Thời gian gần đây Trương Mạn Đương rất được cưng chiều cho nên quên mất việc Trương Dạng rất không thích cảm giác kháng cự, cậu cảm nhận được được đôi môi của mình bị cắn đến rách da, vị tanh mặn đã lan tràn trong khoang miệng, ngay cả bàn tay to lớn kia cũng cũng dùng sức siết chặt lấy eo cậu.
Trương Mạn Đường vội trấn tĩnh bản thân, cố gắng phối hợp lấy sự thô bạo kia của Trương Dạng, bàn tay thuận theo ôm lấy eo của hắn, quả nhiên việc này khiến cho Trương Dạng cũng dịu dàng đi rất nhiều.
Trương Dạng chậm rãi rời khỏi cánh môi bị hắn gặm cắn đến rướm máu kia, khẽ nói: "Vừa rồi cậu ta nói những lời khó nghe cho nên tôi mới mạnh tay như vậy."
Trương Mạn Đường hơi hoảng sợ, tuy cậu không chính mắt nhìn thấy cảnh đó nhưng qua tiếng hét của Nhậm Tử Sâm cậu cũng đoán ra được rằng Trương Dạng ra tay không lưu lại chút tình cảm nào, hơn nữa không chỉ đánh một cái mà còn đánh rất nhiều.
"Vâng...!Em không cố ý nghe lén."
Trương Dạng nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường, dáng vẻ hiện tại của cậu có chút chật vật, mái tóc hơi dối, cánh môi bị hắn cắn rách, còn có đôi mắt kia cũng long lanh ửng đỏ, bộ dạng này khiến cho hắn cũng phải đau lòng.
Gần đây hắn rất để ý đến cảm nhận của người này, nếu như là trước đây có thể hắn sẽ không quan tâm nhiều đến thế, nhưng mà sau khi hắn nhận ra một điều rằng trong thế giới của Trương Mạn Đường không chỉ có riêng mình hắn nữa, hắn lại sinh ra loại cảm giác không vui.
Trương Dạng kéo tay Trương Mạn Đường đi về phía ghế ngồi xuống, bàn làm việc của hắn chỉ có một chiếc ghế mà thôi, hắn khom người lấy ra trong ngăn kéo tủ một tuýp thuốc nhỏ, cẩn thận chấm một ít thuốc mỡ trong suốt lên vết thương bị rách trên môi cậu.
Trương Mạn Đường ngoan ngoãn ngồi ở một chỗ không phản kháng, chỉ là thuốc mỡ bội vào vết thương trên môi của cậu hơi đau, khiến cho cậu khẽ nhíu mày lại.
Trương Dạng nhìn thấy cảnh này vốn định không nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được lên tiếng: "Đau không?"
Trương Mạn Đường lắc đầu, cậu không quá để ý đến sắc mặt của Trương Dạng, cứ nghĩ rằng trước đây hắn vẫn thường chơi một số trò chơi mạnh bạo ở trên giường cho nên vết thương nhỏ bây giờ cũng sẽ không vấn đề gì với hắn.
Trương Dạng thu tay lại, nhìn về phía bát hoành thánh vẫn còn đang bốc khói trên bàn hỏi: "Nấu riêng cho tôi sao?"
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Vâng, hoành thánh nhân thịt heo và tôm, anh ăn thử xem."
Trương Dạng nhìn chằm chằm bát hoành thánh trên bàn, gương mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc hỏi thêm: "Tiểu Tu ăn chưa?"
Trương Mạn Đường thành thật đáp: "Tiểu Tu đã ăn một ít rồi."
Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười, trong lòng lại không vui, chỉ là hắn không nói cho Trương Mạn Đường nghe, bởi vì chính hắn cũng cảm thấy bản thân mình quá ấu trĩ khi không vui với chính con trai mình.
Trương Mạn Đường thấy Trương Dạng không có ý định ăn thì lo lắng, vừa rồi người đàn ông này còn tức giận với cậu, bây giờ hình như cũng còn chưa nguôi giận, làm thế nào có thể mở miệng nói với hắn chuyện sinh nhật của Trương Tu đây.
Trương Mạn Đường đứng lên, trả lại chỗ ngồi cho Trương Dạng, còn chủ động cầm lấy bát hoành thánh gắp lên một viên đưa đến trước miệng hắn, hơi lo lắng nói: "Anh...!Ăn lúc còn nóng sẽ ngon hơn."
Trương Dạng nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường, cái nhìn kia khiến cho Trương Mạn Đường chột dạ, người đàn ông này vốn dĩ luôn khó đoán như vậy, nếu như hắn không nói ra thì cậu sẽ không biết hắn đang nghĩ gì.
"Em có chuyện gì muốn nói sao?"
Trương Dạng không có ý định ăn, Trương Mạn Đường biết hắn đã nhìn ra rồi cho nên liền nói: "Ngày mai là sinh nhật của Tiểu Tu, nhóc con rất muốn mở một bữa tiệc nhỏ..."
Trương Dạng ngồi xuống ghế, tiếp tục cầm văn kiện lật mở.
"Tiểu Tu không tiện đi lại, em làm một vài món ăn ngon cho nó là được, ngày mai tôi sẽ về nhà sớm."
Trương Mạn Đường tiến lên một bước, bàn tay đặt ở trên vai của Trương Dạng khẽ xoa bóp tỏ ý lấy lòng hắn.
"Hay là chúng ta mời thêm vài bàn nhỏ trong lớp học được không? Dù sao một năm cũng chỉ có một lần mà thôi, nếu như có thêm bạn bè tới thì Tiểu Tu sẽ rất vui."
Trương Dạng đưa mắt nhìn Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường hoảng hốt vội vã cúp mắt xuống, né tránh cái nhìn sắc bén kia của hắn.
"Em đã đồng ý với Tiểu Tu rồi có đúng không?"
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Xin lỗi, em thật sự không có cách nào từ chối nhóc con."
Trương Dạng lạnh giọng.
"Tiểu Đường Tử, em đang tiền trảm hậu tấu."
Trương Mạn Đường im lặng, do dự rất lâu mới kéo lấy tay của Trương Dạng đặt lên eo của mình, nếu như làm ra động tác này có thể khiến cho cậu không cần đối diện với ánh mắt truy hỏi kia của hắn.
"Trương Dạng, anh đồng ý có được không, em có thể làm một bữa tiệc nhỏ ngoài sân, nhất định sẽ không để bọn trẻ ồn ào ảnh hưởng đến anh đâu."
Trương Dạng không đẩy Trương Mạn Đường ra, chỉ là hắn vẫn chưa nói mình sẽ đồng ý.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Trương Mạn Đường đỏ mặt, nói ra một câu nói rất nhỏ thế này: "Trương Dạng, lần trước anh nói muốn chơi trò dã chiến, hôm nay thời tiết tốt như vậy...!hay là..."
Trương Dạng hơi đẩy Trương Mạn Đường ra.
"Hôm nay chỉ có 9 độ thôi, em không sợ lạnh sao?"
Trương Mạn Đường nhìn thấy ánh mắt dịu đi của Trương Dạng liền biết được cách này có tác dụng, cậu bạo gan ôm lấy hắn một lần nữa nói: "Vận động sẽ không lạnh nữa."
Trương Dạng lập tức đứng lên, muốn kéo Trương Mạn Đường xuống dưới vườn.
"Vậy được, chúng ta đi."
Trương Mạn Đường thấy thế vội ngăn Trương Dạng lại.
"Đừng, bây giờ vẫn còn sớm mà, em còn phải dỗ Tiểu Tu đi ngủ nữa."
Trương Dạng nhíu mày không vui, Trương Mạn Đường thấy thế thì nhanh chóng giải thích.
"Anh cũng còn chưa ăn tối, đợi anh ăn tối xong thì Tiểu Tu cũng đi ngủ rồi.
Ngày hôm nay chúng ta không ở nhà, chỉ có một mình nhóc con mà thôi, nhóc con còn nói chân đau không ngủ được, em muốn xem nhóc con một chút...!Có được không?"
Trương Dạng không nói gì thêm cả, chỉ xoay người ngồi về vị trí cũ.
Trương Mạn Đường bước về phía hắn, cúi đầu hôn lên má của hắn, gương mặt đỏ bừng vô cùng xấu hổ mà nói ra lời này: "Hôm nay em muốn là cún con của daddy."
Đã lâu lắm rồi Trương Dạng không nghe thấy danh xưng này từ miệng của Trương Mạn Đường nữa, cơ hồ từ sau khi bọn họ ở trong mối quan hệ mập mờ cậu đã không gọi hắn là daddy, hôm nay nghe lại tâm trạng lập tức có cảm giác vô cùng nâng nâng.
Trương Dạng nắm lấy cằm của Trương Mạn Đường, động tác thô bạo, khàn giọng nói: "Hôm nay không được phép xin tha."
Trương Mạn Đương cảm thấy lạnh sống lưng, hơn nữa vết thương vẫn chưa lành ở giữa hai mông cũng tự động co rút, cậu giật giật khóe miệng, mở miệng nói một tiếng đáp ứng khô khốc rồi vội vã rời đi.
Tiểu Tu, con nhìn xem, ba ba nhỏ vì con đã hy sinh rất nhiều thứ.
Nhóc con Trương Tu rất háo hức đợi đến chiều ngày mai, đứa nhóc này vốn dĩ hướng ngoài, rất tinh nghịch lại thích kết giao bạn bè, chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ có tiệc sinh nhật đã phấn khích đến mức không chịu đi ngủ, cứ 5 phút lại hỏi cậu còn bao lâu nữa mới đến sáng.
Trong lúc Trương Mạn Đường dỗ Trương Tu đi ngủ, cậu sớm đã tìm được một bên dịch vụ chuyên tổ chức các sự kiện.
Bởi vì thời gian quá gấp rút cho nên bên tổ chức sự kiện đã sắp xếp người tới chuẩn bị ngay trong đêm.
Khi Trương Mạn Đường dỗ Trương Tu ngủ say rồi, cậu mới nhanh chóng đi xuống dưới nhà xem người ta sắp xếp mọi thứ thế nào.
Nhà của Trương Dạng có một khoảng sân vườn thoáng mát rộng rãi, rất thích hợp cho việc tổ chức mấy hoạt động vui chơi của bọn trẻ, đám nhóc con trong lớp học của Trương Tu có tới cũng sẽ thoải mái chạy nhảy được.
Trương Mạn Đường vốn tưởng Trương Dạng sẽ không để ý đến bữa tiệc nhỏ này cho lắm, nhưng khi cậu bước xuống mới phát hiện ra hắn đang đứng ở một bên nói chuyện với người tổ chức bữa tiệc.
Nhìn cái bóng lưng cao lớn kia của Trương Dạng, lại nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia của hắn, Trương Mạn Đường trong phút chốc rơi vào si mê.
Khi người đàn ông này nghiêm túc làm một việc gì đó luôn luôn có dáng vẻ đẹp mắt khiến cho cậu không thể rời mắt được, giống như là khi ngồi ở bên làm việc xem văn kiện sẽ có dáng vẻ tinh anh sáng chói, hay là khi ở trên giường không mặc quần áo, Trương Dạng sẽ mang một dáng vẻ nóng bỏng như vị thần Hy Lạp.
"Tôi không muốn có nhà phao, con trai tôi đang bị đau chân, không tiện di chuyển, cũng không thể để cho nó đứng ở dưới nhìn được."
Trương Mạn Đường nghe được lời kia thì khẽ mỉm cười, nhìn xem ba ba của nhóc con cũng rất tinh tế đấy chứ.
"Vậy chúng tôi sẽ không làm nhà phao nhiều tầng, chỉ làm một tầng cho các bạn nhỏ ngồi bên dưới có được không?" Người tổ chức sự kiện nói.
Trương Dạng hỏi lại: "Nhà phao bồng bềnh như vậy, sẽ không ảnh hưởng chứ?"
Người tổ chức sự kiện cầm trên tay một cuốn sổ để ghi chép.
"Không ảnh hưởng, rất an toàn."
Trương Dạng gật đầu.
"Vậy được rồi, con trai tôi thích na tra, đổi chú hề thành na tra có được không?'
Người tổ chức sự kiện liên tục ghi chép lại, cố gắng đáp ứng những yêu cầu của Trương Dạng.
Trương Dạng xoay người nhìn nhóm người đang thi công dựng lều và nhà phao, bất giác nhìn thấy dáng vẻ si ngốc của Trương Mạn Đường đang nhìn mình, hắn khẽ nhếch môi cười đi về phía cậu.
"Nước miếng của em chảy xuống rồi."
Trương Mạn Đường giật mình vội vã đưa tay chạm lên má của mình, phát hiện ra bản thân lại bị lừa nữa thì xấu hổ đỏ mặt.
"Ngày mai anh về sớm nhé, Tiểu Tu nhất định sẽ rất vui.".