Trương Mạn Đường đứng ở một bên, hai người trước mặt này đây rất xa lạ, bọn họ còn gọi cậu bằng cái tên mà cậu chưa bao giờ nghe thấy khiến cho cậu có cảm giác phòng bị.
Người phụ nữ nọ tiến lên một bước, bất chợt nắm lấy tay của Trương Mạn Đường, cả gương mặt toàn là nước mắt kích động nói: "Mộc Nhân, mẹ cuối cùng cũng tìm thấy con rồi."
Trương Mạn Đường thu tay lại, lùi về phía sau một bước.
"Tôi không phải là Mộc Nhân, hai người nhận nhầm người rồi."
Người phụ nữ nọ bật khóc, quay sang nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh.
Người đàn ông kia tên Sát Mộc Thanh, là người đứng đầu Sát gia hiện tại.
Sát gia là một gia tộc truyền thống lâu đời có xuất thân từ những nghệ nhân làm gốm sứ ở Lệ Giang, đến đời của Sát Mộc Thanh có phát triển thêm các dịch vụ du lịch tại Lệ Giang Cổ Trấn.
Sát gia đúng là có tiền nhưng so với Trương gia căn bản vẫn không đáng nhắc tới.
Trước lúc tìm được tin tức liên quan đến Trương Mạn Đường, Sát Mộc Thanh cũng đã biết được một số thông tin của Trương gia và Trương Dạng.
Trương Dạng có con riêng, đời sống riêng tư cũng không mấy thanh bạch, người đàn ông thích vui đùa như vậy, con trai mình lại đi theo hắn thật sự chỉ có tự mình chuốc lấy khổ.
"Lệ Châu, em bình tĩnh đã, con trai vẫn còn chưa biết chúng ta là ai."
Sát Mộc Thanh an ủi Giang Lệ Châu vẫn còn đang khóc đến sưng đỏ hai mắt, rồi lại quay sang nhìn Trương Mạn Đường, trong ánh mắt kia không thể che giấu hết được sự kích động khi tìm thấy con trai.
"Mộc Nhân, chúng ta là ba mẹ ruột của con, con là người nhà họ Sát, tương lai sẽ trở thành người đứng đầu Sát gia.
Ba là Sát Mộc Thanh, mẹ con tên Giang Lệ Châu, con hẳn là vẫn còn giữ đôi tất sơ sinh năm đó, dưới bàn chân của đôi tất đó có thêu ấn ký ngọn lửa nhỏ, đó chính là đồ vật tượng trưng cho Sát gia."
Trương Mạn Đường nhíu mày, cậu đúng là có đôi tất sơ sinh như vậy, đôi tất đó là do mẹ Giang ở cô nhi viên nói cậu phải bảo quản thật kỹ, đây có lẽ là vật để cậu có cơ hội nhận lại ba mẹ ruột sau này.
Có điều chỉ dựa vào đôi tất sơ sinh đó đã có thể chứng minh cậu là con trai của hai người trước mặt hay sao.
Trương Mạn Đường im lặng không nói, đúng lúc này bên ngoài cửa có giọng nam quen thuộc gọi tên của cậu.
"Tiểu Đường Tử."
Ba người trong phòng đều đồng loạt quay lại phía sau nhìn người đứng ở cửa.
Trương Mạn Đường theo thói quen đi về phía Trương Dạng, hơn nữa lúc này cậu cũng rất hoang mang, chỉ muốn đứng gần người đàn ông này một chút.
"Trương Dạng."
Trương Dạng cúi đầu nhìn Trương Mạn Đường rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía hai người trước mặt, hắn cũng có thể đoán ra được hai người bọn họ là ai nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Hai người này là?"
Trương Mạn Đường không biết bọn họ là ai cả, hơn nữa cậu cũng chưa sẵn sàng để gặp bọn họ vào thời điểm này.
Sát Mộc Thanh nhìn đến con trai mình đang nắm lấy cánh tay của người thanh niên phía trước, hơn nữa dáng vẻ kia còn rất tin tưởng dựa dẫm, đứng ở phía sau lưng hắn nhìn tới phía họ phòng bị.
