Trương Mạn Đường đoán không sai, Nhậm Tử Sâm quả thật muốn dây dưa với Trương Dạng.
Lúc cậu ôm Trương Tu xuống sảnh để ngồi vào xe ô tô, thì Nhậm Tử Sâm cũng muốn theo vào:
"Tôi muốn đến nhà thăm nhóc con này"
Trương Mạn Đường đặt Trương Tu ổn định ở ghế ngồi phía sau rồi mới xoay người, đứng thẳng nhìn Nhậm Tử Sâm nói:
"Tiểu Tu mới xuất viện còn mệt, hay là lần sau anh tới có được không?"
Nhậm Tử Sâm hừ hừ:
"Sao phải lần sau, lần này tôi muốn tới, lần sau lại tới nữa"
Trương Mạn Đường trước vẫn là đóng cửa xe lại, tính cách của Nhậm Tử Sâm có phần chua ngoa, không nên để cho trẻ nhỏ học theo:
"Trương Dạng nói rằng hôm nay không tiếp khách"
Trương Mạn Đường không tức giận cũng không tỏ ra tự cao, cậu chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy.
Nhậm Tử Sâm vừa nghe thấy Trương Mạn Đường nhắc đến Trương Dạng thì tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cậu, lớn giọng nói:
"Cậu nói láo!"
Trương Mạn Đường thở dài một hơi:
"Tôi đang nói sự thật"
Nhậm Tử Sâm đưa tay vào túi áo, muốn lấy điện thoại của mình ra:
"Cậu đợi đó, tôi sẽ gọi cho Trương Dạng"
Không đợi cho Nhậm Tử Sâm chứng minh sự thật, Trương Mạn Đường đã dứt khoát xoay người ngồi vào trong xe rồi.
Chiếc xe hơi sang trọng nhanh chóng rời đi ở trước mặt Nhậm Tử Sâm, chọc cho Nhậm Tử Sâm tức giận đến run rẩy cả người.
Trương Mạn Đường vừa ngồi vào ghế phía sau của chiếc xe, Trương Tu đã nhanh chóng bò qua ngồi lên đùi của cậu an vị bắt đầu làm nũng:
"Chú Mạn Đường"
Trương Mạn Đường vỗ vỗ lưng của Trương Tu, giọng nói mềm mại:
"Ừ, có chuyện gì sao Tiểu Tu?"
Trương Tu dùng giọng nói non nớt đáng thương kể khổ:
"Chú Mạn Đường, ba ba nói rằng cháu không ngoan"
Trương Mạn Đường mở lớn hai mắt, có hơi bất ngờ hỏi lại:
"Ba ba nói cháu vậy sao?"
Trương Tu hờn dỗi:
"Ừm...!ba ba nói cháu gần đây bị chú Mạn Đường chiều hư, nói rằng buổi tối trở về sẽ nói chuyện lại"
Trương Mạn Đường giật mình, buổi tối về sẽ nói chuyện lại sao? Là nói chuyện với Trương Tu hay là nói chuyện với cậu đây? Hắn nói như vậy có nghĩa cậu là đầu sỏ gây ra mọi chuyện hay sao, nhưng mà ngẫm lại thời gian này cậu cũng thay Trương Tu cầu xin hắn rất nhiều điều, cái này có thể được gọi là được đằng chân lân đằng đầu hay không đây.
"Chú Mạn Đường, ba ba mà muốn nói chuyện riêng thì sẽ rất đáng sợ"
Trương Mạn Đường nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng tuy cũng rất lo lắng nhưng mà vẫn nở một nụ cười dỗ dành Trương Tu:
"Ừm, không sao cả đâu, Tiểu Tu chẳng phải đang bị bệnh hay sao, ba ba sẽ không mắng cháu"
Trương Tu lên tiếng đáp:
"Không phải vậy, ba ba nói muốn nói chuyện với chú cơ"
Trương Mạn Đường giật mình:
"Hả? Muốn nói chuyện với chú sao?"
Trương Mạn Đường vì một lời nói của Trương Tu mà cả ngày đều không thể nào thôi lo lắng.
Trương Dạng nói với Trương Tu rằng hắn muốn nói chuyện với cậu, hắn cũng nói với cậu rằng hắn cần xem xét lại cậu, như vậy rốt cuộc là sao đây.
Trương Mạn Đường đã mất cả một ngày để nghiên cứu món cà ri gà hơi cay kia mà Trương Dạng nhắc đến.
Nhất định là sau khi Trương Tu bị đưa vào bệnh viện làm phẫu thuật, Trương Dạng đã rất tức giận, cho nên mới muốn xem xét lại cậu.
Buổi chiều hôm ấy, Trương Dạng đúng giờ tan ca trở về nhà, Trương Mạn Đường vừa nghe thấy tiếng xe hơi ở bên ngoài đã lập tức từ trong bếp bước nhanh ra ngoài.
