Đúng là vợ chồng Sát Mộc Thanh hành động rất nhanh, Giang Lệ Châu khi biết tin con trai chịu quay trở về Lệ Giang cùng mình đã muốn xuất viện ngay trong ngày hôm đó, may là Sát Mộc Thanh cứng rắn nói bà ở lại bệnh viện thêm một ngày để bác sĩ theo dõi tình hình sức khỏe, nếu mọi thứ đều ổn mới để cho bà trở về nhà.
Buổi tối hôm ấy Trương Mạn Đường mang theo canh gà hầm táo đỏ đi đến bệnh viện thăm Giang Lệ Châu.
Giang Lệ Châu vừa nhìn thấy Trương Mạn Đường liền rất có tinh thần phấn chấn trở lại, lôi kéo tay cậu ngồi xuống bên cạnh giường bệnh hỏi han.
"Mộc Nhân, con đã từng đến Lệ Giang chưa?"
Trương Mạn Đường đã từng đi nhiều thành phố để quay phim nhưng Lệ Giang vẫn chưa có dịp được đặt chân tới.
Cậu thành thật lắc đầu, thuận tiện múc canh gà hầm táo đỏ ra bát.
"Chỗ chúng ta ở có phong cảnh sông nước hữu tình, vô cùng an bình, không giống như ở thủ đô ồn ào này, nếu như con về đó nhất định sẽ rất thích, buổi chiều có thể chèo thuyền trên sông ngắm cảnh hoàng hôn.
Mẹ đã nghĩ đến cảnh đó từ lúc mang thai rồi, cứ tưởng sẽ không có cơ hội thực hiện được, may là ông trời có mắt sẽ không phụ người có lòng."
Trương Mạn Đường vẫn còn chưa nói chuyện cậu chỉ về đó vài ngày cho Giang Lệ Châu biết, cậu im lặng không đáp lại những nguyện vọng kia của Giang Lệ Châu, chỉ chậm rãi đưa bát canh vẫn còn nóng hổi cho bà.
Giang Lệ Châu hiếm khi được con trai quan tâm, vội vàng tiếp nhận lấy bát canh kia, không cần đợi ai nhắc nhở đã uống vài thìa.
"Ngọt quá, canh này là con tự nấu sao?"
Trương Mạn Đường lắc đầu.
"Hôm nay phải vội đi đón Tiểu Tu cho nên không kịp nấu bữa tối, canh này là do đầu bếp của Trương gia làm, nếu như bà thích thì tôi có thể nhắn quản gia làm thêm."
Giang Lệ Châu nghe thấy vậy thì không vui, bà biết con trai mình có thể nấu ăn nhưng canh này lại không phải do con trai mình làm, chuyện này đúng là rất mất mát.
"Không cần đâu, đầu bếp ở Sát gia cũng làm được.
Ngày mai chúng ta về Lệ Giang luôn nhé?"
Trương Mạn Đường nhìn sang phía Sát Mộc Thanh ý hỏi ông có thể về được vào ngày mai hay không.
Sát Mộc Thanh khẽ ra hiệu gật đầu đồng ý, cậu theo đó cũng đáp lại.
"Được rồi, nếu như lát nữa bác sĩ nói có thể xuất viện thì ngày mai chúng ta quay về."
Trương mạn Đường vốn định nói thêm rằng cậu chỉ về đó vài ngày mà thôi nhưng chần chừ mãi cũng quyết định không nói thêm vế sau đó.
"Nhất định là được, mẹ tự cảm thấy mình đã khỏe lại rất nhiều rồi.
Chúng ta trở về nhanh một chút, con còn có thời gian tìm hiểu thêm về Sát gia, sau này Sát gia sẽ do con làm chủ."
Trương Mạn Đường im lặng suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình cho Giang Lệ Châu biết.
"Thật ra, lần này tôi chỉ về đó một thời gian thôi...!Tôi không có ý định ở lại đó."
Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, thật lâu sau đó Giang Lê Châu mới nở nụ cười cứng ngắc nói tiếp: "Phải rồi, con cần có thời gian để sắp xếp công việc bên này nữa, cũng không vội, không vội, đợi giải quyết ổn thỏa thì trở về hẳn cũng không sao."
Trương Mạn Đường vốn không muốn tranh cãi với Giang Lệ Châu, nhưng mà cậu cũng không muốn lừa gạt người khác cho nên mới nói lại lần nữa.
"Sau này nếu như có thời gian tôi sẽ lại về đó thăm bà, hoặc là bà cũng có thể tới đây."
Giang Lệ Châu chợt tắt nụ cười cứng ngắc kia của mình.
Bà cũng không biết nên phải thuyết phục con trai trở về như thế nào nữa.
"Mộc Nhân, ý của con là,..."
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Đúng vậy, tôi không thể ở lại Sát gia, được rồi, ba còn không uống canh thì canh sẽ nguội mất."
