Tại một nơi khác nằm cách biệt với khu sầm uất trong thành phố có một căn biệt thự nằm lưng chừng trên ngọn đồi, gần đây giới nhà giàu đang thịnh hành kiểu xây biệt thự cách biệt như thế này để thuận tiện có không gian riêng với tình nhân.
Chiếc G63 màu đen dùng vận tốc kinh người leo lên con dốc trong màn đêm, rất nhanh đã dừng lại ở trước cổng của ngôi biệt thự lớn cách biệt kia.
Cánh cổng cao tự động được mở ra, chiếc G63 tiến vào trong nhà, từ trong xe bước xuống một người đàn ông có vẻ rất tức giận.
Cánh cửa phòng ngủ bị một sức mạnh bật mở phát ra tiếng động lớn, người nằm trên giường đang ngủ say cũng phải tỉnh giấc, trên gương mặt chưa tỉnh ngủ kia thể hiện rõ sự mê man.
Một sức lực mạnh mẽ mang theo tốc độ nhanh đến kinh người tiến đến bóp chặt lấy cổ cậu, giống như một con mãng xà chậm chập cướp đi sinh mệnh của đối phương.
Trong phòng ngủ quá tối, hơn nữa người nằm trên giường chỉ mới vừa tỉnh đã ngay lập tức chịu một đả kích quá lớn như vậy khiến cho cả người không kịp phòng bị, tầm mắt phía trước nhòe đi, hô hấp càng ngày càng yếu.
Đến khi tưởng rằng bản thân đã sắp chết thì người nọ mới chịu buông tay đẩy cậu xuống giường, bàn tay to lớn nắm lấy mái tóc cậu kéo thật mạnh, gằn giọng nói.
"Tử Sâm, tôi đã nói cậu ngoan ngoãn một chút, đừng đi gây chuyện với Trương Mạn Đường, cậu nghe không hiểu có phải không?"
Nhậm Tử Sậm dùng sức thoát khỏi tay Trương Đạo nhưng không thể, chỉ có thể ho khan liên tục, cố gắng hít lấy từng ngụm không khí.
"Ông phát điên cái gì thế, chẳng phải ông nhốt tôi ở đây hay sao, tôi làm sao có thể đi gây chuyện với Trương Mạn Đường được?"
Trương Đạo híp mắt, trong bóng tối giống như một con thú giữ rình rập con mồi.
Hắn đang dò xét suy nghĩ, muốn xem xem Nhậm Tử Sâm đang nói thật hay giả nhưng cuối cùng người đàn ông bá đạo này vẫn không lựa chọn tin tưởng cậu, một cái tát giống như trời giáng đánh xuống má phải của cậu, khiến cho cậu ngã xuống giường.
Trong căn phòng rộng lớn lại là một hồi la hét hòa lẫn tiếng thở dốc ngập tràn dục vọng và tức giận.
"Trương Đạo...!a...!ông là kẻ điên, mau thả tôi ra..."
"Trương Đạo a...!cầu xin ông thả tôi đi..."
...!
Trương Mạn Đường luôn ủ rũ nhìn điện thoại suốt mấy ngày hôm nay giống như chờ đợi điều gì đó, Tịnh Kỳ thấy tâm trạng của cậu không tốt nên đã giữ cậu ở lại, cô vốn định gọi cho Trương Dạng nhưng Trương Dạng người ta là ai chứ, mối quan hệ kim chủ bao nuôi này rồi cũng sẽ đến hồi kết thúc mà thôi.
"Tiểu Đường, chị đã nhận cho cậu một chương trình truyền hình thực tế, cậu là một trong năm người chơi thường trú của chương trình, sẽ quay trong khoảng 1 tháng.
Chương trình này đòi hỏi sự vận động nhiều nên thời gian gần đây cậu chăm đến phòng tập và tập các bộ môn thể thao nhiều một chút, khi lên hình sẽ dễ lấy được thiện cảm của khán giả xem đài hơn."
Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn Tịnh Kỳ một cái rồi gật đầu, bây giờ cậu ủ rũ chẳng khác gì một bông hoa sắp tàn.
Tịnh Kỳ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Trương Mạn Đường động viên tinh thần cậu.
"Tiểu Đường, trước đây chị cũng đã nói Trương tổng là người không thể yêu đương, mối quan hệ của cậu và ngài ấy là người được bao nuôi và kim chủ, rồi sẽ đến một ngày ngài ấy bỏ rơi cậu, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý, không nên quá đắm chìm."
Trương Mạn Đường im lặng không nói, cậu rất thích Trương Dạng, cậu sớm đã coi hắn là người quan trọng nhất trên đời này, cũng chỉ có một mình hắn mới cho cậu cảm giác an toàn cho dù khi ở bên cạnh hắn cậu vẫn luôn thấp thỏm rằng sẽ có ngày như hôm nay.
"Có điều Trương tổng đối với cậu cũng không bạc, ngài ấy cho cậu rất nhiều tài nguyên, cho cậu sự nổi tiếng, cậu là người mà từ trước đến nay ngài ấy quen dài nhất, chia tay như vậy cũng là trong yên bình rồi."
Trước đây Trương Mạn Đường sống một mình vẫn ổn nhưng bây giờ cậu cảm giác thiếu đi Trương Dạng giống như thiếu đi một phần của chính bản thân mình vậy.
Trương Mạn Đường cầm chiếc điện thoại Lamborghini trong tay, thật chỉ muốn nó rung lên dù chỉ một chút, cho dù hắn chỉ gọi nhầm số thôi cũng được, cậu rất muốn nghe thấy giọng nói của hắn, rất muốn được nhìn thấy người đàn ông này.
