Trương Mạn Đường đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định đi tìm Trương Dạng nhận lỗi, không nghĩ tới vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy hình ảnh Trương Dạng đang cúi đầu ở một khoảng cách rất gần với người khác.
Tuy rằng ở khoảng cách rất xa, không nghe thấy rõ ràng hai người bọn họ đang nói chuyện gì nhưng mà Trương Dạng cùng người kia thân thiết như vậy...!hơn nữa cậu còn nhận ra đó chính là cậu thanh niên đã đứng dầm mưa đợi Trương Dạng suốt cả một đêm.
Trương Dạng nói với cậu, đó là mối tình đầu của hắn, mối tình đầu là một thứ gì đó rất khó nói, vô cùng sâu đậm, vô cùng khác biệt so với tất cả những người sau đó.
Bây giờ cậu lại nhìn thấy Trương Dạng cùng cậu ta tiếp xúc gần như vậy, trong lòng tránh không khỏi có điểm hốt hoảng, đau nhói.
Hai chân cậu như bị người khác giữ chặt, không thể nhúc nhích, không có cách nào bỏ trốn, mà khi cậu nhận ra Trương Dạng đang nhìn về phía này thì cả người cậu trong bất giác cũng như rơi vào trạng thái đóng băng, lạnh lẽo, cứng ngắc.
Trương Mạn Đường cứ đứng ở đó thật lâu, đối diện với hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía cậu.
Cảm giác của cậu lúc này là xấu hổ, là buồn bực, còn có tia bất lực vùng vẫy, nhanh như vậy đã có thể nối lại tình xưa rồi sao, chỉ cần một ánh mắt là đã phát ra tia lửa thu hút rồi?
Trương Dạng chậm rãi buông cậu thanh niên kia ra, hắn đứng thẳng người, ánh mắt khó đoán của hắn đang nhìn cậu:
"Đến đây"
Chỉ cần nghe thấy tiếng gọi của Trương Dạng, Trương Mạn Đường đều sẽ nảy sinh sự phục tùng, bất giác mà nặng nề tiến về phía hắn.
Trương Mạn Đừng phải mất một khoảng thời gian mới đi đến trước mặt Trương Dạng được, cậu lo lắng đến độ vò nát hai vạt áo của mình, lại rất sợ Trương Dạng sẽ mở lời nói kết thúc tất cả.
"Tiểu Tu tỉnh rồi?"
Trương Mạn Đường lắc đầu, Trương Dạng cúi đầu hỏi cậu:
"Vậy em muốn đi đâu?"
Trương Mạn Đường vẫn chăm chú nhìn Trương Dạng, trong mắt của cậu hiện tại chỉ có Trương Dạng mà thôi, quên mất đi sự tồn tại của cậu thanh niên kia:
"Em đi tìm anh"
Trương Dạng lại hỏi:
"Tìm tôi làm gì?"
Trương Mạn Đường thành thật trả lời, trong giọng nói kia còn có tia run rẩy:
"Xin lỗi...!hôm nay, trước khi đến chỗ anh, em đã cho Tiểu Tu ăn bánh chiên ở vỉa hè"
Trương Dạng im lặng khiến cho Trương Mạn Đường cũng phải lo lắng bất an theo:
"Xin lỗi...!Trương Dạng...!Tiểu Tu là vì em mà..."
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường vào trong lòng, cún con của hắn đúng thật là rất ngoan, ngoãn đến mức khiến cho hắn không thể lạnh mặt được:
"Bác sĩ nói Tiểu Tu bị dị ứng với tôm, bữa tối hôm nay có một món có chứa tôm, là do tôi quên mất"
Trương Mạn Đường vừa nghe thấy nguyên nhân kia thì mở lớn hai mắt, chỉ có điều gương mặt lúc này của cậu đã vùi ở trong lồng ngực của Trương Dạng, thật là tốt...!Trương Tu không phải là do cậu hại.
"Hệ tiêu hóa của Tiểu Tu không được tốt, em hiểu không?"
Trương Mạn Đường nghe hiểu được.
Tuy Trương Tu không phải vì ăn bánh ở ven đường mà nhập viện, nhưng Trương Dạng cũng đang nhắc nhở cậu phải ghi nhớ chuyện này:
"Em hiểu, em sẽ không để Tiểu Tu ăn đồ ăn không tốt nữa, xin lỗi, xin lỗi..."
Trương Mạn Đường liên tục nói xin lỗi, khiến cho Trương Dạng cũng không thể nóng giận, chỉ có thể ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc của cậu để trấn an.
Mà một màn trước mặt đã lọt hết vào tầm mắt của Nhậm Tử Sâm, sự ôn nhu dịu dàng này chẳng phải trước đây đã từng dành cho cậu hay sao, tại sao bây giờ lại chuyển đến trên người của một người khác rồi.
