Trương Dạng hiếm khi không nhìn tới lợi ích kinh doanh, lần đầu tư này không cần chi quá nhiều tiền, cho dù có rủi ro cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến gia sản của hắn, một cuộc làm ăn vô nghĩa như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của hắn nhưng bởi vì hắn muốn khống chế, muốn có thứ gì đó dây dưa đến Sát gia cho nên mới mở miệng đưa ra một lời đề nghị thế này.
"Tôi rất có hứng thú với truyền thống, nghe nói Sát gia còn có sản nghiệp lâu đời là gốm sứ, vậy lấy 10% ở đó và 5% tại Sota thì thế nào?"
Tuy rằng Sát Mộc Dân là cháu đích tôn của Sát gia nhưng cổ phần cậu đang giữ cũng chỉ vỏn vẹn 10% mà thôi, Trương Dạng lại đề nghị muốn có hết như vậy khiến cho cậu phải cẩn thận suy nghĩ, nhưng nếu như không có công ty nào tình nguyện đầu tư vào Sota vậy thì sự nghiệp 3 năm nay của cậu cũng coi như phá sản, Sota sắp không thể duy trì tồn tại nổi.
"Trương tổng, nếu không tôi có thể chuyển giao 40% cổ phần của Sota cho ngài, tôi chỉ giữ 5% cổ phần tại đó mà thôi."
Trương Dạng nhấp một ngụm trà khẽ mỉm cười.
"Tình hình của Sota bây giờ hẳn là Sát tổng cũng biết rồi, tôi cũng không cần nhiều cổ phần ở đó đến như vậy.
Tôi chỉ muốn 10% ở Sát gia và 5% ở Sota là đủ.
Sát tổng sớm ra quyết định đi, 5 phút nữa tôi còn phải gặp mặt thêm một đối tác nữa cũng trong ngành du lịch luôn đó."
Sát Mộc Dân bị dồn vào bước đường cùng, điều kiện của Trương Dạng đưa ra quá mức tốt.
Ở Sát gia cho dù cậu có cố gắng đến đâu cũng không được ba mẹ công nhận, mọi quyền quyết định đều do Sát Mộc Thanh làm chủ, mẹ của cậu dường như cũng ngầm đồng ý chuyện này, không có ý định công nhận những chuyện cậu đã cố gắng làm.
10% cổ phần ở Sát gia cũng không nói là nhiều, nếu như cậu có chỗ đứng của riêng mình, đến lúc đó cậu sẽ không cần nhìn vào sắc mặt của người trong Sát gia mà sống nữa.
"Được, tôi đồng ý."
Trương Dạng nở nụ cười hài lòng, đưa tay về phía trước.
"Sát tổng quả nhiên là người sảng khoái, hợp tác vui vẻ."
Sát Mộc Dân cũng thở phào, tuy rằng mất đi toàn bộ cổ phần ở Sát gia nhưng Sota cậu tâm huyết gây dựng có thể sống dậy, như vậy cũng là đánh đổi công bằng.
Cậu bắt tay Trương Dạng, chợt nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông kia hiện lên tia quỷ quái, trong lòng thoáng giật mình có cảm giác bản thân như bị gài vào bẫy.
"Hợp tác vui vẻ."
Trương Dạng làm việc rất nhanh gọn, hắn đưa cho thư ký hợp đồng mà Sát Mộc Dân gửi tới, nói cậu ta sửa lại một số điều khoản và thay đổi mục cổ phần, cuối cùng ký kết thỏa thuận hợp tác ngay trong hôm đó.
10% cổ phần ở Sát gia chắc chắn là của hắn, kế tiếp chỉ cần mua lại thêm một số cổ phần từ người khác là đã có thể an tâm đạt được mục đích của hắn.
Cuộc thỏa thuận này diễn ra không quá lâu, chỉ vỏn vẹn 30 phút là kết thúc.
Trương Dạng quay trở về phòng làm việc, phát hiện ra Trương Mạn Đường đang ngủ gục ở trên bàn làm việc của hắn.
Hắn nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ là 11 giờ rưỡi trưa, vốn định gọi cậu dậy nhưng lại phát hiện ra cả người cậu vẫn nóng đành im lặng đứng ở đó quan sát.
Trương Mạn Đường là người rất khó tự mình đưa ra quyết định, người này luôn quá để tâm đến cảm nhận của người khác.
Không nói đến hắn là ví dụ rõ ràng nhất, chỉ cần nhìn tới vợ chồng Sát Mộc Thanh mới chỉ đến đây vài ngày mà thôi, cậu đã có thể bị làm cho lung lay thay đổi suy nghĩ rồi.
Trương Mạn Đường là người ra quyết định bằng tình cảm như vậy, hắn đương nhiên phải là người khống chế tình cảm của cậu, nếu không người này sẽ trở thành Sát thiếu gia mất.
Trương Mạn Đường cảm giác có người đứng bên cạnh liền chậm rãi mở mắt, quả nhiên Trương Dạng đã đứng ở bên cạnh rồi.
Cậu hơi ngượng ngùng hỏi hắn.
"Em ngủ quên rồi sao, anh về từ lúc nào thế?"
Trương Dạng bình thản trả lời.
"Hơn một tiếng rồi."
Trương Mạn Đường giật mình.
"Hơn một tiếng rồi? Đã mấy giờ rồi, tại sao không gọi em dậy."
Trương Dạng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh đó.
"11 giờ rưỡi, tôi không nỡ đánh thức em."
Trương Mạn Đường im lặng, gần đầy người đàn ông này thay đổi rất nhiều, tuy rằng vẫn là giọng điệu lãnh đạm đó nhưng ý nghĩa trong lời nói kia rõ ràng là rất quan tâm cậu.
Cậu đứng dậy, ý muốn trả lại chỗ cho Trương Dạng.
"Xin lỗi, buổi sáng dậy sớm nên mới ngủ một chút thôi, anh đói chưa, muốn ăn gì?"
Trương Dạng ngồi lại vào ghế, thuận tay kéo Trương Mạn Đường ngồi lên đùi mình.
"Tôi đặt cháo rồi, một lát sẽ có người mang tới.
Em nóng quá, vẫn còn chưa hạ sốt sao?"
Trương Mạn Đường cũng cảm thấy cơ thể mình nóng nhưng có lẽ là do ở gần Trương Dạng cho nên mới như vậy mà thôi.
"Không sao...!Em không sao cả."
Trương Dạng chậm rãi hỏi đến chuyện khác.
"Khi nào em về?"
Trương Mạn Đường ngẩn người, mất vài giây mới hiểu được ý của Trương Dạng.
"Hẳn là vài ngày nữa, đợi cho sức khỏe của bà ấy ổn định một chút thì sẽ về."
Trương Dạng dùng ánh mắt đen như bầu trời đêm của hắn nhìn chằm chằm cậu.
"Sát thiếu gia có nhớ tôi hay không đây?"
Trương Mạn Đường bối rối trước câu nói trêu chọc kia của Trương Dạng.
"Trương Dạng...!Em chỉ qua đó vài ngày thôi, em còn muốn quay về nhà với anh và nhóc con."
Trương Dạng khàn giọng nói: "Thật ra em cũng không thoát được đâu, em biết tôi là người như thế nào rồi có phải không?"
Trương Dạng đột nhiên nghiêm túc, trong giọng nói còn mang theo sự uy hiếp khiến cho Trương Mạn Đường cũng phải ngẩn người.
Cậu hơi hoảng sợ, nắm lấy tay hắn, im lặng tựa vào lồng ngực hắn.
"Lúc em gặp khó khăn, ai là người đã giúp đỡ em? Lúc em gặp chuyện không thể một mình đối diện, ai là người đã giải quyết cho em? Lúc em vui vẻ, lúc em buồn bực, ai là người đã ở bên cạnh em? Trương Mạn Đường, tôi đối với em tốt như thế, em hẳn là sẽ không lựa chọn rời bỏ tôi để ở bên cạnh người khác, kể cả những người đó có là ba mẹ của em đi chăng nữa có phải vậy không?"
Trương Mạn Đường không rõ tại vì sao tâm trạng của Trương Dạng đột nhiên lại biến thành như vậy, có lẽ Trương Dạng từng bị phản bội, hắn từng là người bị người khác bỏ rơi cho nên mới như thế.
"Trương Dạng, anh yên tâm, em nhất định sẽ không rời khỏi anh đâu."
Trương Dạng ừ một tiếng.
"Tôi không muốn phải dùng biện pháp cứng rắn để ép buộc em, cho nên em phải can tâm tình nguyện lựa chọn tôi đã biết chưa?"
Trương Mạn Đường gật đầu, người đàn ông này đột nhiên đáng sợ quá, khiến cho cậu khẽ run rẩy.
"Vâng."
Trương Dạng im lặng hồi lâu, hắn nắm lấy tay của Trương Mạn Đường nhẹ giọng dặn dò.
"Trở về đó đừng đặt nặng chuyện bản thân mình phải có trách nhiệm với Sát gia.
Sát Mộc Thanh và Giang Lệ Châu nợ em, không phải em nợ bọn họ, em đối xử tốt với bọn họ là được, không cần phải nghe theo những lời bọn họ nói.
Lần này trở về chỉ là nhận lại người thân, thân phận Sát thiếu gia, người kế thừa gia tộc gì đó không cần nhận.
Nếu như em muốn tài sản của Sát gia, tôi cho em."
Trương Mạn Đường không có lòng tham về tiền bạc, có nhiều tiền đương nhiên là tốt nhưng nếu có thêm trách nhiệm thì rất đau đầu.
Cuộc sống hiện tại của cậu rất tốt, mỗi ngày chỉ cần nghĩ làm món ăn ngon gì cho Trương Dạng và Trương Tu, những thứ khác đều không cần bận tân.
"Em không cần tài sản của Sát gia, cuộc sống như hiện tại rất tốt, mỗi ngày đều được ở bên cạnh anh và nhóc con là em mãn nguyện rồi."
Trương Dạng ôm Trương Mạn Đường vào trong lòng, gật đầu tán thưởng.
"Đúng rồi, tôi thích em chính là vì tính cách này, chỉ cần biết tự thỏa mãn là được, không nên quá tham vọng, huống hồ tôi tốt như vậy, em không nên bỏ lỡ cơ hội này."
Trương Mạn Đường không cảm thấy Trương Dạng tự cao mà là nói đúng.
Người đàn ông này đúng là rất tốt, tốt về mọi mặt, từ vẻ bề ngoài cho đến tiềm lực tài chính, chỉ là có đôi lúc tính cách của hắn rất khó nắm bắt mà thôi.
...!
Buổi chiều, Trương Mạn Đường và Trương Dạng cùng nhau đến trường đón Trương Tu, nhóc con rất thích được hai người cùng đến đón, vừa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đã ôm lấy cổ của Trương Mạn Đường hỏi: "Ba cũng đến sao?"
Trương Mạn Đường ôm Trương Tu, chậm rãi đi ra khỏi cổng trường.
"Đúng vậy, có lẽ thời gian tiếp ba sẽ đi đón con nhiều hơn, như vậy con có thích không?"
Trương Tu gật đầu.
"Con đương nhiên là thích rồi, ba lúc nào cũng bận rộn công việc, chẳng bao giờ để ý đến Tiểu Tu."
Trương Mạn Đường mỉm cười.
"Tiểu Tu, con phải thông cảm cho ba, ba của con rất bận rộn, nếu như không làm việc thì sẽ có rất nhiều người không có tiền ăn cơm.
Ba của con tốt như vậy, không nên trách cứ hay giận dỗi ba."
Trương Tu rất tin tưởng Trương Mạn Đường, chỉ cần lời cậu nói ra đều sẽ nghe theo.
"Vâng, con không giận ba."
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Ngoan lắm, đợi Tiểu Tu lớn rồi thì ba sẽ không bận như vậy."
Trương Dạng ở trong xe đã nhìn thấy bóng dáng một lớn một nhỏ vừa đi vừa cười đùa nói chuyện, cứ xem sắc mặt của Trương Tu là biết, nhóc con yêu mến Trương Mạn Đường đến cỡ nào, dọc đường đi đều không buông tay đang ôm lấy cổ cậu ra.
Trương Dạng đợi lúc hai người họ gần đến đây thì lập tức bước xuống xe, mở cửa cho hai người.
"Đang nói chuyện gì mà vui vẻ đến vậy, thế nhưng quên mất trời đang mưa nữa."
Cả Trương Mạn Đường và Trương Tu đều nhìn nhau cười, ngầm thống nhất là sẽ không nói cho Trương Dạng biết..