Mắt thấy người đàn ông một thân tây trang lịch lãm, dáng người giống như siêu mẫu kia bước lên từng bậc thềm ngoài hiên, cậu đã nhanh nhẹn cầm lấy đôi dép đi ở trong nhà của hắn đặt ở dưới sàn.
Trương Dạng bị hành động kia của Trương Mạn Đường làm cho bất ngờ, nhớ tới lần đó ở trong xe hơi, Trương Mạn Đường cũng đã quỳ xuống tháo giày ra cho hắn rồi cẩn thận đặt ở một bên.
Động tác đó vô cùng tỉ mỉ, khiến cho hắn cũng phải nhìn cậu nhiều hơn một chút.
Trương Mạn Đường mỉm cười, đợi cho đến khi Trương Dạng đi dép trong nhà rồi thì cúi người giúp hắn để giày vào trong tủ, dáng vẻ này hình như có điểm rất giống một người vợ đảm đang.
"Có chuyện gì sao?" Trương Dạng hỏi.
Trương Mạn Đường giật mình, còn tưởng rằng mới vừa bước vào nhà hắn đã muốn nghiêm khắc nói chuyện với cậu rồi:
"Hả? Không có"
Trương Dạng ừ một tiếng, đi thẳng lên trên lầu.
Trương Mạn Đường đứng ở phía sau thầm thở phào một hơi, nhưng dáng vẻ thoải mái kia của cậu còn chưa tiếp diễn được bao lâu thì Trương Dạng chợt dừng bước, quay lại phía sau gọi:
"Tiểu Đường Tử"
Trương Mạn Đường giật mình, dựng thẳng sống lưng, hơi lúng túng một chút:
"Sao ạ?"
Trương Dạng nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường, ánh mắt kiêu ngạo khó nắm bắt của hắn từ trên cao nhìn xuống cậu, khiến cho cậu có cảm giác mình như là một sinh linh nhỏ bé đang đứng ở dưới chân một vị thần:
"Cà ri gà đã nấu chưa?"
Trương Mạn Đường gật đầu:
"Em nấu rồi, đang đặt ở trên bếp giữ ấm.
Đợi anh tắm xong là có thể ăn cơm"
Lúc Trương Dạng xuống dưới phòng khách, Trương Mạn Đường sớm đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Có lẽ người nào đó vừa mới chuẩn bị xong cho nên lúc này vẫn còn mang tạp dề ở phía trước, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đứng đợi hắn như vậy, quả thật khiến cho hắn cũng phải buồn cười.
Thật ra khi nấu ăn thì Trương Mạn Đường không bao giờ mang tạp dề cả, chẳng qua người nào đó là muốn cho Trương Dạng thấy mình rất đảm bảo vệ sinh, nấu ăn quy củ luôn tuân theo nguyên tắc, cậu sẽ không phạm phải sai lầm khiến Trương Tu phải nhập viện nữa.
Trương Tu ngồi trên bàn ăn, trước mặt là một bát cháo ngũ sắc còn đang nóng hổi, được làm từ rau củ quả vô cùng bổ dưỡng.
Cháo này cũng là do Trương Mạn Đường nhìn công thức ở trên mạng mà nấu, rất phù hợp cho trẻ con mới ốm dậy.
Trương Dạng đã ngồi xuống ghế rồi, ánh mắt của hắn luôn dán chặt ở trên người của Trương Mạn Đường, mà ánh mắt kia của hắn làm cho người nào đó bắt đầu hoảng hốt nghĩ rằng có phải bản thân mình đang bị xem xét hay không, là đang đánh giá cậu xem có chỗ nào không ổn:
"Tiểu Đường Tử"
Trương Mạn Đường dựng thẳng sống lưng, hơi lo lắng một chút khiến cho ngón tay xoắn lấy tạp dề bị nhăn một đoạn:
"Vâng"
Trương Dạng cũng bắt đầu cảm thấy khó hiểu, cún con này không rõ ngày hôm nay sao lại rất kỳ quái:
"Em ăn tối rồi sao?"
Lúc này Trương Mạn Đường mới nhận ra mình vẫn còn đang đứng ở một bên, ngay cả tạp dề còn chưa tháo xuống thì nhanh chóng tháo tạp dề ra rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trương Tu:
"Phải rồi, em quên mất"
Trương Dạng không nói gì cả, cúi đầu xuống nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, ở vị trí gần hắn nhất có một đĩa thức ăn được trang trí khá tinh tế, vừa liếc qua đã có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của ai đó vừa xem công thức nấu ăn trên mạng, vừa tỉ mỉ nêm nếm gia vị, vật nhỏ này vẫn luôn rất cẩn thận, giống như là lúc quỳ ở dưới chân hắn tháo giày ngày đó, hay giống như cúi người đặt dép đi trong nhà xuống sàn cho hắn khi nãy.