"Trương Dạng, cậu ta là ai?" Nhâm Tử Sâm không khống chế được sự kích động của bản thân, lên tiếng hỏi.
Trương Mạn Đường lúc này mới nhớ ra sự có mặt của Nhậm Tử Sâm, cậu hơi buông Trương Dạng ra một chút, nhưng lại bị hắn cố tình ôm lấy:
"Người như cậu, không có tư cách để biết!"
Nói rồi Trương Dạng đã ôm theo Trương Mạn Đường rời đi, bỏ lại Nhậm Tử Sâm giống như bị tạt một gáo nước lạnh chết đứng tại chỗ.
Vừa mới rồi Trương Mạn Đường không để ý tới cậu thanh niên kia, không biết gương mặt của cậu ấy có xinh đẹp hay không, dáng người của cậu ấy thế nào, là kiểu người ngoan ngoãn nghe lời hợp ý Trương Dạng, hay là kiểu quật cường ương ngạnh.
Có rất nhiều câu hỏi ập đến trong trí não của cậu về cậu thanh niên kia, mối tình đầu của Trương Dạng rốt cuộc sẽ như thế nào? Là người như thế nào có thể lọt vào mắt xanh của người đàn ông kiêu ngạo khó đoán này đây.
Trương Tu được chuyển tới phòng bệnh VIP của bệnh viện, trong căn phòng rộng lớn có đầy đủ thiết bị hiện đại, còn có giường lớn cho người nhà bệnh nhân ở lại, ngăn cách giữa hai chiếc giường lớn đó là một tấm rèm trắng mỏng manh.
Trương Mạn Đường đã ngồi thất thần ở trên giường thật lâu, cậu ngây người đến mức tấm rèm kia đã được kéo lại rồi cũng không hề hay biết, mãi cho đến khi cậu cảm thấy ánh sáng như bị thứ gì đó che khuất mới ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra Trương Dạng đang dùng ánh mắt nguy hiểm kia từ trên cao nhìn xuống cậu.
Trương Mạn Đường giật mình hoảng hốt, Trương Dạng đưa tay nâng cằm cậu lên, ánh mắt kia tồn tại một ngọn lửa, bàn tay to lớn vuốt ve gò má cậu, bàn tay của hắn thật lớn so với gương mặt nhỏ kia của cậu.
Sự vuốt ve này chẳng khác gì mèo cào, ngứa ngáy, nhộn nhạo đến phát điên.
Trương Dạng không nói gì, chỉ như vậy vuốt ve gương mặt cậu, ánh mắt của hắn có ngọn lửa rực cháy dán chặt trên người cậu, khiến cho cậu như bị thiêu rụi.
Sự im lặng đó bao trùm không khí ám muội, làm cho con người ta cảm thấy khó thở.
Trương Dạng thu tay lại, nghiễm nhiên đứng ở trước mặt của Trương Mạn Đường kéo khóa quần của mình xuống, lấy ra vật nam tính ngạo nghễ đối diện với tầm nhìn của cậu.
Trương Mạn Đường hơi hoảng hốt, ở tại nơi này còn có Trương Tu, sau tấm rèm màu trắng mỏng manh kia là một đứa nhỏ ngây thơ trong sáng, nhưng ở sau tấm rèm này lại là hình ảnh tình dục nóng bỏng.
Trương Mạn Đường vì nghĩ đến Trương Tu mà nảy sinh sự kháng cự yếu ớt, cậu vừa định đứng dậy thì bị Trương Dạng ấn vai ngồi lại xuống giường, vật nam tính thô lớn cùng những đường gân guốc kia đưa thẳng vào trong khoang miệng cậu, khiến cho cậu bất ngờ một phen.
Trương Mạn Đường còn chưa định hình lại được mọi thứ, Trương Dạng đã bắt đầu đưa đẩy hông của hắn.
Thứ kia vừa lớn vừa dài, ngậm trong miệng chẳng khác gì một cực hình, mà người hành hình kia lại vô cùng thô bạo, ra ra vào vào trong khoang miệng cậu thật là nhanh:
"Ừm...!ưm"
Hai mắt của Trương Mạn Đường nóng lên, ngập nước, bây giờ chẳng khác gì một con cún cụp tai bị chủ nhân đánh đòn, hình ảnh này ở trong mắt của Trương Dạng lại biến thành một màn kích thích, kích thích hắn điên cuồng mà chà đạp cún con này.
Trương Mạn Đường chỉ cảm thấy khoang miệng mỏi nhừ, cổ họng đau rát, tầm mắt phía trước mờ đi.
Vật nam tính thô lớn kia giống như càng ngày càng phồng to trong miệng cậu, cậu dùng ánh mắt van xin nhìn về phía Trương Dạng, đôi mắt kia ngập nước đến là đáng thương, Trương Dạng theo đó cũng thu lại hung khí của mình, một dòng dịch nóng bỏng bắn ra đầy trên gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng toàn nước mắt kia.
