Hiện tại trong ánh mắt của Trương Mạn Đường, có thể chỉ chứa duy nhất bóng hình của hắn nhưng trong tâm trí, trong lời nói của cậu lúc này lại luôn tồn tại con trai hắn.
Tuy rằng Trương Dạng không tức giận nhưng hắn lại không thoải mái lắm, từ khi Trương Mạn Đường giải nghệ đến nay, thời gian đều ở nhà chăm sóc Trương Tu, có đôi lúc hắn có cảm giác bản thân mình đã bị lãng quên rồi.
Trương Mạn Đường hơi lo lắng khi Trương Dạng đột nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm cậu, hơn nữa hắn cũng không nói lời nào khiến cho cậu càng không thể đoán được rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên Trương Dạng thu lại tầm mắt, hắn khàn giọng nói một câu rồi xoay người rời đi.
"Tôi có chuyện muốn nói với em, đi theo tôi."
Trương Mạn Đường rất bối rối, người đàn ông này vẫn còn tức giận chuyện cậu tự ý tổ chức sinh nhật cho Trương Tu hay sao, hay là vừa rồi cậu đã nói sai điều gì rồi.
Khoảng sân vườn của tòa biệt thự rất rộng, ngoài vườn hoa còn có một góc sân trồng rất nhiều cây cao chắn nắng, Trương Mạn Đường chật vật mang theo tâm trạng ngổn ngang đi theo phía sau Trương Dạng.
Bước chân của người đàn ông này rất dài, tùy rằng hắn bình thản bước đi nhưng cậu ở phía sau lại phải chạy theo hắn.
Trương Dạng dừng lại ở phía sau một gốc cây tử đằng, những chùm hoa tím mọc dài rủ xuống, nơi này cách rất xa khu vực đang chuẩn bị tiệc sinh nhật nhưng lại ở ngay bên dưới phòng ngủ của Trương Dạng.
Trương Dạng dừng bước, Trương Mạn Đường không kịp phanh lại, bất ngờ lao tới đụng vào bóng lưng rộng lớn kia của hắn
"Ưm..."
Trương Dạng xoay người lại, dễ dàng vòng tay qua eo Trương Mạn Đường, kéo lấy cậu ôm vào trong lồng ngực.
Người đàn ông này có ý đồ xấu, bởi vì bàn tay to lớn kia của hắn đã di chuyển xuống dưới khuy quần cậu, bắt đầu mở khuy quần, kéo khóa xuống.
Tuy rằng ở chỗ này khá vắng nhưng bên trên phòng ngủ của bọn họ vẫn mở đèn ngoài lan can, nếu như có người nào có ý định muốn nhìn thì rất dễ dàng nhìn thấy.
"Khoan đã, anh đừng như vậy..."
Trương Dạng cảm thấy thời gian này có lẽ mình quá chiều chuộng cậu, cho nên bây giờ cậu mới lộng hành như thế, còn dám từ chối hắn nữa.
Trương Dạng nhanh tay kéo quần của Trương Mạn Đường xuống, động tác mau lẹ dứt khoát, chẳng mấy chốc cậu phải khúm lúm, cố gắng lấy áo kéo xuống muốn che đi cảnh xuân sắc ngập tràn.
Trương Dạng mạnh tay, ép cậu vào gốc cây tử đằng, vỏ cây xù xì thô ráp, lại mang theo cơn gió lạnh của mùa đông khiến cho da thịt nhạy cảm trơn nhẵn của cậu cũng nhanh chóng xuất hiện vết đỏ.
Trương Mạn Đường cảm nhận rất rõ ràng cách qua một lớp quần áo của Trương Dạng đang che giấu một con mãnh thú nóng nảy uy vũ, chỉ đợi thời cơ để lôi ra giải phóng mà thôi.
Tuy rằng Trương Dạng rất thô bạo nhưng hắn không vì thế mà trực tiếp tiến vào, ngón tay to lớn đâm vào bên trong mông cậu, hơi nóng nảy muốn khuếch trương nơi đó, một tay khác lại luồn vào bên trong áo cậu, bắt đầu trêu đùa nhéo lấy điểm nhỏ trước ngực khiến nó cương cứng lên.
"Trương Dạng...!nếu lỡ như có người thấy thì sao?"
Trương Dạng cười tà, cúi thấp đầu nói khẽ bên tai cậu, giọng nói nam tính như đang thôi miên, kèm theo những phát đánh vang dội vào mông cậu.
"Nhà của tôi, tôi thích làm gì thì làm, không phạm pháp."
Trương Mạn Đường hoảng hốt, vội vã nắm lấy cổ tay của Trương Dạng ngăn lại, nếu như gây ra tiếng động quá lớn nhất định sẽ khiến cho người ta chú ý phát hiện ra.
"Đừng mà..."
"Chát...!chát..." Cánh mông của Trương Mạn Đường liên tiếp bị dùng lực đánh thật mạnh, theo sau đó là tiếng rên rỉ đứt quãng, dù cho cậu đã cố gắng ngăn không cho mình kêu lên.
"Không được nhịn, nếu như em làm tôi mất hứng thì sẽ không có bữa tiệc nào nữa cả."
Trương Mạn Đường nức nở, cơ thể của cậu vốn dĩ rất mẫn cảm, hai người lại ở trong hoàn cảnh quá mức lộ liễu như thế này, việc này khiến cho cậu như phát điên lên, khóe mắt ẩm ướt không rõ là vì uất ức hay là vì dục vọng nữa.
"Hức...!a..."
Vật nam tính to lớn kia đã bắt đầu hoạt động, mạnh mẽ tiến vào bên trong cơ thể cậu, mỗi lần đưa đẩy là mỗi lần phát ra tiếng da thịt va chạm rất lớn, cả người cậu rung lắc kịch liệt, hai tay phải cố gắng chống đỡ lấy thân cây phía trước để thăng bằng.
Hình ảnh lúc này vô cùng ướt át, một cậu thanh niên dáng người nhỏ gầy, quần áo rơi rụng không chỉnh tề bị đè lên bởi một người đàn ông cao lớn, quần áo trên người hắn vẫn còn, chỉ để lộ ra vật nam tính dữ tợn đang không ngừng tiến vào cơ thể của cậu thanh niên đáng thương kia.
"Em nói gì đó đi cún con."
Trương Mạn Đường luôn không dám nói, bởi vì cậu biết giọng nói của mình lúc này rất run rẩy thấm đẫm mùi vị tình dục.
Bất chợt một lực đạo phía trước ngực cậu phát ra, người đàn ông cố tình nhéo lấy điểm nhỏ đang cương cứng sưng vù của cậu.
"Ô...!daddy...!đừng mà...!đừng mà...!em không chịu nổi nữa."
Ánh mắt của Trương Dạng u tối, dục vọng kéo tới che kín đôi con ngươi sắc bén kia.
"Chịu không được cũng phải chịu, chẳng phải tôi nói rồi sao, em không được phép cầu xin."
Nếu như bây giờ ở trong phòng ngủ kín đáo, cậu có thể tùy ý để Trương Dạng muốn làm gì thì làm nhưng ở đây lại là ngoài vườn, hơn nữa phía xa kia còn có rất nhiều người đang chuẩn bị cho tiệc sinh nhật ngày mai, bên trên đỉnh đầu cậu còn có bóng đèn chiếu xuống, chỉ cần vô tình đưa mắt nhìn qua đây là người ta sẽ có thể thấy được cảnh xấu hổ này.
Trương Mạn Đường cố gắng phối hợp theo Trương Dạng, bàn tay không ngừng kéo áo đang mặc trên người mình xuống nhưng tất cả đều vô nghĩa, bởi vì bàn tay to lớn kia của Trương Dạng đang cố tình không để cậu được như ý nguyện.
Trương Mạn Đường run rẩy bị làm đến hai chân mềm nhũn, cả người đều như mất sức lực, vật nam tính tinh xảo ở trong gió lạnh liên tục bắn ra những dịch thể trắng đục, cậu sắp chịu không nổi nữa rồi nhưng người đàn ông phía sau kia dường như chỉ mới bắt đầu mà thôi.
"Ưm...!a...!em biết sai rồi, sau này sẽ không dám tái phạm nữa."
Trương Dạng hừ một tiếng:
"Sai ở đâu?"
Trương Mạn Đường nức nở cầu xin.
"Em không nên tự ý quyết định việc tổ chức sinh nhật cho Tiểu Tu, nên hỏi anh trước...!Sau này những việc liên quan đến Tiểu Tu em nhất định sẽ nói với anh, em sẽ không tự ý...a..."
Một câu Tiểu Tu, hai câu Tiểu Tu, người này đúng là đang thách thức sự kiên nhẫn của hắn mà.
Trương Dạng lại bắt đầu ra tăng sức lực, điên cuồng chiếm lấy thân thể của người không biết đúng sai này.
"Cún con, có lạnh không?"
Trương Mạn Đường vội vã gật đầu.
"Lạnh...!rất lạnh, chúng ta vào bên trong có được không?"
Trương Dạng cười tà, khẽ cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu.
"Vậy tôi có cách sưởi ấm đây."
Nói rồi bên trong cơ thể của cậu lập tức đón nhận một đợt tinh dịch nóng ấm, thứ đó bắn ra rất nhiều trong cơ thể cậu, cậu có thể cảm nhận được rất rõ ràng chất dịch đặc sệt kia, nhưng rất nhanh đó lại có thể một thứ chất lỏng mạnh mẽ hơn liên tục xâm chiếm cơ thể cậu, còn tràn cả ra ngoài, chảy dọc xuống dưới bắp đùi đang không ngừng run rẩy.
Trương Mạn Đường ôm mắt tủi thân, còn thật sự khóc hu hu, Trương Dạng lại làm như vậy nữa, hắn lại tiểu vào bên trong cậu, làm như vậy nếu như không lấy ra sạch sẽ thì rất đau bụng.
"Hu hu...!sẽ bị đau bụng nữa."
Trương Dạng mỉm cười, cún con này rất dễ dỗ dành, hắn chỉ cần cúi đầu bên tai cậu, thấp giọng an ủi là xong.
"Tôi sẽ lấy ra hết cho em, sẽ không bị đau bụng đâu."
Trương Mạn Đường lắc đầu, cậu biết sẽ không đơn giản như vậy, người đàn ông này nhất định sẽ còn dày vò cậu thêm ở trong đó nữa.
"Không...!Em có thể tự làm được."
Trương Dạng xoay người Trương Mạn Đường lại đối diện mình, giọng nói mang theo sự uy hiếp.
"Tôi muốn làm, em dám không cho sao?"
Trương Mạn Đường hoảng sợ cúi đầu, cả người như xụi lơ ngã vào trong lồng ngực của hắn.
Trương Dạng thấy thế lại cúi đầu cắn lên vành tai hơi lạnh kia của cậu, nhỏ giọng dỗ dành.
"Bởi vì tôi thích em cho nên mới làm như thế, đây chẳng phải gọi là đánh dấu chủ quyền sao, em lại không biết tốt xấu như vậy, nếu vậy sau này tôi sẽ không làm vậy với em nữa."
Quả nhiên chiêu này rất có tác dụng đánh lừa Trương Mạn Đường, cậu chỉ cần nghe thấy câu nói hắn thích cậu là sẽ gấp gáp cả lên, vội vã cầu xin.
"Không...!em muốn, chỉ là...!thật sự bởi vì thích nên mới làm như vậy sao?"
Trương Dạng mỉm cười, bàn tay ma quái của hắn lướt trên phần bụng dưới của cậu, bất ngờ ấn mạnh lên nơi đó, Trương Mạn Đường nhịn không được run rẩy cả người, vật nam tính tinh xảo đã ỉu xìu kia lại đứng lên, bắt đầu xuất hiện một dòng nước bắn ra.
"Ô..."
Trương Dạng xấu xa gật đầu đáp: "Đúng vậy, chẳng phải cún con cũng đang đánh dấu lãnh thổ đấy hay sao?"
Trương Mạn Đường luôn cảm thấy mình bị trêu chọc nhưng lại rất can tâm tình nguyện mà đón nhận sự trêu chọc kia bởi vì cái miệng của Trương Dạng thật sự rất ngọt ngào, ngọt ngào đến mức cậu tin mọi lời nói của hắn là sự thật.
Trong phòng tắm lúc này, liên tục phát ra tiếng da thịt va chạm mãnh liệt cùng tiếng nức nở cầu xin.
"Ô...!đừng...!đừng làm vậy mà Trương Dạng."
"Ngoan nào...!nếu không chịu phối hợp thì ngày mai sẽ đau bụng, ngoan...!để tôi xem."
"Đừng mà...!em quả thật không thể nữa."
"Không thể nữa thì cứ thả lỏng ra, tôi sẽ đỡ em."
"Hức...a...!Trương Dạng...!không..."
"Ngoan...!làm thêm một lần nữa...!bởi vì tôi thích em nên mới muốn thêm nữa."
"A...hu hu...!anh chậm một chút được không.".