từng thớ thịt của tôi rét run.
Tôi cứ đi, cứ đi, đến khi con đường phía trước bỗng dưng trập trùng chênh vênh, hai chân lảo đảo, mắt mờ đi rồi lịm hẳn..
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi mở mắt ra cả người liền có một cảm giác ấm áp.
Nhìn xuống, tôi được đắp một cái chăn dày, còn có mùi hương giống như hương tinh dầu bạc hà thoang thoảng quanh đầu mũi, khiến cho đầu óc cũng thư thái hơn.
– Dậy rồi à?
Tiếng nói ấy vang lên làm tôi giật mình nhìn về âm giọng vừa phát ra.
Là Đặng Thành Luân, anh ta đang nửa đứng nửa ngồi ở cái bàn bằng gỗ cao cấp.
Trên tay cầm thứ nước gì đó còn đang bốc khói, nghe mùi dường như là một loại trà gừng.
Nhưng mà thứ làm tôi điếng hồn chính là trang phục Thành Luân đang mặc, một cái áo ngủ dài màu xanh đen, bên trên không có gì che chắn lộ rõ vòm ngực rắn rỏi đập thẳng vào mắt tôi.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi hỏi:
– Đây là đâu, sao anh lại ở đây?
– Đây là nhà tôi, em đang nằm trên giường tôi.
– Cái gì?
Tôi bật dậy, vừa hay phát hiện trên người đang mặc duy nhất một cái áo sơ mi, thậm chí còn không có cả quần con.
Tôi lập tức đắp chăn lại, còn Đặng Thành Luân lại cười ra thanh tiếng:
– Hốt hoảng cái gì, có phải xa lạ lắm đâu?
Tôi trừng mắt, ném cái gối về phía con người không có liêm sỉ kia:
– Sao anh dám làm vậy hả, anh bị điên hả Luân?
Lúc tôi ném cái gối, Đặng Thành Luân không né tránh, cả cái gối mềm mại trúng vào mặt anh ta.
Đặng Thành Luân không những không tức giận mà còn cười:
– Hoa hậu giận cũng đẹp hơn người bình thường.
– Anh…???
Đặng Thành Luân khoan thai thổi thổi ly nước rồi đem lại đưa cho tôi:
– Uống đi.
Trà do đích thân tôi pha đấy, ngon như người yêu cũ.
Em bị cảm rồi.
Trời ơi, ai đó hãy nói cho tôi đây không phải là Đặng Thành Luân của những năm về trước đi.
Mới mấy năm không gặp mà lại thay đổi như hai con người hoàn toàn khác nhau, từ cách ăn mặc, thần thái đến cả lời nói.
Đúng chất một trapboy lưu manh, phóng đãng và hào hoa.
Tôi không nhận ly trà, mà hỏi:
– Quần áo tôi đâu tôi muốn đi về.
– Tôi vứt rồi.
– Hả? Sao anh lại vứt đồ của tôi, rồi lấy gì tôi mặc?
– Thì chẳng phải em đang mặc đồ tôi hay sao? Hay là muốn không mặc..
tôi chiều em..
hửm…
Tôi hất cánh tay của Luân ra, khá là khó chịu:
– Đặng Thành Luân tôi đề nghị anh nghiêm túc..
– Tôi có bao giờ không nghiêm túc với em đâu.
Chỉ có em là không nghiêm túc với tôi thôi.
Tôi sững người nhưng rồi cũng gật đầu:
– Đúng vậy.
Là tôi đã sai với anh, vậy nên chắc anh cũng không muốn gặp lại con người xấu xa như tôi làm gì.
Cho nên phiền anh tránh xa tôi một chút, như vậy sẽ tốt cho tôi và anh cũng như hôn nhân của đôi bên.
Đặng Thành Luân đặt ly trà lên đầu giường.
Sau đó tiến sát về chỗ tôi.
Tôi cau mày:
– Này… anh Luân, anh làm gì vậy..
Đặng Thành Luân tôi không đùa với anh nha…
Nhưng mà Đặng Thành Luân lúc này hoàn toàn không để tâm những gì tôi nói, anh ta chồm người dí sát khuôn mặt đẹp trai của mình gần tôi, đặt hai cánh tay dài ngoằng của mình hai bên người tôi, khiến cho tôi lọt thỏm trong lòng anh ta, không thể trốn chạy, càng không thể né tránh mùi hương nam tính đang lan toả ngày trước mũi:
– Anh muốn làm gì? Tránh xa tôi ra.
– Tôi cứ không tránh đấy.
– Anh..
sao anh lại trở nên ngang ngược như vậy chứ.
– Thích..
– Anh..?
Đặng Thành Luân nhìn tôi, nhìn không chớp mắt.
Ở khoảng cách gần như thế này tôi thậm chí còn cảm nhận từng hơi thở của anh ta đang nóng dần lên, cái yết hầu không ngừng hoạt động, nhô lên, chạy xuống.
Tôi dùng hết sức xô Thành Luân ra và nói:
– Tôi muốn đi về.
– Trời đang mưa.
– Mưa tôi cũng phải về.
– Sợ thằng khốn ấy đánh à?
Tôi nhìn Luân, không ngại gật đầu:
– Đúng vậy, chồng tôi rất ghen, nếu như tôi mà qua đêm với anh thì kiểu gì cũng bị anh ta đánh cho nhừ đòn nên anh làm ơn cho tôi mượn điện thoại gọi cho bạn đến đón ngay.
– Sao không bỏ quách nó đi?
– Xui vợ chồng người ta bỏ nhau là một tội ác đó.
Đặng Thành Luân cười nhạt nhưng rồi cũng cho tôi mượn điện thoại, tôi liền gọi cho con Thư, lúc này mới sực nhớ vẫn chưa biết địa chỉ ở đâu nên liền quay qua hỏi Luân:
– Anh đọc địa chỉ cho tôi với.
Sau khi có thông tin, tôi không quên dặn con Thư đem đến cho tôi bộ quần áo để mặc.
Trong lúc chờ đợi, tôi quấn chặt cái mền không buông khỏi người.
Còn Thành Luân thì vẫn đứng đó, tựa lưng vào tường nhìn về phía tôi chằm chằm.
Thử nghĩ, nếu như Phú mà biết tôi và Thành Luân ở chung như thế này anh ta sẽ điên lên đến thế nào.
Nghĩ thôi mà trong đầu toàn là hình ảnh anh ta điên tiết cầm cái thắt lưng mà lao tới, bất giác tôi khẽ rùng mình.
Truyện Trong Lồng Son, độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, không được tự ý sao chép, reup truyện dưới mọi hình thức, mọi hành vi tự ý lấy truyện đều được xem là vi phạm bản quyền tác giả.
Có điều thời gian trôi qua khá lâu mà con Thư vẫn chưa đến, Người tôi cứ nóng hừng hực lên, môi khô khốc và khát nước.
Đến khi không chịu được nữa mới dè dặt nhờ vả ai kia:
– Anh cho tôi xin cốc nước với.
– Nước gì?
– Nước lọc thôi.
Con người cao to kia đứng lên đi lấy một bình nước lớn và 1 cái ly thuỷ tinh trong suốt, nhưng mà anh ta không đưa cốc nước ấy cho tôi mà trực tiếp đổ vào miệng mình cái ực khiến tôi ngơ ngác không hiểu anh ta lại bày trò gì.
Đến ly thứ hai, Đặng Thành Luân lưu manh nói:
– Tôi uống xong truyền qua cho em.
– Cái gì?
– Nói tiếng việt mà không hiểu à, tôi uống rồi truyền qua cho em..
– Này, anh chơi dơ quá đó.
Tôi không uống kiểu đó.
– Không thì thôi.
Anh ta không ép tôi, đặt bình nước lọc và cái ly xuống bàn rồi ngồi ngay tại đó nhấp nháp từng chút, còn gật gù nói:
– Nước lọc cũng ngon nhỉ, mát và ngọt thanh.
…
Lúc này môi miệng tôi đã khô khốc, lại thêm nguyên một bình nước trước mắt thì thèm khát vô cùng, giống như bản thân đang đi trên sa mạc mênh mông cát vàng, khát khô cổ họng bỗng thấy được chai nước nhưng không tày nào lấy được, ức muốn khóc.
– Uống không, vẫn còn một ít này.
– Tôi không uống kiểu đó.
– Là em không uống chứ không phải tôi không cho em uống.
– Anh làm vậy để làm gì, anh muốn hành hạ tôi đúng không?
– Tôi là người thương hoa tiếc ngọc, ai lại nỡ hành hạ một hoa hậu xinh như thế này.
Tôi không muốn đôi co với Thành Luân nữa, kéo chăn lên trùm phủ đầu.
Mà không biết sao con Thư lâu đến quá, từ nhà nó đến đây cũng đâu xa đến mức đi từ nãy giờ vẫn chưa đến, hay là nó gặp chuyện gì.
Tôi cứ đợi, trong người càng lúc càng khó chịu, có khi lạnh run cầm cập, khi lại nóng toát mồ hôi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy đến khi mà tôi chịu nổi nửa, run rẩy vén chăn ra, thều thào gọi:
– Lạnh..
lạnh ..
quá..
Đặng Thành Luân chạy đến tung cái chăn ra, sờ trán tôi rồi nhíu mày:
– Sốt cao rồi..
Trong mê man, tôi cảm nhận được anh ta ném cái chăn ra rồi chạy đi lấy khăn ấm lau người, tôi biết hết, cảm nhận được hết nhưng cả người bây giờ không còn chút sức để phản đối, run như cầy sấy, hai hàm răng còn không thể cắn chặt vào nhau được.
Thành Luân đỡ đầu tôi ngồi dậy, nhét viên thuốc gì đó vào miệng rồi đổ nước vào:
– Nuốt xuống đi..
Qua một lúc, tôi như bị ngấm thuốc mà hai mắt díp lại, cảm giác buồn ngủ kéo đến không cưỡng lại được, hai mắt từ từ nhắm lại.
Không rõ là mơ hay là thật, tôi cảm nhận có một vòng tay ôm lấy mình, còn hôn lên má, lên trán tôi nữa.
Nhưng khi tôi tỉnh lại thì người trước mặt lại là con Thư.
Bạn thân bị bệnh mà nó còn cười híp mắt:
– Xin chào.
– Mày đến khi nào, sao không gọi tao.
– Thấy mày đang ngủ nên tao không gọi, vả lại trời mưa lớn quá chạy xe cũng nguy hiểm.
– Mấy giờ rồi hả Thư?
– Chi vậy?
– Đi về chứ làm gì, mày có đem quần áo đến cho tao không?
– Có, nhưng mày còn mệt, hay là nghỉ thêm một chút.
Tôi lắc đầu không chịu, muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
Con Thư mở túi lấy quần áo rồi dìu tôi vào nhà vệ sinh.
Thay quần áo xong xuôi tôi đi ra ngoài tìm con Thư, thấy nó đang nói chuyện với Thành Luân, không rõ là chuyện gì mà cười hớn hở.
Tôi gọi nó:
– Thư ơi xong rồi chúng ta về thôi.
Hai người họ đi về phía tôi.
Tôi nói:
– Chuyện hôm nay cảm ơn anh nhưng cũng mong anh giữ bí mật giúp tôi.
Cảm ơn anh.
Nói xong tôi kéo con Thư đi về, nó còn quay đầu nói vọng lại:
– Hôm nào gặp lại nhé anh Luân.
– Nhất định.
Lúc lên xe con Thư nó cứ cười tủm tỉm làm tôi không hiểu nó cười cái gì:
– Mày làm gì mà cười hoài vậy?
– Ơ cười cũng không được à, hoa hậu nay khó khăn quá nha.
– Thư, tao xin mày đấy, tao mới vừa gặp một người có giọng điệu y chang mày tao đã sợ lắm rồi, mày đừng có nói như anh ta được không?
– Mày cáu cái gì.
Vừa được xơi người yêu cũ ngon lành thế mà còn cáu với tao.
– Mày nói bậy bạ giò vậy, ai xơi ai, điên à.
– Thôi, giữa tao với mày mà cũng phải giấu à.
Chàng thì mặc áo ngủ, nàng mặc áo sơ mi của chàng, chăn gối thì xộc xệch, quần áo cũ bị rách, chả do hoạt động quá sức mà ra hả.
Lúc tao hỏi ông Luân còn cười tủm tỉm, chả xơi nhau no say còn gì.
Đặng Thành Luân này, lại còn lấp lửng để con Thư hiểu lầm nữa chứ.
Đúng là điên.
– Mày chơi với tao bao lâu nay mày còn không hiểu con người tao thế nào sao mà còn trêu chọc.
Tao là người có gia đình, anh ta cũng vậy, chuyện hôm nay thật sự không nên xảy ra.
– Người ta có lòng tốt cứu mày đang ngất xỉu giữa đường mày còn trách gì nữa.
– Nhưng nếu chuyện này để người khác biết sẽ nguy hiểm thế nào mày biết không? Rồi báo chí viết lung tung, ảnh hưởng hình ảnh nữa chứ đâu đơn giản.
– Mày sợ thằng khốn nạn ấy ghen thì đúng hơn.
Ly hôn mẹ nó đi My, một tháng 30 ngày bị đánh hết 15 ngày thì cố chấp ở với nó làm gì cho khổ thân.
Tao chỉ lo mày ở với nó không chết vì công việc mà chết vì bị nó đánh đấy.
Tôi quá mệt, thở dài thườn thượt:
– Nhưng gia đình tao sẽ không yên với hắn ta.
Mà mày cũng biết tao là đứa đặt nặng gia đình hơn bản thân.
– Hay là nói với anh Luân để anh ấy giúp mày.
Tôi cười, hỏi con Thư:
– Lấy tư cách gì mà nhờ anh ấy.
Vả lại người ta có vợ con bên Mỹ rồi đó, mày không thấy ngón áp út đeo nhẫn cưới à?
– Tôi đâu có quan sát như ai kia đâu mà biết.
Chỉ có ai kia còn vương vấn mới để ý tay chân người ta thôi,.
