Trương Mạn Đường cảm nhận được nỗi sợ hãi bao trùm đến mất hết sức lực, cậu quên mất cả nỗi đau đớn dưới gan bàn chân, hai hốc mắt đã nóng bừng.
Cậu đúng là rất ngu ngốc mà, tại sao lại có thể vì một người mà mình không có mấy hảo cảm mà lấy tình cảm của Trương Dạng ra đánh cược chứ, nếu như được chọn lại thì cậu nhất định sẽ mặc kệ Nhậm Tử Sâm, cho dù cậu ta có tự sát thì cậu cũng sẽ mặc kệ người đó.
Trương Dạng im lặng nhưng trong ánh mắt của hắn không hề an tĩnh chút nào, giống như một đợt sóng thần đang liên tục chuyển động vậy, vô cùng đáng sợ và nguy hiểm.
Trương Đạo vẫn ở bên này nắm lấy cổ tay của cậu, Trương Dạng lại nhìn về nơi đó sau đấy thì nhếch môi hỏi: "Em đến đây làm gì?"
Trương Mạn Đường cố sức vùng vẫy muốn thoát ra khỏi Trương Đạo nhưng vô ích.
"Em nghe thấy ở bên trong có tiếng động, cánh cửa cũng chỉ khép hờ cho nên mới vào trong xem thử."
Trương Dạng quét mắt nhìn cảnh vật bừa bộn xung quanh, lại nhìn về phía Nhậm Tử Sâm rồi quay qua nói với Trương Mạn Đường.
"Em thả cậu ta đi, vậy thì em thay thế chỗ của cậu ta có được không?"
Trương Mạn Đường giật mình, cậu không muốn giống như Nhậm Tử Sâm, cậu không muốn ở lại căn phòng này.
Trương Mạn Đường hoảng hốt nắm lấy tay của Trương Dạng.
"Trương Dạng, Trương Dạng, em sai rồi, em không nên làm như vậy hu hu..."
Trương Mạn Đường khổ sở cầu xin Trương Dạng, mỗi lần cậu kích động muốn vùng vẫy là các mảnh thủy tinh ở dưới gan bàn chân càng như muốn đâm sâu hơn.
Không rõ là vì đau đớn da thịt truyền tới, hay là vì bản thân cậu đang đối diện với sự giận dữ của Trương Dạng mà nước mắt cứ thế tuôn rơi, nức nở lên tiếng.
Nhậm Tử Sâm vẫn im lặng nãy giờ, lúc này mới giật mình nhìn về phía Trương Dạng, giống như tìm thấy sợi dây cứu mạng.
Cậu ta tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay còn lại của Trương Dạng nói: "Trương Dạng, anh giúp em rời khỏi đây có được không, đừng nghe cậu ta ngụy biện.
Cậu ta nói với em rằng cậu ta thích ba của anh hơn."
Trương Dạng hửm một tiếng, nắm lấy cằm của Nhậm Tử Sâm.
Hai ngón tay của hắn dùng lực vô cùng lớn, cằm của cậu có cảm giác như sắp vỡ vụn ra đến nơi rồi.
"Phải không? Vậy cậu có thích ba của tôi hay không?"
Nhậm Tử Sâm lắc đầu kịch liệt.
"Không có, em không thích ông ta, em chỉ thích anh!"
Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười, nụ cười kia rõ ràng là một nụ cười chết chóc đến lạnh cả sống lưng.
Trương Mạn Đường rất sợ Trương Dạng sẽ tin tưởng những lời nói kia của Nhậm Tử Sâm, cậu cúi đầu cắn thật mạnh lên tay của Trương Đạo khiến cho ông không kịp phòng bị mà phải buông tay cậu ra.
Trương Mạn Đường thoát được Trương Đạo, vội vã chạy tới ôm lấy eo của Trương Dạng thật chặt.
"Trương Dạng, em không như lời cậu ta nói.
Trương Dạng, Trương Dạng, anh tin em có được không?"
Trương Dạng không đẩy Trương Mạn Đường ra, hắn lên tiếng hỏi một câu có vẻ như không thích hợp với hoàn cảnh cho lắm: "Em có biết bơi không?"
Trương Mạn Đường ngẩng đầu hả một tiếng, ánh mắt cậu chạm tới cái nhìn đầy sự chết chóc kia của Trương Dạng.
"Trả lời tôi."
Trương Mạn Đường không biết bơi, lúc còn nhỏ cậu từng bị bạn bè trong cô nhi viện chọc phá đẩy xuống dưới sông, từ đó để lại một bóng ma tâm lý rất lớn.
"Em không biết nhưng nếu muốn em có thể học."
Trương Dạng cười nhẹ.
"Tốt lắm!'
Nói rồi hắn đẩy cả hai người đang bám chặt lấy hắn ra.
"Tôi chỉ có thể đưa một người đi mà thôi, nếu như người nào có thể nhảy xuống đó trước, tôi sẽ đưa người đó đi."
Trong căn phòng ngủ này có một ban công rất lớn, bây giờ ban công vẫn đang mở.
Nơi này là tầng 3, độ cao cũng phải lên tới cả chục mét, bên dưới có hồ bơi rất lớn, người biết bơi nhảy xuống có thể không mất mạng nhưng nếu không có kỹ thuật nhất định sẽ bị thương.
Nhậm Tử Sâm biết bơi nhưng cậu ta lại rất sợ độ cao, đó là lý do mà cánh cửa ban công kia luôn luôn mở, mỗi lần Trương Đạo nổi hứng sẽ kéo cậu qua đó hành hạ.
Nhậm Tử Sâm nghe thấy vậy thì hoảng hốt lùi lại phía sau, chỉ có Trương Mạn Đường không hề do dự đi ra chỗ ban công đó.
Trương Mạn Đường thấy được hồ bơi ở bên dưới, độ cao này cũng khiến cho người ta bủn rủn chân tay.
Cậu rất sợ, trái tim trong lồng ngực cũng như muốn chạy ra bên ngoài, thoát khỏi cơ thể điên cuồng này của cậu.
Cậu nhớ đến cảm giác ngột thở lúc còn bé, rất nhiều nước tràn vào trong mũi, tiến sâu vào lá phổi của cậu.
Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu, quay lại phía sau nhìn Trương Dạng.
"Trương Dạng, xin đừng bỏ em lại."
Trương Dạng không nói gì cả, người đàn ông kia thật lạnh lùng biết bao, chỉ là cho dù hắn có lạnh lùng xấu xa đến đâu đi chăng nữa thì cậu vẫn rất cần người đàn ông này, cậu rất cần hơi ấm của hắn tồn tại mãi mãi bên cậu.
Trương Mạn Đường quyết định nhảy xuống, cậu không có sự lựa chọn nào khác cả.
Cảm giác rơi xuống từ trên cao khiến cho trái tim trong lồng ngực như ngừng đập, sự mất điểm tựa này khiến cho người ta hoảng hốt sợ hãi tột độ.
Giây tiếp theo Trương Mạn Đường cảm giác được tấm lưng của mình đau rát, cả người chìm vào trong biển nước.
Cậu nín thở nhưng vì quá sợ hãi mà nước đã tràn vào trong khoang miệng và mũi của cậu, cảm giác nghẹt thở sắp nổ tung, giống như lưỡi hái của tử thần cướp đi sinh mạng một cách dày vò vậy.
Trương Mạn Đường nghe thấy bên tai mình có tiếng nhốn nháo, có vài người người từ trên bờ nhảy xuống muốn đưa cậu lên.
Trương Mạn Đường cảm thấy dần dần có không khí trở lại, cậu không thể nhìn rõ gương mặt của bất cứ ai, chỉ bận ho khan đến nhòe cả mắt nhưng cậu biết trong số những người ở chỗ này không xuất hiện Trương Dạng.
Hai người giúp việc trong biệt thự dìu cậu lên ghế ngồi, quan sát cậu một lượt mới hỏi: "Cậu có sao không? Sao lại ngã xuống như thế?"
Trương Mạn Đường lắc đầu tỏ ý không sao, cậu không còn sức để trả lời bọn họ nữa.
Đúng lúc này bên cạnh cậu xuất hiện một hơi thở quen thuộc, hắn cúi người ôm cậu ở trên tay đi vào bên trong.
"Nói bác sĩ lên phòng của tôi." Trương Dạng nhàn nhạt nói với người giúp việc.
Trương Mạn Đường vừa phải trải qua một cảm giác suýt chút nữa là chết rồi, bây giờ được trở về trong vòng tay của Trương Dạng thì vội ôm chặt lấy cần cổ của hắn, vùi đầu vào lồng ngực của hắn mà nói: "Trương Dạng, em nhảy xuống rồi, anh đừng bỏ em ở lại."
Trương Dạng vẫn không trả lời khiến cho trái tim của Trương Mạn Đường cũng đập nhanh hơn, cậu không thể đoán ra được suy nghĩ của người đàn ông này, có thể hắn thật sự sẽ không cần cậu nữa.
Trương Dạng đưa Trương Mạn Đường vào phòng ngủ, hắn để cậu đứng xuống dưới, xoay người lấy tới một chiếc áo choàng tắm làm bằng lụa bóng màu xanh lam đưa cho cậu.
"Thay đồ đi."
Trương Mạn Đường không phải là người yếu đuối, chỉ là đứng trước sự lạnh lùng kia của Trương Dạng khiến cho cậu không có cách nào mạnh mẽ được.
Cậu cầm lấy chiếc áo kia, chậm rãi thay đồ, lúc cúi đầu xuống mới nhận ra nước mắt của mình rơi xuống dưới tấm áo này.
Hai người bọn cậu chỉ vừa mới làm lành mà thôi, vậy mà chính tay cậu lại phá hủy sự tốt đẹp đó, cậu đúng là một kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa rồi.
Trong biệt thự có sẵn bác sĩ, là một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp.
Ông ta giúp Trương Mạn Đường xem qua một lượt, nhìn thấy vết thương bên dưới lòng bàn chân của cậu thì không nhiều lời mà nhanh chóng sát khuẩn, dùng nhíp và kéo chuyên dụng gắp những mảnh thủy tinh vụn kia ra.
Trương Mạn Đường đau xót vô cùng nhưng lại nhẫn nhịn không hé răng lấy nửa lời, chỉ nắm chặt ga trải giường chịu đựng.
Trương Dạng khoanh tay đứng ở một bên quan sát, hắn không có ý định lên tiếng, càng không có ý định trấn an cậu bằng bất cứ hành động nào cả.
Bác sĩ nhanh chóng dùng băng gạc quấn lại vết thương trên chân cậu thật cẩn thận, thao tác cực kỳ nhanh gọn chuẩn xác không dư lại động tác thừa nào.
Làm xong xuôi mọi việc, bác sĩ có nhắc nhở vài câu nên chú ý một chút rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Vừa rồi Trương Dạng ôm cậu vào trong, quần áo trên ngực hắn đã bị cậu làm ướt một mảng.
Lúc này hắn đã xoay người thay ra một chiếc áo choàng tắm tương tự giống như cậu rồi lấy ra một điếu thuốc, đứng ở bên cạnh ban công chậm rãi châm lửa.
Khi Trương Dạng hút thuốc, trên người hắn luôn toát ra được khí chất đàn ông quyến rũ.
Trương Mạn Đường không dám lên tiếng, cũng không dám đến gần hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở một chỗ im lặng nhìn về phía hắn.
"Tiểu Đường Tử, em có nghĩ đến chuyện nếu như em để cho Nhậm Tử Sâm chạy thoát thì em sẽ phải là người thay thế chỗ của cậu ta hay không?" Cuối cùng Trương Dạng cũng chịu lên tiếng.
Trương Mạn Đường cúi đầu nhìn xuống dưới mũi chân.
"Xin lỗi Trương Dạng, lúc đó cậu ấy đã lấy tính mạng của mình ra để cầu xin sự giúp đỡ của em."
Trương Dạng hỏi: "Cậu ta có quan trọng với em không?"
Trương Mạn Đường lắc đầu.
"Không quan trọng."
Trương Dạng lại hỏi: "Vậy nếu như cậu ta chết thì có quan trọng với em không?"
Trương Mạn Đường vẫn lắc đầu.
"Cũng không quan trọng."
Nói rồi Trương Dạng dụi tắt điếu thuốc đang còn hút dở, bước về phía Trương Mạn Đường.
Bàn tay của hắn lướt trên cần cổ của cậu, khàn giọng nói: "Nếu như tôi cũng xích em lại một chỗ như thế thì em sẽ căm ghét tôi, muốn tìm cách chạy trốn hay sao?"
Trương Mạn Đường nhìn thẳng vào đôi mắt của Trương Dạng, kiên định nói: "Sẽ không, em vẫn sẽ rất hạnh phúc, làm như vậy có thể ở bên cạnh anh mãi mãi."
Trương Mạn Đường là người cuồng ngược đãi, chỉ cần là Trương Dạng thì cho dù hắn có làm gì cậu, cậu cũng sẽ vui vẻ đón nhận.
Trương Dạng lại là kẻ thích khống chế, đối với một người ngoan ngoãn như vậy khiến cho hắn vô cùng thỏa mãn.
Hắn ngồi xuống đối diện cậu, đưa tay nhấc cái chân đau kia của cậu đặt lên đùi mình, ánh mắt kia nhìn cậu như muốn xuyên qua cậu.
Được một lúc hắn liền hơi nâng chân cậu lên, cúi đầu chạm nhẹ môi lên gan bàn chân cậu, chỗ mà máu vẫn thấm ra ngoài băng gạc, rồi chuyển nhẹ lên hôn tới từng đầu ngón chân mịn màng kia, giọng nói của hắn chợt trầm khàn nói thế này.
"Tiểu Đường Tử nếu như em ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tôi sẽ đối xử với em như hoàng tử của mình.".