Trong Lòng Tôi Chỉ Có Học Hành

Edit: Cháo

Tôi sững người nhìn xe bus chở anh rể và anh họ đi xa dần, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần được.

Tôi… thích… Cùng bàn sao?

Không không không, sao có thể được chứ?

Tôi nghĩ anh rể nhất định là nhầm rồi, hoặc là anh ấy đã nghe thấy tôi và anh họ nói đôi câu vài lời gì đó, nhưng suy đoán của anh ấy tuyệt đối là không thể, tôi chỉ có tình bạn đơn thuần với Cùng bàn thôi.

Đúng thế, sự thật chính là như vậy.

Tôi ép bản thân không được nghĩ tới lời anh rể nói nữa, phỏng đoán này nếu là trước kia, thì có thể khiến tôi cười to ra tiếng.

Nhưng hiện giờ, dù tôi vô cùng hy vọng mình có thể bị lời giải thích hoang đường này chọc cười, nhưng trên thực tế tôi cười không nổi, thậm chí tôi còn cảm nhận được sự luống cuống và hốt hoảng lộ ra trong lòng mình.

Là sự hốt hoảng vì bị người ta đột nhiên vạch trần tâm sự sao?

Tôi không dám nghĩ nhiều hơn nữa, quay người đi về nhà.

Nhưng mà giống như dùng định luật Murphy* để suy luận toán học vậy, khi tôi càng không hy vọng chuyện đó xảy ra thì tôi càng nhớ tới câu ‘thích’ kia.

*Còn được nhiều người gọi là “định luật đầu độc” hay “định luật bánh bơ” do một người Mỹ, ông Edward A. Murphy, Jr. nêu ra. Dựa trên “nền tảng của sự ngẫu-nhiên”, định luật này được đưa ra chỉ với một câu ngắn gọn là: ”Nếu có hai hay nhiều cách để làm một việc gì thì một trong các tình huống có thể đi đến thảm họa thì sự việc thường xảy ra theo chiều-hướng đó” (If there are two or more ways to do something, and one of those ways can result in a catastrophe, then someone will do it). Tìm hiểu thêm tại đây.

Trời ạ, tôi cảm giác như mình đã rơi vào một bài toán không có lời giải, cho dù thử đủ loại phương pháp và suy luận, cũng vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn khả năng ‘Tôi thích bạn học’ kia được.

Cái đầu xuất chúng của tôi, đã bó tay trong chuyện này rồi.

Cho nên tôi thích toán học, chỉ cần suy luận rõ ràng là có thể tìm được đáp án chính xác. Không giống như vấn đề tình cảm, nó vĩnh viễn không thể trở thành điểm mạnh của tôi được, mặc kệ là từ góc độ nào, cuối cùng thì cũng sẽ rơi vào trong hỗn loạn bối rối.

Thích… hay không thích cậu ấy đây?

Tôi sắp bị vấn đề này làm cho phát điên rồi. Chuyện này thật sự có thể so sánh với việc đi chứng minh đề toán khó nhất trong lịch sử loài người.

Không, có lẽ còn khó hơn cơ. Ít nhất là đối với tôi.

‘Đinh đinh’.

Khi tôi sắp đi vào ngõ cụt lần nữa, máy tính bỗng vang lên tiếng thông báo nghe có chút quen quen.

Tôi bị thanh âm này dọa hết hồn, thoát khỏi đống luận chứng và phép tính, nghi hoặc đặt bút xuống, di di con chuột bên tay phải.

Màn hình máy tính thoát khỏi trạng thái chờ.

Tôi nhìn trang web trên màn hình, rốt cục cũng nhớ ra, sau khi tắt khung chat với anh họ, hình như lúc đó vội thế nào mà quên không tắt máy tính, ngay cả trang hỏi đáp cũng quên không thoát ra.

Dưới topic 【Bạn tốt tỏ tình với tôi, phải làm sao đây? 】, đã có thêm hơn mười câu trả lời.

Còn cả anh họ nữa, vậy mà lại chỉnh sửa câu trả lời cũ, bổ sung thêm một câu ‘Chủ top, thích thì ở bên nhau đi, chúc hai cậu hạnh phúc ~’, còn đính kèm cả ảnh cắt nội dung tin nhắn riêng hôm qua tôi gửi cho ổng nữa.

Nội dung ảnh cắt kia cũng không phải không thể công khai, chẳng qua chỉ là một vài chuyện nhỏ giữa tôi và Cùng bàn. Nhưng xem ra nó rất được nhiều người quan tâm, tôi đã nhận được không dưới hai mươi tin nhắn riêng rồi, nói là bọn họ bị tôi ‘đút ăn no thức ăn cho chó rồi’…

Mà câu trả lời kia của anh họ, cũng nhận được nhiều like nhất.

Tôi: “…”

Tôi đã không còn sức để chất vấn lý do ổng làm vậy nữa rồi. Cái câu ‘mắt hủ thấy gay’ có lẽ không nên dùng với bà chị tôi nữa, mà phải dùng với ổng và anh rể.

Phiền não tăng gấp đôi rồi, tôi phải nhanh chóng tìm được phương pháp thuyết phục bọn họ mới được.

Tôi lật xem câu trả lời mới, định tìm chút linh cảm từ trong đó. Thế nhưng phần lớn người trả lời đều bị ảnh cắt của anh họ ảnh hưởng, nội dung trả lời không phải là ‘Tui bị ngọt chết rồi’ thì cũng là ‘Đã giám định xong, chủ top tới đây để show ân ái’.

Tôi chỉ tìm được một câu trả lời hữu ích trong đó.