"Xin lỗi vì đã đường đột đến đây, tôi là Sát Mộc Thanh, vị này là vợ tôi Giang Lệ Châu, hai chúng tôi đến là để tìm con trai của mình."
Trương Dạng à một tiếng đưa tay về phía trước ý nói bọn họ ngồi xuống rồi nói chuyện.
"Đã nghe qua Tiểu Đường Tử nhắc tới chuyện này, hai người ngồi xuống ghế trước đi."
Sát Mộc Thanh và Giang Lệ Châu nhìn nhau, hai người có vẻ như không mấy tự nhiên, bọn họ đến tìm con trai nhưng bây giờ con trai lại ở trong nhà của người ta, đối phương dường như là cũng muốn xen vào chuyện này thì phải.
"Tiểu Đường Tử, đi pha trà giúp tôi được không? Người làm trong nhà đều ở bên ngoài bận tiệc sinh nhật rồi."
Trương Mạn Đường gật đầu, nhanh chóng xoay người đi vào bên trong phòng bếp chuẩn bị nước trà.
Giang Lệ Châu xót con trai, cứ nhìn theo bóng lưng của Trương Mạn Đường mãi.
Sát Mộc Thanh không có ấn tượng tốt với Trương Dạng cho lắm, có thể người đàn ông này rất giỏi kinh doanh nhưng trên phương diện đời sống phía sau lại rất hỗn loạn.
Mà người Sát gia vốn luôn chú trọng nhất là nhân phẩm, những thứ khác đều sẽ không quan trọng.
"Cậu Trương, cảm ơn cậu đã thu nhận Mộc Nhân, Mộc Nhân đã làm phiền cậu nhiều rồi." Sát Mộc Thanh điềm đạm lên tiếng.
Trương Mạn Đường cũng nhận ra được ánh mắt dò xét của người đàn ông trung niên này, hắn chậm rãi đáp lời: "Không phiền, Tiểu Đường Tử làm cơm rất ngon, hơn nữa con trai tôi cũng rất thích em ấy."
Giang Lệ Châu nghe được những lời này thì không kìm được nước mắt.
Bà nghĩ rằng con trai ở nhà người ta cũng không mấy thoải mái, vừa phải làm việc nhà còn chăm sóc con trai riêng của người khác, có lẽ đã bị ức hiếp không ít.
Trương Mạn Đường bưng ra bốn tách trà táo đỏ nóng hổi đặt xuống bàn, động tác thành thục đặt từng ly trà trước mặt mọi người.
"Em ngồi xuống đi, tôi sẽ dành không gian riêng cho em cùng ba mẹ nói chuyện."
Trương Dạng đứng dậy định rời đi, Trương Mạn Đường vội nắm lấy cổ tay hắn, nhỏ giọng nói: "Anh ở lại được không?"
Hai người trước mặt này thật xa lạ với cậu, nếu như không phải Trương Dạng đã lên tiếng nói cậu ở lại nói chuyện với bọn họ thì cậu cũng chưa sẵn sàng để gặp bọn họ.
Trương Dạng cũng rất muốn thể hiện chủ quyền của bản thân, dù sao thì thời gian hắn ở bên cậu cũng nhiều hơn so với hai người trước mặt này, sự quyết định của cậu cũng sẽ có tác động của hắn.
Sát Mộc Thanh có thể đoán ra được suy nghĩ của Trương Dạng, ông biết mình muốn đưa Trương Mạn Đường trở về nhất định phải có được sự đồng ý của Trương Dạng nữa, cậu thanh niên này không dễ đối phó, cả một quá trình nói chuyện đều che giấu ánh mắt rất tốt, không để lộ ra một chút suy nghĩ nào cho người ngoài biết.
"Cậu Trương có thể ở lại một chút hay không, có lẽ hiện tại Mộc Nhân chỉ tin tưởng cậu."
Trương Dạng làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ ngồi xuống.
Giang Lệ Châu vẫn khóc nãy giờ, bà biết được lai lịch của cậu thanh niên này, cậu ta có rất nhiều mối quan hệ hỗn loạn, bây giờ con trai bà lại dính lấy cậu ta như vậy, chỉ e là phải chịu rất nhiều ủy khuất.
Trương Dạng ngồi xuống, Trương Mạn Đường cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Vợ chồng Sát Mộc Thanh ngồi đối diện, bởi vì Giang Lệ Châu cứ khóc mãi không thôi cho nên Trương Mạn Đường cũng rất khó xử, cậu do dự cầm lấy khăn giấy đưa cho Giang Lệ Châu.
"Bà đừng khóc nữa..."
Giang Lệ Châu cảm động, vội nhận lấy khăn giấy từ Trương Mạn Đường, sau đó vẫn là nhịn không được khóc thêm vài tiếng.
Trương Dạng nhàn nhạt lên tiếng.
"Bà Giang là người hay xúc động, hơn nữa chưa chắc Tiểu Đường Tử đã thật sự là người mà hai vị đây muốn tìm."
Giang Lệ Châu ngẩng đầu nhìn Trương Mạn Đường, gương mặt này thật sự rất giống với Sát Mộc Thanh lúc còn trẻ, hơn nữa khi gặp cậu bà luôn cảm nhận được sự thân quen gần gũi, có lẽ không cần phải làm xét nghiệm ADN cũng có thể biết rằng người này chính là con trai đã thất lạc hơn 20 năm nay của bà.
"Mộc Nhân thật sự rất giống với Mộc Thanh khi còn trẻ, mẹ có thể chắc chắn được rằng con chính là Mộc Nhân, nếu như con vẫn do dự vậy chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN."
Trương Mạn Đường nắm chặt hai nắm tay, nếu như thật sự hai người này là ba mẹ của cậu tại sao lúc đó lại bỏ rơi câu chứ, hiện tại muốn tìm cậu trở về làm gì đây.
Trương Mạn Đường im lặng không nói, tuy rằng trong lòng có sự bất mãn nhưng cậu vẫn giữ ở trong lòng.
"Làm xét nghiệm ADN cũng không phải không thể, chỉ là Tiểu Đường Tử hẳn vẫn còn nhiều khúc mắc trong lòng, hai vị đây có thể từ từ để cho em ấy thời gian suy nghĩ chấp nhận viện này." Trương Dạng vẫn còn chưa muốn thả người, hắn muốn gây khó dễ cho hai người phía trước một chút, hắn nhận ra được Sát Mộc Thanh vẫn luôn đánh giá và phòng bị hắn.
"Đợi, có thể đợi, bây giờ người cũng tìm thấy rồi, mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con."
Giang Lê Châu kích động không thôi, chỉ hận không thể tiến lên ôm lấy Trương Mạn Đường vào trong lòng.
Đứa bé này ngay từ khi sinh ra đã bị người xấu ôm đi, bà còn chưa từng được ôm con trai trong lòng lần nào.
Quản gia từ bên ngoài đi vào, ông đi tới gần chỗ của Trương Dạng dùng âm điệu vừa phải nói: "Thiếu gia đang tranh luận với bạn học, muốn tìm cậu Trương đến phân giải, không biết hiện tại cậu Trương có tiện hay không?"
Vừa hay Trương Mạn Đường cũng muốn tạm thời rời khỏi chỗ này một chút, Giang Lệ Châu kia liên tục khóc khiến lòng cậu cũng hỗn loạn, lại nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Sát Mộc Thanh luôn nhìn chằm chằm cậu làm cậu không thể tự nhiên được.
"Tôi có thể..." Nói đến đâu Trương Mạn Đường lại hạ thấp giọng, đưa mắt nhìn về phía Trương Dạng.
Trương Dạng gật đầu.
"Vậy em ra với Tiểu Tu đi."
Một màn này đều lọt hết vào trong mắt của Sát Mộc Thanh và Giang Lệ Châu, con trai của mình lại ngoan ngoãn nghe lời người ngoài như vậy, hơn nữa mọi quyết định đều phải phụ thuộc vào sự đồng ý của người đàn ông bên cạnh đây.
Giang Lệ Châu vừa lo lắng vừa đau lòng, còn Sát Mộc Thanh thì âm thầm nhíu chặt hai hàng lông mày, có lẽ Trương Dạng này không hề đơn giản..