Tôi đánh con Thư, nó còn nói lúc mà nó đến thấy Đặng Thành Luân đang ôm tôi, còn hôn tôi nữa.
Sau đó đích thân anh ta lấy khăn ấm lau hai bên má bị sưng tấy của tôi, ánh mắt buồn rười rượi.
– Anh ấy ôm tao? Mày đừng có trêu tao nha Thư, tao không đùa đâu đó?
– Tao thề những điều tao nói thật trăm phần trăm.
My, anh Luân còn thương mày đó, nhìn thái độ và ánh mắt là tao biet ngay, hay là..
Tôi biết con Thư định nói gì nên cắt lời đó:
– Mày bỏ suy nghĩ đó đi.
Tụi tao..
hết duyên rồi..
Để mọi chuyện ngủ yên đi.
Với lại cùng là phụ nữ tao cũng có chồng cặp bồ, tao càng không thể làm điều đó khiến vợ anh Luân đau khổ, như vậy là một tội ác.
Con Thư thở hắt ra rồi lái xe đưa tôi về nhà, tắm rửa thay đồ xong xuôi tôi lại vác xác đến bệnh viện, cả con Thư cũng đi cùng, vừa hay gặp mẹ chồng tôi và chị Mai đang ở đó.
Thấy chúng tôi mẹ chồng liền mắng chửi tôi là thứ đàn bà không ra gì, chồng bị thương như vậy mà bỏ đi qua đêm không về nhà , không biết đêm qua đã đi đâu.
Chị Mai chỉ trực chờ tôi bị chửi là chĩa mỏ vào thêm dầu vào lửa:
– Thím ấy quen biết rộng, thiếu gì chỗ ngủ mà mẹ cứ lo không biết cả đêm qua thím đi đâu, gọi điện về bà Trúc nói thím không có về đó.
Thím à, dù thím có nổi tiếng như thế nào nhưng bây giờ thím đã là người có gia đình, mà gia đình mình lại gia giáo chứ đâu phải như bên nhà thím đâu mà thím muốn ở thì ở, muốn đi là đi.
Chưa kể chú Phú đang bị thương nằm viện mà thím bỏ đi cũng hay thật, đấy là ba mẹ dễ tính đó nghe, chứ như nhà tôi là đã gọi ba mẹ thím qua nhận con gái về dạy dỗ cho biết thế nào là bổn phận làm vợ rồi đó.
Nghe chị Mai thêm dầu, mẹ chồng tôi càng kích động muốn gọi điện mắng vốn ba mẹ tôi.
Con Thư nó chướng mắt mẹ chồng và chị Mai lâu rồi nên vọt miệng nói:
– Sẵn đây mày đi giám định vết thương luôn đi Hà My, để coi hôm qua anh ta đánh mày bị thương bao nhiêu phần trăm và có ảnh hưởng như thế nào.’
Con Thư chỉ tay về phía mấy người nhà chồng tôi mà nói tiếp:
– Tôi nói cho mấy người biết Hà My ngoài là hoa hậu còn là đại diện của nhiều nhãn hàng nổi tiếng trong và ngoài nước.
Khuôn mặt của nó rất quan trọng và công ty đã mua bảo hiểm khuôn mặt,.
hình thể, tất tần tật con người nó, chỉ cần nó bị trầy xước gì công ty chúng tôi có quyền khởi kiện mấy người đó, đừng có thấy nó nhịn rồi làm tới.
Chuyện gì cũng một vừa hai phải thôi.
Làm ơn biết điều chút đi…
Mẹ chồng tôi thì ghét con Thư, nên khi bị nó chửi mặt mũi đỏ ké lên đuổi nó ra khỏi phòng bệnh nhưng đó đâu có chịu đi, cười khẩy:
– Tôi là quản lý của Hà My, tôi có nghĩa vụ bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cô ấy.
Tôi không đi đâu cả.
Khi nào cô ấy đi thì tôi đi.
Mẹ chồng tôi càng điên lên đuổi cả tôi và con Thư ra ngoài, không ngần ngại ném mấy cái chai nước suối về phía hai chúng tôi, con Thư thấy thế kéo tay tôi đi không cho tôi ở lại, vừa kéo vừa nói:
– Người ta đã đuổi như vậy thì đếch cần ở lại làm gì để bị đè đầu cưỡi cổ.
Chúng ta đi ăn cho sướng cái miệng.
Nó lôi tôi xềnh xệch ra xe.
Vừa đúng lúc ba chồng tôi cũng đến.
Thấy tôi ông bảo:
– Ba có chuyện này muốn thương lượng với con.
” Hehe chương này mấy bà biết e khoái nhất đoạn nào khum, lúc anh Luân nói trà ngon như người yêu cũ á, em viết mà em còn mắc cười.