【 Trong lòng tôi chỉ có học hành: Khi cậu hiểu ‘thích’ là gì thì cậu sẽ có được đáp án.】

Câu trả lời này hoàn toàn không ăn nhập chút nào trong đống ‘ăn thức ăn cho chó’. Mới nhìn thì chính là kiểu đáp một nẻo, dùng câu trả lời mập mờ để lừa người đặt câu hỏi.

Nhưng với tôi của hiện giờ mà nói, câu đáp một nẻo này chắc chắn đã mở ra một cánh cửa tới câu trả lời chính xác cho tôi.

Nếu ngay cả ‘thích’ là gì mà cũng không hiểu, thì tôi lấy cái gì để chứng minh vấn đề ‘có thích Cùng bàn hay không’ đây?

Tôi nhấn like cho người trả lời, kế tiếp bắt đầu tìm định nghĩa ‘Thích’.

Sau đó… tôi sợ ngây người.

【Khi bạn vì người ấy mà tìm tòi vấn đề này, không cần nghi ngờ gì nữa, bạn đã thích anh ấy rồi.】

Tôi bị đáp án được vô số cái like này đập cho đầu óc choáng váng, không thể phủ nhận rằng trong nháy mắt ngay cả hô hấp cũng dồn dập cả lên.

Tôi không tin tiếp tục trượt xuống, bắt đầu xem từ câu trả lời có số like nhiều thứ hai.

【Ánh mắt nhìn người mình thích, là khi bạn có thể nhìn thấy ánh sao trong đôi mắt ấy. [Hình ảnh]】

Tôi đã không thể tìm được từ gì để hình dung nữa rồi.

Tôi không có thắc mắc gì với câu trả lời này. Nhưng ai tới nói cho tôi biết đi, sao bức ảnh đính kèm phía dưới, tại sao lại là…

Ảnh của tôi và Cùng bàn vậy???

Bức ảnh này không biết chụp từ lúc nào, nhìn bối cảnh thì là thư viện trường. Trong ảnh tôi và Cùng bàn đang nhìn nhau, mắt tôi cười cong còng thành hình trăng khuyết.

Cảnh tượng như này từ sau khi chúng tôi trở thành bạn cùng bàn đã xảy ra rất nhiều lần, tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng trong ảnh là ngày hôm nào cả.

Nhưng vấn đề là ở chỗ, nội dung hình ảnh bình thường lại phổ thông như vậy, sao có thể dùng để bàn luận về chuyện ‘thích’ chứ? Đặc biệt là trong khu bình luận, có không ít người nhận xét rằng ‘Tui nhìn mà khóc luôn rồi’. ‘Đây chính là tình yêu sao?’, ‘Tui lại tin vào tình yêu rồi’.

“…” Tôi cảm thấy thế giới quan của mình bị chấn động mạnh, kết luận tôi vẫn luôn tin tưởng bắt đầu lảo đảo muốn sụp đổ rồi.

Chẳng lẽ tôi thật sự thích Cùng bàn sao?

Một giây sau khi chấp nhận và định hình lại thế giới quan của mình, cuối cùng tôi vẫn phải yếu ớt tỉnh lại. Trong lúc không có cách nào để hình dung tâm trạng của mình, thậm chí còn không buồn hỏi vì sao người trả lời này lại có ảnh của tôi và Cùng bàn, tôi đã lướt nhanh tới một đáp án khác.

【Thích anh ấy, là sẽ muốn chia sẻ những chuyện nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống. Là khi bạn nhìn thấy anh ấy, mắt sẽ cong lên không kiểm soát được. Là khi bạn để tâm những lời anh ấy nói, chuyện anh ấy làm. Trong mắt bạn, anh ấy là duy nhất.】

Tôi nhìn chằm chằm câu trả lời này, áp từng câu từng chữ lên người Cùng bàn để phân tích.

Tôi thường chia sẻ mỗi khi gặp vấn đề khó khăn với Cùng bàn, điều này gần như cấu thành toàn bộ cuộc sống học đường của tôi…

Khi nhìn thấy Cùng bàn, tôi không biết mắt mình có cong lên hay không, nhưng từ bức ảnh được đăng lên kia, xem chừng đúng là vậy rồi…

Tôi nhớ những gì Cùng bàn từng nói, nhớ bài hát cậu ấy từng hát…

Trong mắt tôi, Cùng bàn là duy nhất…

Tôi không biết nên nghi ngờ những người trả lời kia, hay là nên nghi ngờ chính bản thân nữa. Là chân tướng chỉ nằm trong tay một số ít người, hay do mắt nhìn của quần chúng sáng như tuyết?

Lúc tôi đang hãm sâu trong sự mâu thuẫn và xoắn xuýt, tôi phát hiện thấy ID quen thuộc trong phần trả lời.

Là người trả lời đã cho tôi linh cảm trong vấn đề của mình.

【Trong lòng tôi chỉ có học hành: Cảm giác đầu tiên khi thích cậu ấy là tự ti. Bởi vì thích, cho nên muốn bản thân xuất sắc hơn.】

Người trả lời này dường như luôn có thể chỉ dẫn giúp tôi tìm được câu trả lời cho vấn đề của mình.

Không thể phủ nhận, đối mặt với Cùng bàn tôi rất tự ti. Tôi muốn đuổi theo bước chân của cậu ấy, nhưng ngay cả trong việc học tôi cũng không thể vượt qua cậu ấy được.

Tôi từ bỏ công cuộc tìm định nghĩa của ‘thích’.

Mỗi một câu trả lời tôi đều có thể tìm thấy điểm chung với bản thân.

Xong rồi, tôi thật sự thích cậu ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui