Trong Mắt Có Kịch FULL


Trương Mạn Đường giữ đúng lời hứa, trở về nhà ngay sau khi buổi họp báo kia kết thúc.

Trương Dạng nói hôm nay muốn ăn món cá quế chiên xù, vừa may trong nhà cũng có sẵn loại cá này cho nên cậu không cần phải cải trang ra ngoài siêu thị đi mua nữa.

Trương Tu thường sẽ tan học trở về nhà lúc 4 giờ chiều, cậu nhìn đồng hồ ước chừng khoảng nửa tiếng nữa là nhóc con sẽ được quản gia đón về.

Dạo gần đây hơi bận rộn, không có thời gian làm đồ ăn vặt này nọ cho nhóc con, nhân tiện hôm nay được rảnh rỗi cậu liền làm cho nhóc con một cốc nước ép bí đỏ cốt dừa, lại làm thêm một chút trân châu trắng giòn giòn ngọt ngọt.

Trương Mạn Đường biết Trương Tu không thích ăn rau củ, nhưng mà hệt tiêu hóa của nhóc con không được tốt, mỗi ngày bắt buộc phải có rau củ trong mỗi bữa ăn mới được.
Trương Mạn Đường lấy bí đỏ từ trong tủ lạnh ra, bí đỏ đã được người làm trong nhà rửa sạch sẽ, cắt ra thành từng miếng nhỏ để vào trong hộp.

Cậu nhanh chóng lấy máy xay, bỏ vào trong đó một lượng bí đỏ vừa đủ và một chút nước cốt dừa thơm béo, ép ra được một ly nước sền sệt không quá loảng, một lát nữa bỏ thêm vài viên đá sẽ vừa ngon.

Trương Tu rất thích ăn trân châu trắng, nhóc con luôn nghiện món này, cho dù uống nước suối bình thường cũng muốn bỏ vào ăn cùng.

Trương Mạn Đường biết điều này nên chỉ cần khi nào cậu có ở nhà sẽ làm sẵn cho nhóc con một hộp lớn để vào trong tủ lạnh, hy vọng hôm nay ly nước ép bí đỏ kia sẽ được số trân châu trắng này cứu vớt.
Trương Mạn Đường là người rất tỉ mỉ, những món ăn cậu làm đều chú trọng hình thức.

Ví như cốc uống nước của Trương Tu nhất định sẽ phải lựa chọn loại có hình thù dễ thương một chút, hơn nữa phải là dạng cốc nhựa cách nhiệt, bởi vì nhóc con vẫn còn nhỏ, sử dụng cốc thủy tinh bình thường giống như người lớn rất có thể gặp nguy hiểm nếu đánh rơi.
Trương Mạn Đường làm xong ly nước ép bí đỏ kia thì đã nghe thấy tiếng xe hơi ở bên ngoài truyền tới, theo sau đó là giọng nói líu lo của Trương Tu.

Trương Tu luôn nói khá nhiều, chỉ cần có người cùng nhóc con nói chuyện thì sẽ nhất định không chịu im lặng.
Trương Tu biết Trương Mạn Đường đang ở nhà, chính vì thế từ ngoài cửa đã gọi cậu thật lớn.
"Ba ba nhỏ..."
Mỗi khi Trương Mạn Đường nghe thấy xưng hô kia thì trái tim trong lồng ngực lại liên tục nhảy nhót vui vẻ, cậu nâng giọng đáp lại nhóc con, nhanh chóng cầm ra ly nước ép bí đỏ mát lạnh đi ra ngoài.
"Tiểu Tu về rồi sao, đến đây nào, hôm nay ba ba nhỏ có công thức nấu ăn mới muốn cho Tiểu Tu thử."
Trương Tu nghe thấy thế thì ném cặp nhỏ đến phía ghế sô pha, nhanh chóng chạy tới chỗ của Trương Mạn Đường.

Chỉ là khi vừa ngửi thấy mùi bí đỏ liền nghi ngờ lùi lại một bước.
"Lại là rau củ sao?"
Trương Mạn Đường cầm ly nước ép kia ngồi xổm xuống trước mặt của Trương Tu, thuận tiện đưa tay chỉnh lại mái tóc vàng hỗn độn của nhóc con một chút.
"Là nước ép bí đỏ cốt dừa, còn có cả trân châu trắng nữa, ba ba nhỏ đã thử rồi, vừa ngọt vừa mát không giống như là rau củ trong bữa cơm đâu."
Trương Tu bĩu môi không tin xoay người đi về phía ghế sô pha lớn kia ngồi ở đó.
"Con không uống đâu, con không thích ăn rau củ."
Trương Mạn Đường cười cười đi về phía Trương Tu ngồi xuống cạnh nhóc con.
"Chỉ thử một chút mà thôi, dù sao ba ba nhỏ cũng đã mất cả buổi làm cho con đó."
Trương Tu nghe thấy thế thì do dự, nhóc con không thích ăn rau củ nhưng lại không muốn làm cho Trương Mạn Đường thất vọng, thế cho nên liền rất nghĩa khí mà nghiêng người qua, há miệng ngậm lấy ống hút, hút thử một hơi.

Vốn tưởng rằng loài đồ uống này rất khó uống nhưng khi thứ chất lỏng kia vừa đưa vào trong miệng đã khiến cho Trương Tu phải thay đổi suy nghĩ, vừa thanh mát lại vừa ngọt ngọt, còn có trân châu trắng giòn giòn mà cậu thích, hơn nữa không hề đậm mùi bí đỏ mà là thơm mùi nước cốt dừa.

