Trương Mạn Đường nghe thấy Cố Thanh Úy nhắc đến Trương Dạng thì ngây ngốc luôn, chẳng trách chiếc xe kia lại có cảm giác quen thuộc đến như thế, nhưng mà Cố Giai Thụy lại ở trong xe cùng với Trương Dạng, cậu còn thấy chiếc xe kia dừng ở đó khá lâu rồi.
Trương Mạn Đường cảm thấy bước chân của mình nặng trĩu giống như là có hai bàn tay vô hình giữ chặt lấy cổ chân của cậu vậy, trái tim trong lồng ngực đập rất nhanh, chẳng khác gì bị bóp nghẹn đến sắp không thể thở nổi.
Tịnh Kỳ thấy thế thì giật lấy chiếc ô ở trong tay của Trương Mạn Đường ném trả lại cho Cố Thanh Uý.
"Trời mưa lớn như vậy, cậu tự mình làm đi, Tiểu Đường nhà chúng tôi không rảnh."
Trương Mạn Đường cứ đứng im như vậy nhìn chằm chằm về phía chiếc limousine đối diện bên kia đường, cậu nghĩ có lẽ mình không nên đi về phía đó thì hay hơn, cậu rất sợ bản thân sẽ phải nhìn thấy những chuyện mà mình không muốn nhìn.
Đúng lúc này điện thoại trong túi quần của Trương Mạn Đường lại reo lên, là tiếng nhạc chuông đặc thù quen thuộc của chiếc điện thoại Lamborghini, chiếc điện thoại này cũng chỉ có duy nhất một người gọi đến mà thôi, không cần phải nhìn thì cậu cũng biết là ai rồi.
Trương Mạn Đường không nghe thấy tiếng cãi vã qua lại của Tịnh Kỳ và Cố Thanh Úy, chỉ quan tâm đến tiếng nhạc chuông đang reo ở trong tay, cậu vội vã tiếp nhận điện thoại, trong giọng nói sớm đã bị tâm trạng ngổn ngang làm ảnh hưởng mà hơi khàn.
"Trương Dạng..."
Trương Dạng cũng nhìn thấy bên kia đường có 3 người, còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng thất thần trong màn mưa, có lẽ đối phương sớm đã nhận ra sự xuất hiện của hắn ở chỗ này rồi thế cho nên liền lấy điện thoại qua gọi cho cậu.
"Đến đây."
Trương Dạng vẫn luôn kiệm lời như vậy, hắn chỉ nói một câu rồi cúp máy mà thôi.
Trương Mạn Đường sớm đã quen với cách nói chuyện này của hắn nhưng mà chẳng hiểu sao lúc này lại cảm thấy mất mát vô cùng.
Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu, nâng bước đi tới chỗ chiếc xe của Trương Dạng.
Hôm nay trời mưa tầm tã còn mang theo cả những cơn giông gió, một chiếc ô căn bản không thể nào che chắn hết được, khi đi đến bên cạnh xe thì một bên vai áo của Trương Mạn Đường đã bị mưa lớn làm ướt.
Trương Mạn Đường vừa dừng bước thì cánh cửa xe đã được chậm rãi mở ra, quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Cố Giai Thụy là người vẫn ngồi trong xe nãy giờ.
Trương Mạn Đường nhìn thấy mái tóc của Cố Giai Thụy hơi rối, gương mặt cũng ửng đỏ, trên chiếc áo sơ mi kia còn có vài chỗ loang lổ hơi ướt, dáng vẻ này khiến cho cậu cũng cảm thấy vừa đau lòng vừa hoảng sợ, chỉ là đau lòng và hoảng sợ đó lại dành cho chính bản thân cậu mà thôi.
Cố Giai Thụy trừng mắt nhìn Trương Mạn Đường, ánh mắt kia là đang khiêu khích cậu hay sao bởi vì Trương Dạng vừa có một đoạn thời gian ướt át với cậu ta?
Cố Giai Thụy bước xuống xe, hiển nhiên trong chiếc xe này không thể xuất hiện cùng một lúc ba người được, cho nên dù trời có đang mưa như thế nào đi chăng nữa thì Cố Giai Thụy cũng phải đi xuống, cho dù cậu có không muốn xuống cũng không được vì Trương Dạng đã nói cậu xuống xe rồi.
Vừa rồi Cố Giai Thụy bị Trương Dạng dọa cho sợ hãi, hắn nói cậu sau này nên cẩn thận một chút, đừng diễn trò trước mặt hắn, hắn ghét nhất là người giả tạo như vậy.
