Đêm đó Trương Dạng không quay lại, Trương Mạn Đường đã đứng ở dưới sảnh của tòa nhà đợi hắn quay lại rất lâu, lâu đến mức thời gian trôi qua đến tận 1 giờ sáng ngày hôm sau.
Sau khi thoát khỏi sự bất động chờ đời đó, cảm giác đầu tiên đánh tới cơ thể cậu là hai chân mỏi nhừ tê dại, sống lưng cũng ê buốt khủng khiếp, thế xác và tâm hồn đều bị người đàn ông nào đó gặm cắn dày vò, cậu không biết sự vô vọng này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa.
Chiếc điện thoại chỉ chờ duy nhất cuộc gọi đến của người đàn ông nào đó không reo lên suốt thời gian dài sau đó, sự vô tình lạnh lùng này làm cho trái tim của cậu như bị bóp nghẹt, rốt cuộc Trương Dạng đang chơi trò gì vậy, là hắn đột nhiên dịu dàng với cậu reo cho cậu hy vọng sau đó hắn lại biến mất giống như những chuyện trước đó chỉ là giấc mơ.
Trương Mạn Đường vẫn đến sân golf đều đặn nhưng không gặp lại được Trương Dạng nữa, cậu thông qua lời của Tịnh Kỳ biết được gần đây hắn đang quen một cậu nghệ sĩ khác, nghe nói là người mới, thuộc công ty giải trí Nghệ Hưng.
Cuối cùng Trương Mạn Đường cũng có lý do để ngừng hy vọng viển vông rồi, cậu thấy hình của cậu nghệ sĩ kia xuất hiện rất nhiều trên mặt báo thời gian này, tuy rằng nổi lên bằng những scandal phát ngôn gây sốc nhưng hình ảnh của cậu ta rất phổ biến ở khắp mọi nơi, chuyện này hẳn cũng là do một thế lực chống lưng vững chãi nào đó nhúng tay vào.
Một chú thỏ trắng tinh ranh chỉ vừa mới trải qua sinh nhật 18 tuổi, cậu ta có mái tóc vàng hơi dài, gương mặt nhỏ nhắn ưa nhìn, có lẽ đây là sở thích của Trương Dạng, không biết hắn ta sẽ gọi cậu ấy là biệt danh gì đây? Là thỏ trắng hay là thỏ con, hẳn là người đàn ông này sẽ có rất nhiều ngôn từ để làm cho đối phương phải run rẩy rung động.
T????????yện hay? Tì???? ngay ????????ang chính { T????ù????T ????????yện﹒Vn }
Chương trình thực tế "Mùa Hè Đến Rồi" chính thức công bố dàn cast thường trú.
Thời gian này để quảng bá cho chương trình, Trương Mạn Đường cũng tích cực xuất hiện trên các trang báo đài hơn, cậu nhận trả lời phỏng vấn một số vấn đề ngoài lề, nhận chụp hình cho các nhãn hàng thời trang nổi tiếng, khối lượng công việc cũng tăng lên nhanh chóng, sự nghỉ ngơi ít dần nhưng cậu lại cảm thấy rất tốt, như vậy cậu sẽ không có thời gian mà suy nghĩ đến Trương Dạng nữa.
Sự việc Trương Tu đã được cậu giải thích một lần, cậu nói đó là con trai của một người bạn, mối quan hệ của hai người rất tốt, bởi vì Trương Tu chỉ là một đứa nhỏ cho nên không hy vọng mọi người quá tập trung để ý đến nó.
Fan hâm mộ của cậu rất nghe lời, chỉ cần cậu nói như vậy thì đồng lòng giúp cậu dập tắt toàn bộ những lời nói nghi ngờ từ antifan, chuyện của Trương Tu cứ như vậy mà lắng xuống.
Hôm nay là buổi chụp hình thời trang cho nhãn hàng SHK, đáng lý ra giờ chụp của cậu được xếp lúc 20 giờ nhưng có một vị nghệ sĩ mới nổi rất huênh hoang đột nhiên muốn đổi giờ chụp hình, mà bên nhãn hàng không thể khuyên nhủ được cậu ta, đành đi nói khó với Trương Mạn Đường.
Trường Mạn Đường là người dễ nói chuyện cho nên đã đồng ý rời lại lịch chụp của mình muộn hơn 2 tiếng.
Cậu ở trong studio đợi đến lượt, phát hiện hóa ra vị nghệ sĩ mới nổi khó chiều kia lại là người mới của Trương Dạng, thỏ trắng 18 tuổi.
Nhìn người trẻ tuổi trước mặt đúng là rất có sức sống, dáng người mảnh khảnh cùng đôi chân dài, gương mặt tinh nghịch thu hút, cảm giác ngập tràn sự thanh xuân tươi mới.
Trương Mạn Đường không có ý xấu, chỉ nhìn đánh giá người ta một chút mà thôi, nói gì thì nói cậu ta cũng liên quan đến Trương Dạng, vừa hay 2 tiếng này cậu lại được nghỉ ngơi cho nên đột nhiên sẽ nhớ tới Trương Dạng.
Tịnh Kỳ cảm thấy bất bình thay cho cậu, luôn luôn không hài lòng với bên nhãn hàng và cậu nghệ sĩ kia.
Cô ấy nói cậu không cần phải nhún nhường, hiện tại cậu cũng đang là nghệ sĩ được săn đón, huống chi cậu còn là nghệ sĩ dưới trướng Trình thị, người ta lấy lòng cậu còn không được chứ đừng nói là để cho cậu chờ đợi thế này.
"Thôi, em cũng hơi mệt, nghỉ ngơi 2 tiếng cũng tốt.
Em ra ngoài hóng gió một chút, đến lượt em thì chị nhớ gọi cho em."
Không khí bên trong đúng là rất ngột ngạt, có thể là do studio nhiều đèn điện chiếu sáng hoặc cũng có thể trong đó có người làm cho cậu không thoải mái được.
Trương Mạn Đường đi ra ngoài hành lang đón gió, mùa hè đến mang theo sự oi bức, hôm nay cậu đã làm việc cả ngày cho nên vẫn còn chưa có thời gian tắm rửa, cả người có cảm giác dính nháp khó chịu.
Từ trước đến nay Trương Mạn Đường không hút thuốc nhưng từ sau đêm ở sân golf đó nhìn thấy Trương Dạng hút thuốc cậu đã tập sử dụng thứ kích thích này, dáng vẻ hút thuốc khi ấy của Trương Dạng đã khắc sâu vào tâm trí của cậu.
Hắn lạnh lùng, luôn có một tấm lá chắn vô hình khó phá bỏ giữa cậu và hắn, có thể cậu không đủ khả năng bước vào thế giới của hắn hoặc cũng có thể hắn không có ý định để cậu tiến vào trong.
Trương Mạn Đường mang một dáng vẻ bất cần đứng ở hành lang của tòa nhà hút thuốc, khói thuốc mờ ảo quẩn quanh gương mặt nhỏ nhắn u buồn, thứ đồ kích thích này đúng là làm cho người ta thư thái, chẳng trách Trương Dạng lại thích chúng đến như vậy.
"Tách!"
Trương Mạn Đường nghe thấy âm thanh chụp hình phát ra từ điện thoại, cậu nhíu mày xoay người về phía sau.
Sau lưng cậu là một nam thanh niên mặc một bộ đồ thời thượng, nhìn trang phục kia hơi rườm rà, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, ngay cả gương mặt cũng có một lớp trang điểm không hề mỏng.
"Diễn viên đang nổi Trương Mạn Đường hút thuốc, tấm ảnh này nếu như được đăng lên mạng sẽ có nhiều người chú ý lắm đây."
Người đang cầm chiếc điện thoại kia thì ra lại là Cố Giai Thụy, thỏ con mới 18 tuổi của Trương Dạng.
Trương Mạn Đường cảm thấy cuộc sống của mình đều xoay quanh những thứ liên quan đến Trương Dạng.
cho dù cậu có muốn trốn chạy thì nó vẫn cứ quấn đến trong tâm trí cậu, xuất hiện trước mắt cậu.
Tuy Trương Mạn Đường là người khá dễ chịu nhưng không phải đối diện với ai cậu cũng sẽ thoải mái mà nói chuyện được, ví như Cố Giai Thụy tràn đầy khiêu khích trước mặt đây.
"Phiền cậu xóa tấm ảnh đó đi."
Cố Giai Thụy cười cười, bước gần về phía Trương Mạn Đường.
"Tôi không muốn xóa, tấm ảnh hiếm như vậy xóa đi thì tiếc lắm."
Hình tượng của Trương Mạn Đường trong mắt khán giả là một chàng trai ngoan ngoãn, cho nên việc đàn ông trên thế giới hút thuốc là chuyện bình thường không có ai bàn tán thì cậu vẫn sẽ bị đưa ra bàn tán, thậm chí là chỉ trích nặng nề.
