"Ba ba, có thể quay một video cùng nhau làm bánh ngọt hình cún con hay không?"
Trương Tu 4 tuổi vừa mới được quản gia đón về từ trường học đã ngay lập tức chạy đi tìm Trương Dạng nói chuyện.
Trương Dạng cúi đầu, nhìn đứa nhỏ mặc trên mình một chiếc áo phao lớn có mũ lông, phía sau lưng còn mang cặp sách màu vàng, dáng vẻ kia giống như một người tuyết nhỏ, tròn tròn đáng yêu thật buồn cười:
"Đột nhiên lại muốn làm bánh?"
Trương Tu phối hợp xoay người để Trương Dạng giúp nhóc bỏ cặp trên vai xuống, nhân tiện cởi ra chiếc áo khoác cồng kềnh:
"Cô giáo nói mọi người trong lớp về nhà cùng người thân làm đồ ăn, sau đó quay lại video lưu giữ kỷ niệm.
Con muốn làm bánh ngọt hình cún con"
Trương Dạng nghe thấy hai từ cún con kia thì khẽ mỉm cười, cúi người xoa xoa mái tóc vàng của Trương Tu:
"Ba không biết làm bánh, nói quản gia đưa con đi chọn mua là được"
Trương Tu nghe vậy cũng hơi buồn bực:
"Nhưng mà cô giáo nói phải cùng nhau làm mới có ý nghĩa, sau đó còn mang bánh ngọt lên lớp chia sẻ cho các bạn, ai có món ăn ngon nhất sẽ được phiếu bé ngoan"
Trương Dạng cúi đầu, nhìn bé con chỉ cao hơn đầu gối mình một chút kia thì ngồi xổm xuống đáp:
"Ba của con không biết làm bánh, nếu là bánh ba làm ra thì không ai ăn nổi đâu"
Trương Tu cười lấy lòng:
"Ba ba có thể học mà, trong sách cũng có ghi rất nhiều"
Các hoạt động của Trương Tu tại trường học đều do quản gia thay Trương Dạng phụ trách, thỉnh thoảng có tổ chức những hoạt động dã ngoại hay vui chơi, hắn cũng không xuất hiện do lịch trình công việc bận rộn.
Hôm nay Trương Tu lại chạy về nói với hắn muốn hai người làm bánh ngọt, một tổng tài bận rộn như hắn quả thật không có thời gian tham gia loại hoạt động này:
"Được rồi, ba rất bận, không có thời gian, để quản gia làm bánh với con vậy"
Trương Tu dùng ánh mắt màu hổ phách kia nhìn Trương Dạng buồn bã, nhóc con sớm đã biết chuyện này không thể nào được nhưng vẫn muốn hỏi ba ba một chút.
Quản gia thấy tiểu thiếu gia ôm một dáng vẻ thất vọng rời khỏi phòng làm việc của ông chủ thì cũng đoán ra được là có chuyện gì.
Mấy năm nay ông ở đây làm việc cho căn nhà này, cũng chứng kiến tiểu thiếu gia lớn lên, làm sao mà không hiểu được cơ chứ:
"Thiếu gia, ông chủ luôn rất bận rộn, hay là để tôi cùng thiếu gia làm bánh đi"
Trương Tu vòng tay ôm lấy cổ của quản gia, khóe mắt đỏ hoe như sắp khóc, các bạn học trong lớp đều thảo luận rất vui vẻ sẽ làm cái gì trong video.
Tiểu Tường còn khoe với cậu rằng ba của cậu ta là đầu bếp, nấu ăn cực kỳ ngon.
Tiểu Lăng cũng nói mẹ cậu ta ở nhà rất hay làm bánh ngọt, nhất định sẽ chiến thắng trong cuộc thi này.
Trương Tu ngồi ở trong lớp học rất hứng thú nghe bạn bè thảo luận, còn thật sự phấn khích đến lập tức nói rằng ba của cậu cũng rất giỏi, cái gì cũng có thể làm, còn hứa mang bánh ngọt hình cún con đến cho bạn bè thưởng thức:
"Quản gia, ba ba không thương con"
Quản gia nghe thấy vậy thì vỗ vỗ lưng của Trương Tu dỗ dành:
"Không phải đâu, ông chủ rất thương thiếu gia, nếu không tại sao lại mua cho thiếu gia nhiều đồ như thế chứ.
Ông chủ là rất bận rộn cho nên mới không có thời gian làm bánh cùng thiếu gia mà thôi, nếu như có thời gian thì nhất định sẽ làm"
Trương Dạng đứng ở trên lầu nhìn xuống dưới thấy cảnh như vậy, trong ánh mắt cũng không hề có tia gợn sóng nào.
Mấy năm nay hắn rất bận rộn, tuy rằng mỗi ngày đều cố gắng dành ra một chút thời gian nói chuyện cùng Trương Tu, nhưng hắn phát hiện ra một đứa trẻ và hắn căn bản không có điểm chung gì có thể nói chuyện với nhau, cho nên cũng dần dần xa cách con trai mình hơn, không có cách nào có thể bước vào thế giới của nó dù đã cố gắng.
- --
Hôm nay đã ngày thứ sáu ghi hình ở Liêu Ninh.
Từ sau cuộc điện thoại ở dưới sân trường ngày đó, Trương Dạng giống như lại biến mất hoàn toàn.
Trương Mạn Đường đã thử nhắn một tin nhắn, cũng gọi một cuộc gọi nhưng đều không nhận lại được trả lời, ngay cả một chữ ừ tiết kiệm thường ngày của Trương Dạng cũng không có, việc này khiến cho cậu cảm thấy có phải bản thân mình đã làm phiền kim chủ rất nhiều, cho nên hắn chán ghét cậu rồi.