Giang Lệ Châu thẫn thờ nhìn qua phía Sát Mộc Thanh, bà vốn định nói thêm điều gì đó nhưng Trương Mạn Đường có điện thoại, là Trương Dạng gọi tới cho cậu cho nên cậu đành ra khỏi phòng bệnh để nghe điện thoại.
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại vợ chồng Sát Mộc Thanh.
Giang Lệ Châu nhíu mày hỏi ông: "Chuyện này là thế nào? Ông vẫn chưa thuyết phục được con trai sao? Hay là do người kia..."
Sát Mộc Thanh ngồi xuống bên cạnh Giang Lệ Châu chậm rãi giải thích: "Còn chưa thuyết phục được ngay, chỉ là con trai chịu theo chúng ta trở về đã rất tốt rồi.
Tôi lấy lý do vì sức khỏe của bà không tốt cho nên Mộc Nhân mới chịu trở về một thời gian, đợi đến khi nó muốn đi bà lại giả bộ một chút là được.
Mộc Nhân có thời gian ở cạnh chúng ta lâu lại lo không thể giữ được trái tim nó hay sao, nói gì thì nói chúng ta cũng là ba mẹ ruột của Mộc Nhân còn cậu ta chỉ là người ngoài mà thôi."
Giang Lệ Châu im lặng suy nghĩ, cảm thấy cũng chỉ có cách này của của Sát Mộc Thanh mới có thể giữ con trai ở lại được, bà thở dài đồng ý.
"Được rồi, cũng chỉ có cách này mà thôi."
Trương Mạn Đường nói chuyện điện thoại cũng không quá lâu, đợi cậu vào lại bên trong xong thì vợ chồng Sát Mộc Thanh cũng đã bàn bạc kế sách xong rồi.
"Mộc Nhân, ba đến đây cũng lâu rồi, chuyện ở bên kia cũng cần có người giải quyết, có lẽ sáng ngày mai chúng ta sẽ quay về Lệ Giang." Sát Mộc Thanh nói.
Trương Mạn Đường vừa mới nhận được cuộc gọi của Trương Dạng, hắn nói rằng lớp học của Trương Tu tổ chức ngày hội gia đình, hai ngày nữa sẽ có buổi cắm trại qua đêm, phụ huynh học sinh có thể đi theo, nhóc con rất phấn khích, muốn hai người cùng đi.
"Ngày mai luôn sao?
Giang Lệ Châu gật đầu.
"Con có việc gì sao?"
Trương Mạn Đường rất muốn tham gia ngày hội gia đình, đi cắm trại cùng Trương Dạng và Trương Tu như vậy rất có cảm giác một gia đình.
"Đúng vậy, hai ngày nữa trường của Tiểu Tu tổ chức cắm trại, cần có phụ huynh đi theo."
Giang Lệ Châu nghe thấy lý do này thì không vui cho lắm.
"Đứa bé đó là con trai của cậu ta, con cũng không cần phải để ý nhiều đến thế."
Trương Mạn Đường nhíu mày, trong lòng cậu không đồng ý suy nghĩ này của Giang lệ Châu nhưng vẫn im lặng không đáp lại.
Sát Mộc Thanh thấy sắc mặt của cả hai không mấy tốt thì lên tiếng.
"Được rồi, công việc của ba ở bên kia không thể chờ được, ngày mai ba phải trở về, nếu như con chưa thể về ngay được thì hai mẹ con con cứ ở lại đây thêm vài ngày rồi về sau cũng không sao."
Trương Mạn Đường không ở trong bệnh viện quá lâu, nhìn đồng hồ trên tay đã là gần 9 giờ tối, có lẽ Trương Dạng cũng đã gặp xong đối tác, đang trên đường trở về rồi.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa nhỏ, cậu đón một chiếc taxi muốn nhanh chóng quay trở về nhà.
Quản gia biết cậu sắp trở về, đã nhanh chóng mang theo ô đứng đợi ngoài cổng, bởi vì biệt thự có khoảng sân khá rộng lớn, từ cổng vào đến nhà cũng phải đi mất một đoạn đường, mỗi lần trời đổ mưa như vậy, quản gia đều đích thân mang ô đi ra ngoài cổng đợi người.
Trương Mạn Đường bước xuống xe, quản gia đã nhanh chóng giúp cậu che ô khỏi ướt.
Trương Mạn Đường cũng không đành lòng, tuy rằng quả gia chưa phải đã già nhưng cũng không còn trẻ nữa, mỗi lần đều dùng những hành động nhỏ chăm sóc tận tâm như vậy quả thật khiến cho cậu cũng có vài phần kính trọng.
"Cảm ơn bác nhưng là sau này nếu muộn rồi thì bác cứ đi nghỉ đi, không cần phải đi ra ngoài đợi cháu đâu."
Quản gia vừa đi vừa khẽ cúi người.
"Cảm ơn cậu Trương đã quan tâm, người già khó ngủ, chi bằng ra ngoài làm chút việc như vậy cũng không tốn sức."
Tuy rằng ông chỉ là thân phận người làm nhưng Trương Mạn Đường vẫn giữ thái độ rất có chừng mực, tôn trọng người lớn tuổi.
"Tiểu Tu đã ngủ chưa?"
Quản gia đáp: "Thiếu gia đã đi ngủ rồi, ngày hôm nay thiếu gia có vẻ rất vui, hẳn là vì chuyện đi dã ngoại."
Quản gia biết tất cả những chuyện xảy ra trong nhà gần đây, ông biết cậu thanh niên này vừa đến nhà đã khiến cho cả ông chủ và thiếu gia đều vui vẻ, nếu như tìm được người thân rồi thì không biết cậu có còn ở lại đây nữa không.
Trương Mạn Đường nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở phía xa lại hỏi tiếp: "Trương Dạng đã về rồi sao?"
Quản gia trả lời: "Ông chủ về được hơn 30 phút rồi, còn dỗ cậu chủ đi ngủ xong mới lên lầu."
Trương Mạn Đường càng bước nhanh chân hơn, chỉ cần cậu nghe thấy Trương Dạng đã về là cậu lại không tự chủ được mà muốn ở gần hắn.
Trương Mạn Đường lên lầu, mở cửa phòng ngủ ra xem.
Trương Dạng vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt nước, người đàn ông này có lẽ rất tự tin vào dáng người của mình cho nên lúc từ nhà tắm đi ra cũng không khoác thêm thứ gì vướng víu cả, ngay cả một chiếc khăn tắm cũng lười quấn.
Ở với nhau lâu như vậy rồi, Trương Mạn Đường vẫn không thể nào làm như không có chuyện gì xảy ra giống như hắn, vẫn rất ngượng ngùng mỗi khi thấy hắn không mặc gì, thản nhiên đi lại trong phòng.
Trương Mạn Đường đỏ mặt, hơi né tránh nhìn sang nơi khác nói: "Hôm nay anh về sớm vậy sao?"
Trương Dạng cầm trên tay một chiếc khăn lông khô, ngồi xuống giường.
"Ừ, tôi hơi đau đầu nên muốn về nhà nghỉ ngơi."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì bước đến phía Trương Dạng, thuận tay giúp hắn cầm lấy khăn lông lau tóc.
"Thời tiết gần đây thay đổi thất thường, anh đi đường cẩn thận một chút, có lẽ bị dính mưa cho nên mới đau đầu."
Trương Dạng thuận tay kéo Trương Mạn Đường ngồi vào lòng mình.
"Quyết định khi nào thì về Lệ Giang?"
Trương Mạn Đường cảm nhận được vật cứng bên dưới rất rõ ràng, bây giờ là trong trạng thái bình thường đã như thế, vật này mà khác thường thì có thể biến thành hung khí.
"Phía bên kia có rất nhiều việc cho nên ngày mai ông ấy sẽ trở về trước, bởi vì hai ngày nữa có cắm trại gia đình cho nên em muốn xong việc đó mới cùng bà ấy trở về Lệ Giang."
Trương Dạng ôm lấy eo của Trương Mạn Đường, hắn im lặng giống như đang suy nghĩ thứ gì đó, thật lâu sau mới lên tiếng nói: "Ngày mai em về luôn cũng được, buổi cắm trại kia tôi sẽ có cách giải quyết."
Trương Mạn Đường hơi bất ngờ, dù sao cậu về muộn vài ngày cũng không sao, buổi cắm trại thì không phải lúc nào cũng tổ chức, Trương Tu nhất định sẽ rất buồn nếu không có cậu tham gia.
"Không sao đâu, em muốn..."
Trương Dạng nhàn nhạt thay cậu quyết định.
"Trở về đi, dù sao sức khỏe của bà ta cũng không tốt, cắm trại sau này còn nhiều cơ hội, không đi đợt này cũng sẽ có đợt sau."
Trương Mạn Đường im lặng, cậu có cảm giác Trương Dạng muốn nhanh chóng đuổi cậu đi vậy.
"Trương Dạng...!anh không muốn em ở lại sao?"
Trương Dạng làm sao mà không muốn chứ, bởi vì hắn muốn giữ cậu lại ở bên cạnh mình cho nên mới để cho cậu theo vợ chồng Sát gia về ngay ngày mai.
Trương Mạn Đường là người suy nghĩ bằng tình cảm, hắn càng tỏ ra cao thượng, nhường nhịn thì Trương Mạn Đường sẽ đau lòng hắn nhiều hơn, đạo lý lạt mềm buộc chặt này hắn rất rõ, người này làm sao thoát khỏi tay hắn được..