...!
Thời gian là thứ trôi qua vừa nhanh vừa chậm, nó nhanh khi người ta cảm thấy hạnh phúc, nó lại dài đằng đẵng khi người ta rơi vào đau khổ.
Trương Mạn Đường muốn dành hết thời gian của mình để tập trung vào chương trình thực tế kia nhưng chẳng hiểu sao mỗi ngày cậu đều bị Trương Dạng làm cho phân tâm.
Đã một tuần kể từ ngày cậu rời khỏi Trương Dạng, người đàn ông này không hề có ý định liên hệ với cậu, có lẽ hắn sớm đã tìm được người thích hợp thay thế cậu rồi.
Nói là chương trình truyền hình thực tế nhưng vẫn sẽ có kịch bản từ trước, cậu trong đó được xây dựng hình tượng thành một người tài giỏi, yêu cầu hiểu biết sâu rộng, chơi được nhiều các môn thể thao thời thượng.
Trương Mạn Đường nhìn kịch bản của chương trình, trong mỗi một tập phát sóng sẽ có những trò chơi khác nhau, có trò chơi đấu trí như chơi cờ, suy luận, tìm kiếm mật mã cũng có những trò chơi vận động như cưỡi ngựa, bóng bàn, golf.
Những trò chơi đấu trí nếu như muốn thẳng chỉ cần được xem kịch bản từ trước nhưng các trò chơi vận động nếu như không có tư thế chuẩn khi chơi, người xem sẽ dễ dàng phát hiện ra được.
Trương Mạn Đường là diễn viên, khi còn là diễn viên quần chúng cũng đã được đóng cảnh cưỡi ngựa, về cơ bản kỹ năng khi cưỡi ngựa cậu đều có thể nắm rõ.
Năm cậu học cao trung, trong lớp có tổ chức cuộc thi bóng bàn, cậu có tham gia, kỹ năng không tệ, đến bây giờ vẫn có thể xử lý tốt bộ môn này.
Trong tất cả những trò chơi có trong kịch bản của chương trình chỉ có duy nhất bộ môn golf là cậu chưa từng chơi qua, Tịnh Kỳ nói cậu phải chơi được môn thể thao này, đến khi lên hình mới cho khán giả thấy được hình tượng quy tộc sang trọng mà công ty định hướng trước cho cậu.
Thời gian này Trương Mạn Đường chỉ cần tập trung đến phòng tập rèn luyện sức khỏe, buổi tối đến sân golf nằm ở ngoại ô tập luyện.
Tịnh Kỳ cố tình tìm kiếm cho cậu một sân golf mà giới nhà giàu hay đến chơi nhất, cậu biết được ý đồ của Tịnh Kỳ, chẳng qua cô ấy đang cố muốn tìm cho cậu một kim chủ tiếp theo mà thôi.
Trương Mạn Đường không muốn tiếp tục tìm kiếm kim chủ nữa, sự nổi tiếng khiến cho cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi và phiền phức, cậu nghĩ có lẽ mình chỉ cần duy trì ở mức độ như hiện tại là được rồi.
Sân golf nằm ở khu vực ngoại ô, cách biệt với thành phố náo nhiệt.
Trương Mạn Đường vì muốn trốn tránh việc tìm kiếm kim chủ cho nên mới cổ tình đến tập vào buổi tối.
Cậu đã đi tập được một tuần rồi, mỗi ngày đều có nhân viên hướng dẫn một chút nhưng do không tập trung nên động tác vẫn còn chưa chuẩn.
Nhìn người hướng dẫn cảm thấy bất lực như vậy, Trương Mạn Đường quyết định không cần nhờ đến anh ta nữa, tự mình luyện tập, bản thân cậu cũng muốn có không gian riêng.
Sân golf chỉ lác vài người, lần đầu tiên cậu đến đây là vào buổi sáng khi ấy có rất nhiều người, mà bên cạnh mỗi người đàn ông đều sẽ có kèm theo ít nhất một người trẻ tuổi để tán thưởng bọn họ.
Trương Mạn Đường biết mối quan hệ của những người đó là gì, ngay trong buổi sáng hôm đó còn có một người đàn ông giàu có đến chủ động đưa ra lời đề nghị với cậu, may mắn đối phương khá lịch sự khi bị từ chối đã rời đi mà không gây khó dễ gì.
"Cậu Trương, cuối cùng cũng đến rồi."
Một người đàn ông trung niên ở phía xa lên tiếng gọi, Trương Mạn Đường thoáng giật mình khi nghe thấy có người nhắc đến họ Trương, trong giây phút đó cả cơ thể cậu đều cứng ngắc, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, rất muốn quay lại phía sau nhìn nhưng lại không thể cử động được.
Một giọng nam trầm thấp vô cùng đàn ông cũng cất lên trả lời đối phương, ngữ điệu trong giọng nói còn thể hiện sự cung kính.
"Đã để ngài Hoắc phải chờ lâu."
Trương Mạn Đường khẽ thở dài, người tới không phải là Trương Dạng, chỉ là một người cũng mang họ Trương mà thôi.
Trong nước cũng không phải chỉ có một mình Trương Dạng mang cái họ này, tại sao khi nghe người khác nhắc đến cái họ đó cậu lại lập tức nghĩ ngay đến Trương Dạng chứ, ngay cả đến chính bản thân cậu cũng mang họ Trương cơ mà...!hơn nữa sự trùng hợp tốt đẹp như vậy sẽ không đến với một người thiếu may mắn như cậu đâu..