Trương Mạn Đường cảm thấy sự nổi tiếng chẳng khác gì chiếc gông cùm đang khóa chặt lấy cổ cậu, khiến cho cậu mất đi cảm giác tự do, mất đi hạnh phúc, thậm chí là người quan trọng nhất với cậu.
"Cậu muốn gì?"
Cố Giai Thuy là người trẻ tuổi.
nổi tiếng quá sớm trong độ tuổi này khiến cho cậu ta tràn ngập sự kiêu ngạo.
"Bây giờ anh và tôi đều đang nổi tiếng cùng một lúc, nếu như bây giờ tung tấm ảnh này ra nhất định là sẽ rất là có lợi với tôi."
Nếu như bây giờ tung tấm ảnh này ra sự nổi tiếng của cậu sẽ sụp đổ, như vậy hẳn cũng tốt, sau này cậu sẽ không còn phải lo sợ cẩn thận trước sau, cũng có thể yêu một người nào đó thoải mái.
"Vậy thì tùy cậu."
Trương Mạn Đường cảm thấy mệt mỏi khi phải đối phó với tất cả, bây giờ cậu muốn buông xuôi, mọi chuyện muốn đến đâu thì đến.
Cậu xoay người đi vào bên trong, mặc kệ cho Cố Giai Thụy đứng ở phía sau gọi cậu lại, cậu không nghe rõ cậu ta nói gì, tai cậu như có tiếng gió ù ù, cứ như thế mà đi vào trong studio chụp hình.
Thời gian chụp hình kéo dài ngoài giờ dự kiến bởi vì tâm trạng hiện tại của cậu không tốt cho lắm, thợ chụp hình rất khó nắm bắt được những hình ảnh thích hợp, hơn nữa thời gian cũng đã rất muộn khiến cho mọi người trong đoàn đều cảm thấy bực bội.
Trương Mạn Đường biết được mọi người bực bội, nếu như là trước kia thì cậu sẽ xin lỗi mọi người rồi xốc lại tinh thần nhưng bây giờ tinh thần của cậu không có cách nào kéo lên được, ngay cả việc mỉm cười nhìn vào ống kính cũng khó khăn.
Tịnh Kỳ nói với mọi người rằng cậu mệt mỏi vì phải đợi bọn họ, dù sao thì phía bên bọn họ cũng có lỗi với cậu trước cho nên mọi người cũng không dám nói thêm gì cả, cứ như vậy cố gắng chụp xong bộ hình này thì đã là 1 giờ sáng ngày hôm sau.
Hôm nay Tịnh Kỳ chỉ lái xe đưa cậu quay trở về còn cô ấy thì đến nhà bạn ngủ qua đêm, nghe nói hôm nay là sinh nhật của bạn trai cô ấy cho nên cô ấy sẽ qua đêm ở nhà bạn trai.
Trương Mạn Đường cảm thấy thật ghen tị, ủ rũ ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài mặt đường tĩnh lặng chỉ lác đác vài chiếc xe di chuyển.
Trương Mạn Đường xuống xe, cố gắng nở một nụ cười nói Tịnh Kỳ không cần quan tâm đến mình, cứ vui vẻ đến nhà của bạn trai.
Đợi cho đến khi xe của Tịnh Kỳ đi rồi, Trương Mạn Đường mới thở dài đừng ở đó trầm tư đón sương sớm.
Cậu cho tay vào trong túi quần lấy ra bao thuốc lá, trong bao thuốc chỉ còn lại duy nhất một điếu thuốc, chiếc bật lửa châm vào đầu thuốc lá, khói thuốc mờ nhạt chậm rãi lan tỏa trong không trung.
Thang máy cấm hút thuốc, cậu lại không nỡ dập đi điếu thuốc cuối cùng này của mình cho nên bất giác di chuyển theo hướng cầu thang bộ leo lên 6 tầng lầu, đến khi leo lên được thì điếu thuốc cũng chỉ còn lại một chút.
Trước cửa phòng nhà Tịnh Kỳ có một bóng người cao lớn đang đứng tựa lưng vào tường.
Hắn ngẩng đầu nhìn cậu nhưng lại bất động không có hành động gì tiếp theo cũng không nói ra bất cứ lời nào, một kiệt tác của tạo hóa lại tĩnh lặng như thế khiến cho cậu có cảm giác mình xuất hiện ảo giác..