Trương Dạng còn nói một câu khiến cho Cố Giai Thụy cảm thấy xấu hổ, hắn nói rằng: "Tôi không thích người đã đụng chạm dao kéo, diễn xuất của cậu tệ như vậy, đôi mắt kia cũng không được tự nhiên."
Đúng là Cố Giai Thụy đã từng làm tiểu phẫu để biến cặp mắt một mí của mình trông to tròn hơn.
Cuộc tiểu phẫu này cũng đã được thực hiện gần 2 năm về trước, bây giờ căn bản sẽ không nhìn ra được gì cả, không nghĩ tới Trương Dạng vừa lướt nhìn qua đã nhận ra được điều này.
Cố Giai Thụy bực tức bước xuống xe, lúc đi còn cố tình chạm mạnh vào vai của Trương Mạn Đường khiến cho cậu không kịp phòng bị mà hơi lảo đảo lùi lại một bước.
Trương Dạng ngồi ở trong xe lên tiếng: "Tiểu Đường Tử, lại đây."
Trương Mạn Đường nghe thấy Trương Dạng gọi mình thì ngoan ngoãn đi tới, lúc ngồi vào trong xe cậu phát hiện ra ở dưới gầm ghế có lọ gel bôi trơn vẫn còn mở nắp, trong giây phút đó đầu óc cậu chợt trở nên trống rỗng, trái tim trong lồng ngực cũng như ngừng đập.
"Sao vậy, tôi nhìn thấy em đứng ở bên kia đường nhưng lại chần chừ mãi không chịu qua đây." Trương Dạng đặt một tay lên vai của Trương Mạn Đường, khoảng cách này rất gần gũi và thân thiết.
Lúc này tâm trạng của Trương Mạn Đường vô cùng tồi tệ, tuy rằng cậu biết Trương Dạng là một người đàn ông đào hoa, trước cậu thì hắn đã từng quen với rất nhiều ca sĩ diễn viên, nhưng đến bây giờ khi phát hiện ra hắn ngoại tình, thật sự vẫn khiến cho cậu không thể nào chấp nhận được.
Sống mũi của cậu cay xè, ngay cả hai tay cũng run rẩy, cậu rất sợ đối diện với sự thật đang hiện hữu rõ ràng trước mắt này.
Trương Mạn Đường không phải là người yếu đuối nhưng đối diện với Trương Dạng lại chẳng thể nào mạnh mẽ được, người đàn ông này cho cậu cảm giác ngọt ngào, sự ấm áp nhưng cậu vẫn cảm thấy không an toàn bởi vì cậu rất sợ những thứ tốt đẹp đó sẽ biến mất.
"Sao vậy?" Trương Dạng vẫn giữ khoảng cách rất gần với Trương Mạn Đường, thấy khóe mắt người nào đó phiếm hồng cũng không vội vã gì mà chậm rãi hỏi.
Trương Mạn Đường vừa đau lòng lại vừa tức giận, có lẽ người đàn ông này sẽ chẳng vì bất cứ ai ở trên đời mà lo lắng hay gấp gáp.
"Trương Dạng...!anh quen cậu ấy sao?"
Trương Dạng đưa tay lên lau nước mắt cho Trương Mạn Đường, lại thuận tiện vuốt ve khuôn mặt cậu như dỗ dành.
"Mới quen biết chiều nay, là đối tác làm ăn mà thôi."
Trương Mạn Đường cúi đầu, trong tầm mắt của cậu nhìn thấy rất rõ ràng lọ gel bôi trơn vẫn còn đang mở nắp vứt ở dưới sàn xe, lại nghĩ tới dáng vẻ xộc xệch hỗn loạn của Cố Giai Thụy, cho dù cậu có tin tưởng Trương Dạng đến đâu cũng không thể không nghĩ đến chuyện hắn và người kia đã làm chuyện đó.
Nếu như chỉ là đối tác làm ăn mới quen chiều này thì có cần thiết phải kéo tấm chắn ngăn cách xuống hay không, hơn nữa lọ gel bôi trơn kia giống như là vừa mới dùng.
Trương Mạn Đường cảm thấy lý do này cũng thật gượng ép, điều khiến cậu càng oán trách hơn nữa là Trương Dạng cứ bình thản như vậy, không hề có chút che giấu nào.
Sở thích của Trương Dạng là trêu chọc Trương Mạn Đường, cho nên khi nhìn thấy đối phương run rẩy muốn khóc như vậy thật sự khiến cho hắn càng thêm hứng thú muốn trêu chọc.
"Sao vậy, chẳng phải tôi đã hỏi rằng em có muốn đi cùng tôi hay không rồi hay sao? Là do em nói em không muốn đi mà."
Đúng vậy, nếu như lúc đó cậu đi ăn trưa cùng Chu Lập thì có lẽ sẽ không tạo điều kiện cho Cố Giai Thụy tiếp cận hắn, cũng sẽ không xảy ra chuyện khiến cho cậu phải đau lòng như thế này.
Trương Mạn Đường im lặng không nói, cậu sợ nếu như mình lên tiếng sẽ là tiếng nức nở không thể kiềm chế được bởi vì bây giờ khóe mắt cậu đã không ngừng lăn xuống những giọt nước mắt rồi.
Ánh mắt của Trương Dạng trầm xuống, có thể là chột dạ, có thể là đau lòng cũng có thể là sự dục vọng như lửa nóng bốc lên cao, nhưng cho dù là cái gì đi chăng nữa thì Trương Mạn Đường cũng không biết vì lúc này cậu đang cúi đầu nhìn xuống dưới mũi giày của mình.
Trương Dạng hôn lên má của Trương Mạn Đường, dùng đầu lưỡi của mình liếm láp những giọt nước mắt trong suốt của đối phương, hành động của hắn rất dịu dàng giống như là một con thú to lớn đang dùng lưỡi của mình để chữa lành vết thương vậy.
"Em như vậy là đang oán trách tôi sao?" Trương Dạng vừa hôn vừa hỏi.
Trương Mạn Đường có thể oán trách hắn hay sao, có lẽ rằng cậu không oán trách hắn mà oán trách chính bản thân mình quá bất lực.
Người đàn ông này luôn dễ dàng khống chế cậu, mà cậu lại tình nguyện bị khống chế, không có cách nào có thể phản kháng được.
"Tôi chỉ tiện đường cho cậu ta quá giang thôi."
Nếu như không có lọ gel bôi trơn đã mở nắp vứt ở dưới sàn xe kia, nếu như tấm chắn ngăn cách này không được kéo xuống, nếu như không phải chính mắt cậu nhìn thấy chiếc xe này đã đỗ ở đây rất lâu rồi thì có lẽ cậu đã tin lời của Trương Dạng nói.
Chỉ là mọi thứ đều hiện hữu ngay trước mắt cậu, khiến cho cậu không thể thôi miên lừa gạt chính bản thân mình.
"Trương Dạng...!thứ kia...!còn có cái này nữa..."
Trương Mạn Đường đưa tay chỉ về phía lọ gel bôi trơn ở dưới sàn xe và tấm ngăn cách trước mặt, giọng nói nức nở đến đáng thương.
Trương Dạng vẫn duy trì sự gần gũi, ép Trương Mạn Đường ở trên ghế, một tay hắn đặt trên vai cậu, tay còn lại vuốt ve gương mặt cậu, thỉnh thoảng trêu đùa mấy giọt nước mắt đang lăn xuống kia.
"Là cậu ta tự làm thôi, tôi không hề chạm tới cậu ta.
Tôi không thích người đã qua phẫu thuật chỉnh hình, chỉ thích người xinh đẹp tự nhiên giống như em mà thôi."
Đối với Trương Mạn Đường, đây có lẽ là một lời khen hoặc cũng có lẽ chỉ là câu nói tùy tiện qua loa để vỗ về cậu mà thôi.
"Tại sao anh biết cậu ấy phẫu thuật?"
Trương Dạng cười nhẹ.
"Ánh mắt này của tôi đã nhìn qua rất nhiều nghệ sĩ, có lẽ rằng em biết Lãng Nghệ rồi đi.
Cậu ta từng làm phẫu thuật nâng ngực nhưng tôi không biết, lần đó ở trên giường quá tay, mới chỉ chơi đùa cậu ta một chút mà cậu ta đã không chịu nổi phải nhập viện, tôi cảm thấy rất phiền phức cho nên không gặp lại cậu ta nữa, có lẽ chính vì vậy mà cậu ta tự tử, thế cho nên từ đó về sau tôi chỉ chọn những người chưa từng phẫu thuật để quen."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì giật mình chột dạ, bàn tay đặt ở bên phải bụng dưới của mình, cậu cũng đã từng làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, Trương Dạng có vì việc đó mà ghét bỏ cậu hay không..