Trương Dạng gắp thử một miếng thịt gà, quả nhiên là không tồi, món cà ri gà vừa vặn, hợp khẩu vị muốn ăn cay của hắn, thật ra cũng không phải quá mức xuất sắc nhưng chẳng qua là đồ Trương Mạn Đường nấu cho nên hắn cũng cảm thấy trong đĩa thức ăn có vị ngọt.
Trương Mạn Đường ngồi nhìn Trương Dạng ăn thử đồ ăn mình làm cũng phải nín thở chờ đợi, có điều người đàn ông kia lại không chịu mở miệng nói chuyện khiến cho cậu vừa chờ mong lại vừa lo lắng:
"Món đó...!anh thấy sao?"
Gương mặt của Trương Dạng không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, ánh mắt của hắn luôn khó đoán như vậy:
"Ngọt"
Trương Dạng chỉ nói một chữ ngọt, ngón tay của Trương Mạn Đường đặt ở dưới gầm bàn đã xoắn xuýt lại, có phải cậu cho đường hơi quá tay rồi hay không, Trương Dạng muốn ăn cay nhưng cuối cùng cậu lại nấu thành ngọt.
"Để em xem"
Trương Mạn Đường sớm đã nếm thử rất nhiều lần trước khi đưa lên bàn rồi, cậu cảm thấy hương vị khá ổn, hơi hơi tê cay đúng theo yêu cầu của Trương Dạng, nhưng không rõ có phải do lời nói của hắn tác động đến vị giác của cậu hay không mà khi cậu ăn thử xong đúng là cảm thấy ngọt thật.
Trương Dạng nhếch môi, cố tình trêu chọc Trương Mạn Đường:
"Em thấy sao?"
Trương Mạn Đường sầu não:
"Vâng, ngọt.
Sau này em sẽ thêm cay, giảm ngọt"
Trương Dạng buồn cười, hắn không biết rằng vị giác của người này có phải có vấn đề rồi hay không, thế nhưng thật sự có thể nếm ra được vị ngọt của món ăn này mà trả lời hắn như thế.
Trương Mạn Đường dỗ dành Trương Tu đi ngủ xong rồi vẫn chưa thấy Trương Dạng có động tĩnh gì cả, chẳng phải hắn nói sẽ nói chuyện với cậu hay sao, sự im lặng này của hắn khiến cho Trương Mạn Đường do dự rất lâu cũng không dám đi lên phòng ngủ.
Bây giờ là hơn 11 giờ đêm, đèn điện bên ngoài đã tắt, chỉ có ánh đèn vàng dịu dàng chiếu trên từng bậc cầu thang đến trên lầu hai.
Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào, trong phòng chỉ mở đèn chùm màu vàng, lửng lơ chiếu xuống chiếc giường lớn king size có người đàn ông đang cởi trần ngồi tựa lưng vào đầu giường.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, đường nét trên gương mặt của hắn giống như đã biến mất vài phần cương nghị mà trở nên nhu hòa hơn một chút.
Ánh mắt của hắn có tia lửa rạo rực, vừa nhìn thấy cậu tiến vào, đôi con ngươi kia hình như càng trở nên đen huyền bí giống như bầu trời đêm rộng lớn.
"Đến đây"
Trương Mạn Đường như bị thôi miên, mọi lời nói của Trương Dạng đều có thể biến thành mệnh lệnh mà cậu không thể từ chối.
Trương Mạn Đường vừa ngồi xuống giường, Trang Dạng liền đưa tay nâng cằm cậu lên, trầm giọng hỏi:
"Tiểu Tu không chịu ngủ?"
Trương Mạn Đường gật đầu rồi lại lắc đầu, vốn là định nói dối Trương Dạng một chút nhưng cậu lại nghĩ không nên làm như vậy:
"Tiểu Tu ngủ cách đây gần 1 tiếng rồi"
Trương Dạng hỏi:
"Tại sao em không chịu đi ngủ"
Ánh mắt của Trương Dạng đang nhìn chằm chằm cậu, cậu có cảm giác ánh mắt kia giống như có thể lột sạch sẽ cậu một cách trần trụi, vẫn là không thể nào có can đảm đối diện với hắn được, thế cho nên Trương Mạn Đường đành lảng tránh nhìn qua chỗ khác:
"Em lo lắng Tiểu Tu tỉnh lại cho nên mới muốn ở bên dưới đó một chút"
Trước lời nói dối vụng về kia của Trương Mạn Đường, Trương Dạng chỉ liếc qua một cái là nhận ra, nhưng mà hắn cũng không có ý định vạch trần lời nói kia của cậu, dù sao cũng không phải là điều gì to tác cả:
"Tôi có chuyện muốn nói với em"..