"Cún con làm sao vậy? Có phải đã quen với ôn nhu rồi, bây giờ thô bạo thì không chịu nổi?" Trương Dạng mang theo ánh mắt nguy hiểm nhìn Trương Mạn Đường, đầu ngón tay của hắn vân vê cánh môi cậu.
Trương Mạn Đường há miệng thở dốc, như muốn hút lấy toàn bộ không khí để căng phồng lá phổi, lại chạm đến ánh mắt như đang ngập tràn lửa giận kia của Trương Dạng thì hoảng hốt run rẩy:
"Trương Dạng..."
Trương Dạng nghiêm giọng nhắc nhở:
"Nêu gọi tôi là gì đây?"
Trương Mạn Đường vội vã sửa lời:
"Daddy..."
Trương Dạng dùng đầu ngón tay thô to của hắn vẽ loạn tinh dịch còn vương lại trên mặt của Trương Mạn Đường, khiến cho gương mặt cậu trong phút chốc bóng lên lạ thường, dưới ánh đèn mờ nhạt còn như phát sáng lấp lánh.
Trương Dạng thở dài, nắm lấy mái tóc của Trương Mạn Đường ở phía sau:
"Cún con, ngậm vào cho tôi"
Trương Mạn Đường vẫn còn cảm thấy khoang miệng của mình bị làm đến ê ẩm, nhưng vì cậu không muốn làm Trương Dạng tức giận, cho nên nhanh chóng há miệng ngậm lấy hung khí nóng bỏng tay kia vào trong miệng, cố gắng đưa đẩy làm vừa lòng hắn, tại nơi đó còn phát ra tiếng mút mát ướt át thật là gấp gáp.
Trương Dạng nắm tóc của Trương Mạn Đường, kéo vào lại đẩy ra, da đầu của cậu cũng vì hành động này của hắn mà tê dại, nhưng khoái cảm lấp đầy sự đau đớn kia đã chiếm lấy ý chí cậu, hình thành lên loại cảm giác muốn bị hành hạ, nhận lấy đau đớn từ người đàn ông kia...!
Một hồi dùng miệng kéo dài rất lâu, có lẽ Trương Dạng không thể thỏa mãn được khi chỉ dùng miệng.
Cậu biết sức lực của người đàn ông này ra sao, cũng biết luôn ham muốn dục vọng của hắn cao đến thế nào, nếu không phải bên cạnh còn có Trương Tu thì hôm nay sẽ không chỉ đơn giản dừng lại như vậy.
Hai người nằm cùng nhau ở trên giường, người đàn ông cao ngạo quần áo chỉnh tề, hắn chỉ cởi ra áo khoác ngoài treo lên, còn cậu nằm ở trong lòng hắn thật thảm, áo len kéo cao làm lộ ra hai điểm hồng hào, quần bên dưới bị kéo xuống đến bắp đùi, làm lộ ra cánh mông mềm mại.
Trương Dạng ôm cậu ở trong lòng, bàn tay to lớn của hắn xoa nắn cơ thể cậu thỏa thích, khi thì nhéo lấy ngực cậu, khi lại vuốt ve bắp đùi non của cậu, làm cho cậu liên tục thở dốc, hình thành dục vọng nhưng lại không thể nào giải phóng được:
"Tiểu Đường Tử thật đẹp"
Lời khen kia của Trương Dạng làm cho Trương Mạn Đường cảm thấy bất ngờ, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt kia bí ẩn như bầu trời đêm, tuy rằng hắn nhìn chằm chằm cậu nhưng cậu lại không đoán ra được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Trương Mạn Đường cúi đầu, khẽ dụi vào lồng ngực Trương Dạng, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu ấy...!có đẹp không?"
Trương Dạng khàn giọng:
"Ai?"
Trương Mạn Đường hơi run rẩy đôi chút, cậu hơi lo lắng khi nhắc tới người kia với Trương Dạng, có lẽ vì sợ hãi Trương Dạng sẽ rung động với người kia, cũng có lẽ vì sợ hãi bản thân nói sai điều gì, dù sao mối tình đầu cũng là một thứ gì đó rất khó để hình dung:
"Người vừa rồi ở hành lang bệnh viện...!mối tình đầu đó..."
Trương Dạng im lặng, sau đó lại cười nhẹ:
"Tiểu Đường Tử ghen hả?"
Trương Mạn Đường mờ mịt, người đàn ông này nếu cười, một là tức giận, một là vui vẻ, mà hắn tức giận hay vui vẻ thì cậu lại không có khả năng đoán được, chỉ có thể thành thật mà đáp lại hắn:
"Có được không ạ?"
Trương Dạng hôn đến bên má cậu, kéo dài xuống cần cổ sớm đã để lại nhiều vết đỏ vì bị hôn kia:
"Tiểu Đường Tử đẹp hợp lòng tôi"..