Mọi diễn biến tâm trạng của Cố Bảo Minh càng về sau lại càng u buồn tĩnh lặng, chẳng biết nên vui hay buồn khi Trương Mạn Đường cũng vì suy nghĩ đến Trương Dạng mà mang một tâm trạng tương tự.
Mỗi lần Trương Mạn Đường thất thần, cứ tưởng bản thân mình sẽ bị Trang Thiếu Trường trách mắng thì lại nhận được cơn mưa lời khen ngợi từ ông ta, nói rằng cậu diễn rất hay, hoàn toàn phù hợp với tâm trạng của Cố Bảo Minh mà ông ta mong muốn.
Cảnh quay tiếp theo là cảnh Cố Bảo Minh thổ lộ tình cảm với Mông Á, cậu thanh niên này đã giấu kín tình cảm của bản thân suốt mấy năm nay không dám nói, đến khi có dũng khí nói ra thì lại quá muộn.
Trang Thiếu Trường yêu cầu tại cảnh quay này, Trương Mạn Đường phải diễn tả làm sao cho người xem thấy sự đau khổ đã đè nén bấy lâu, một tình yêu mà bản thân biết sẽ không có hồi kết nhưng vẫn ngu ngốc theo đuổi.
Buổi tối mùa đông, ở bên ngoài cửa nhà của Mông Á, có một cậu thanh niên mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt, dáng người cao gầy, bóng lưng đơn bạc, an tĩnh đứng đợi người mình yêu.
Mông Á đi ra mỉm cười nhìn Cố Bảo Minh, trong lòng cô hơi thoáng giật mình vì không rõ người này có tâm sự gì, trong ánh mắt của anh ấy có sự u buồn bất lực.
"Cố ca, hôm nay có tâm sự gì sao?"
Cố Bảo Minh quay sang, nhìn Mông Á thật lâu, chậm rãi nói ra những suy nghĩ chất chứa sâu trong đáy lòng mình:
"Mông Á, anh đã làm thủ tục đăng ký du học sinh, sẽ đi nước Đức 4 năm"
Mông Á mở lớn hai mắt, trong đôi mắt kia có tia vui vẻ:
"Thế thì thật tốt quá"
Cố Bảo Minh nhẹ giọng;
"Trước khi rời đi anh muốn nói cho em một bí mật, anh đã yêu thầm em rất lâu rồi.
Anh không dám nói ra chuyện này là bởi vì anh sợ sẽ đánh mất em, anh sắp rời khỏi đây một thời gian rồi cho nên cũng không muốn tiếp tục che giấu nữa.
Anh biết bây giờ nói ra đã quá muộn, hy vọng Vạn Sở Kỳ có thể cho em hạnh phúc mà em mong muốn"
"Cut"
Trang Thiếu Trương gật gật đầu vô cùng hài lòng khi thấy đôi mắt của Trương Mạn Đường đỏ hoe, trong đó ánh lên tia đau khổ bất lực.
Càng về cuối, Trang Thiếu Trường càng thấy được năng lực diễn xuất của Trương Mạn Đường phát huy đến kinh ngạc.
Những cảnh cần cảm xúc khó, Trương Mạn Đường chỉ cần một lần quay hình đã có thể làm xong, khiến cho bản thân ông ngồi sau máy quay cũng tưởng rằng người này thật sự là Cố Bảo Minh.
"Tiểu Đường, cậu làm thật sự rất tốt.
Mấy ngày nay đều có thể diễn tả được nội tâm sâu sắc của nhân vật.
Tôi lo lắng cậu quá đắm chìm vào nhân vật này, ngày mai không thể nào thay đổi tâm trạng ngay được" Trang Thiếu Trường tuy hài lòng nhưng cũng rất lo lắng.
Ngày mai là cảnh quay cuối cùng của Trương Mạn Đường, Cố Bảo Minh tạm biệt mọi người rời khỏi nơi này, mang theo tâm trạng thoải mái không vương vấn gì cả, thật lòng chúc phúc cho người ở lại.
Mà Trương Mạn Đường mấy ngày này lại rất u sầu, không chỉ khi diễn mà bên ngoài cũng vậy, Trang Thiếu Trường rất sợ người này vì quá đắm chìm trong diễn biến tâm lý kia mà không thể khôi phục tinh thần.
"Trang đạo, tôi sẽ cố gắng ổn định lại tâm trạng" Trương Mạn Đường khàn giọng nói, vừa mới rồi cậu nghĩ đến Trương Dạng lại thành ra như vậy rồi.
Trang Thiếu Trường gật đầu:
"Được rồi, vậy cậu trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cậu đã làm rất tốt"
Trương Mạn Đường khẽ thở dài một hơi, thời tiết hôm nay lại lạnh hơn hôm qua rồi.
Đúng lúc Trương Mạn Đường vừa xoay người rời khỏi được vài bước thì chiếc điện thoại Lamborghini vẫn yên tĩnh suốt ba ngày trời cuối cùng cũng khẽ rung lên trong túi quần của cậu.
Là một cuộc gọi của Trương Dạng, chế độ gọi bình thường, vẫn là phong cách không cho cậu nhìn thấy mặt đó.
Trương Mạn Đường hơi hơi kích động, vội vã nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi, người ở phía bên kia mang theo giọng nói đàn ông thủ đô trầm khàn ra lệnh:
"Quay người lại, nhìn về phía trước...!cho em 3 phút để chạy đến chỗ tôi"..