Trương Mạn Đường ngồi ở một bên quan sát biểu cảm của Trương Tu, cậu khẽ mỉm cười hỏi: "Có được không?"
Trương Tu mở lớn hai mắt, đưa một ngón tay trỏ lên trước mặt cậu, cái miệng nhỏ kia thì vẫn ngậm lấy ống hút, hút liên tục.

Trương Mạn Đường buồn cười, đưa cho Trương Tu tự cầm lấy ly nước kia.
"Nếu thích thì ngày mai ba ba nhỏ làm cho Tiểu Tu một chai mang đến trường học uống nhé?"
Trương Tu gật đầu.
"Ba ba nhỏ làm nhiều một chút, ngày mai con muốn mời tất cả bạn bè uống thử, mọi người đều rất thích đồ ăn ba ba nhỏ làm."
Trương Mạn Đường vui vẻ.
"Được, vậy sẽ làm nhiều một chút cho Tiểu Tu mang đến trường mời bạn bè."
Buổi tối ngày hôm đó trên bàn ăn có món cá quế chiên xù, Trương Dạng gắp món đó nhiều nhất, thế nhưng Trương Mạn Đường còn ngồi đếm số lượt hắn gắp món ăn đó là bao nhiêu lần, sau đó tự mình cười đến vui vẻ.
Trương Dạng nhận ra điều này, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Trương Mạn Đường khiến cho cậu có cảm giác nóng nực thì giật mình ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra Trương Dạng đang nhìn cậu, cậu vội vã cúi đầu chuyền tầm mắt đi hướng khác.

Trên bàn ăn vẫn còn có Trương Tu cho nên hai người không thể nói ra những lời trẻ con không nên nghe, nhưng ở dưới gầm bàn thì bàn chân của Trương Dạng đã cọ lấy chân của cậu rồi.
"Ba ba nhỏ, con không thích ăn rau xanh như vậy đâu, con thích uống nước ép buổi chiều cơ."
Trương Mạn Đường bị Trương Dạng trêu chọc ở dưới gầm bàn cũng không dám phản kháng né tránh, bởi vì cậu cũng thích sự đụng chạm này.

Lúc này nghe thấy Trương Tu gọi mình thì giật mình hả một tiếng.
Trương Tu ngồi ở bên cạnh thấy mặt của cậu đỏ ửng thì lo lắng hỏi: "Ba ba nhỏ mệt sao?"
Trương Mạn Đường hơi xoay người né tránh cái chân xấu xa của Trương Dạng.
"Không sao, chỉ là vừa rồi ăn canh hơi nóng.

Tiểu Tu muốn nói cái gì nhỉ?"
Trương Tu nói lại lời vừa rồi: "Con nói là con không thích ăn rau này, con thích uống nước ép như buổi chiều cơ."
Trương Mạn Đường à một tiếng, chậm rãi giải thích: "Trong bữa ăn không nên uống quá nhiều nước, nếu như Tiểu Tu chỉ uống nước thì sẽ không ăn được cơm, không đủ dinh dưỡng để lớn được.

Để ngày mai ba ba nhỏ sẽ lên mạng xem thử có món rau nào ngon không rồi làm cho Tiểu Tu nhé."
Trương Tu nghe vậy thì gật đầu, dáng vẻ ghét bỏ ăn hết chỗ rau xanh còn lại trong bát.
Buổi tối hôm ấy sau khi đã dỗ Trương Tu đi ngủ xong, Trương Mạn Đường lại như ngày thường lặng lẽ xuống giường rời khỏi phòng của nhóc con quay trở về phòng ngủ của Trương Dạng.

Bình thường vào giờ này Trương Dạng vẫn còn đang ở phòng làm việc của hắn nhưng khi cậu đẩy cửa bước vào đã thấy Trương Dạng mặc một bộ quần áo ngủ đơn giản chỉnh tề ngồi ở trên giường rồi.

Trương Mạn Đường thoáng giật mình, cũng hơi bất ngờ một chút bởi vì người đàn ông này buổi tối rất ít khi mặc quần áo, hắn thường chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông hoặc cứ như vậy không hề có bất cứ mảnh vải nào che chắn cả.
Trương Dạng nhìn về phía Trương Mạn Đường, vẫy tay gọi cậu: "Tới đây."
Trương Mạn Đường rất ngoan ngoãn, cậu nhanh chóng bước về phía của Trương Dạng, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Hôm nay anh làm việc xong sớm vậy sao?"
Trương Dạng đang xem cái gì đó trong điện thoại, hắn bỏ điện thoại qua một bên, nắm lấy tay của cậu.
"Tôi xem tin tức rồi, bó hoa kia của tôi hình như đưa đến rất đúng lúc thì phải."
Trương Mạn Đường à một tiếng, cậu vốn dĩ định nhắc đến chuyện bó hoa kia với Trương Dạng, không ngờ hắn đã nói trước cậu rồi.
"Vâng...!nếu biết trước là hoa anh tặng thì em sẽ không để cho cậu ấy đọc cho tất cả mọi người biết."
Trương Dạng nhếch môi mỉm cười, luôn tay vào mái tóc cậu khẽ trêu đùa những lọn tóc mềm mại kia.
"Cún con rất là hiểu chuyện nhưng mà nếu biết trước người đó sẽ đọc cho mọi người biết thì tôi đã gọi em như thế này rồi."
Trương Mạn Đường chạm tới ánh mắt lưu manh trêu chọc kia của Trương Dạng, nếu như những dòng chữ kia không dùng những lời lẽ bình thường mà viết thành cún con thì không biết là lúc đó tình huống sẽ còn đi theo chiều hướng nào nữa, chỉ có điều cậu cảm thấy hình như Trương Dạng rất thích nhìn cậu rơi vào tình huống túng quẫn khó xử thì phải.
"Daddy..."..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui