Trương Mạn Đường nghe thấy những lời nói ẩn ý kia của Trương Dạng thì vừa thẹn vừa giận, là hắn muốn cậu chỉ mặc một chiếc tạp dề này đứng đối diện hắn, còn muốn cậu làm một số chuyện khó hiểu, nếu như để cho cậu được lựa chọn, cậu đương nhiên là sẽ không chọn mặc thành như vậy rồi.
Nhưng mà đó chỉ là những suy nghĩ phản nghịch trong đầu cậu mà thôi, khi đứng đối diện hắn như bây giờ, nửa lời phản nghịch cậu cũng không dám hé răng, chỉ có thể gật đầu xoay người đi ra tủ quần áo lấy thêm đồ lót cho hắn.
Khi Trương Mạn Đường đứng xấu hổ trước tủ đồ lót của Trương Dạng chần chừ hồi lâu thì ở phía sau lưng cậu đã có một cơ thể rắn chắc, mang theo hơi ấm nóng rực áp sát tới.
Người đàn ông nọ vòng tay ôm eo cậu, bàn tay xấu xa từ ở phía dưới luồn vào trong chiếc tạp dề mà vuốt ve phần bụng dưới của cậu:
"Tiểu Đường Tử làm việc gì cũng đều rất cẩn thận"
Trương Mạn Đường hơi mờ mịt trước lời nói kia của Trương Dạng, tại sao đột nhiên hắn lại nói như vậy chứ.
Người đàn ông này có ý gì đây? Là ý tốt hay là ý xấu vậy?
Trương Dạng nghiêng đầu hôn xuống cần cổ, vị trí mẫn cảm chí mạng của Trương Mạn Đường.
Cảm giác giống như kịch độc, rất nhanh xâm chiếm lấy mọi dây thần kinh trong cơ thể cậu, khiến cho cậu vô lực mất đi toàn bộ sức phản kháng mà sinh ra loại hành động hơi rụt cổ lại né tránh.
Nhưng mà cậu càng muốn né tránh thì Trương Dạng lại càng cố ý gặm cắn trêu chọc ở nơi đó, hơn nữa bàn tay của hắn cũng đang khiêu khích phần bụng dưới của cậu, hại cậu run rẩy đứng không vững mà bật ra tiếng rên rỉ thở dốc:
"Cún con, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn thông báo với em"
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì lại lo lắng, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì đây.
Tại sao cứ nhân lúc cậu gây ra chuyện lớn, rồi người cũ của Trương Dạng quay trở về mà hắn lại muốn thông báo chuyện quan trọng chứ.
Trương Dạng buông Trương Mạn Đường ra, hắn nắm lấy vai cậu, xoay người cậu lại đối diện mình, ánh mắt kia lại giống như trầm xuống, vô cùng nghiêm túc, vô cùng bí ẩn khiến cho cậu đây cũng bắt đầu hoang mang:
"Trương Dạng"
Trương Dạng xoay người, bước đi về phía căn phòng có gương lớn kia, hắn ngồi xuống chiếc ghế uốn lượn kỳ quái, dáng người của hắn vô cùng hoàn mỹ giống như một vị thần trong thần thoại hy lạp.
Trương Mạn Đường vừa chạm tới ánh mắt ra hiệu kia của Trương Dạng, lập tức hiểu ý đi về phía trước, quỳ xuống dưới chân hắn.
Ánh mắt thành khẩn xen lẫn tia sợ hãi cầu xin được xoa đầu, thật chẳng khác nào một con cún nhỏ muốn được chủ nhân yêu thương.
Trương Dạng nhếch môi khẽ nở nụ cười, đưa tay luồn vào bên trong mái tóc ngắn của Trương Mạn Đường:
"Tiểu Đường Tử, em nói xem chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi?"
Trương Mạn Đương luôn tính toán thời gian ở bên cạnh Trương Dạng, mỗi ngày trôi qua đều nhớ rất kỹ, tính từ lúc bọn họ gặp nhau trong bữa tiệc cho đến thời điểm hiện tại cũng đã được 5 tháng rồi.
"5 tháng"
Trương Dạng im lặng một lúc rồi gật đầu:
"Em có biết tôi quen tình nhân trong bao lâu không?"
Trương Mạn Đường không biết chính xác, nhưng cậu biết Trương Dạng chưa quen người nào nhiều hơn 1 tháng cả.
Có điều không rõ vì sao Trương Dạng đột nhiên lại hỏi cậu vấn đề này vào đúng thời điểm mối tình đầu của hắn trở về, rốt cuộc là có ý gì đây.
Trương Mạn Đường cúi đầu im lặng, Trương Dạng vẫn đặt bàn tay to lớn của hắn ở trên đầu cậu khẽ vuốt ve, hắn nhàn nhạt trả lời:
"Không có người nào có thể đến tuần thứ ba"
Trương Mạn Đường không dám suy đoán, bởi vì lúc này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ rằng...!Trương Dạng muốn đá cậu, mà cậu thì không muốn như vậy.
"Em có biết lý do vì sao hay không?"
Trương Mạn Đường cảm thấy đầu óc trống rỗng, cậu vẫn cúi đầu nhìn xuống dưới sàn nhà.
"Bởi vì tôi không thích bị người khác làm phiền, tôi không thích bị kiểm soát"
Trương Mạn Đường nghĩ tới chuyện từ sau khi mình có chút tên tuổi đã gây phiền phức cho Trương Dạng rất nhiều, đôi vai nhỏ bé không tự giác run lên một nhịp.
Trương Mạn Đường cảm thấy hốc móc nóng bừng, cậu cũng không nhận ra bản thân mình vì quá lo lắng mà bật khóc, hai tay của cậu đặt ở trên đùi của Trương Dạng, dáng vẻ nhỏ bé càng thêm đáng thương.
Trương Dạng đưa tay nâng cằm của Trương Mạn Đường lên, ánh mắt âm trầm khó đoán.
Hắn khẽ thở dài nói một câu:
"Tiểu Đường Tử, em không nên như vậy, nếu như em khóc sẽ lại gây phiền phức cho tôi rồi"
Trương Mạn Đường vội vã đưa tay lên lau đi dòng nước mắt còn vương trên gương mặt mình, lắc đầu nói:
"Xin lỗi, em sẽ nghe lời, sẽ không gây phiền phức cho anh"
Trương Dạng ừ một tiếng:
"Tôi nghĩ đã đến lúc chấm dứt mối quan hệ này giữa chúng ta"
Trương Mạn Đường đã sớm nghĩ tới chuyện này, nhưng đến khi chính tai cậu nghe được thì lại không có cách nào có thể chấp nhận nổi.
Cậu giống như đang đứng ở trên bờ vực thẳm, bất chợt bị một cánh tay đẩy ngã xuống, rơi vào khoảng không cùng sự sợ hãi bao trùm vậy.
"Trương Dạng...!em muốn ở bên anh, không được sao?"
Trương Dạng lạnh giọng:
"Tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa"
Trương Mạn Đường mím chặt cánh môi, cả người cậu run rẩy.
Cậu cúi đầu như muốn giấu diếm những giọt nước mắt của mình, bởi vì Trương Dạng đã nói nếu như cậu khóc thì sẽ khiến cho hắn cảm thấy phiền phức.
Trương Mạn Đương rất muốn hỏi lý do, là do hắn đã cảm thấy chán ghét cậu rồi vì thời gian hai người ở bên nhau đã được ghi vào kỷ lục quen tình nhân của hắn, hay là do người cũ của hắn trở về, mà đối với hắn sẽ không có bất cứ ai thay thế được người đó.
Nhưng mà Trương Mạn Đường cảm thấy cũng không cần thiết phải hỏi nữa, bởi vì Trương Dạng sẽ không trả lời, hắn không muốn bị người khác dò hỏi chuyện riêng, không muốn bị kiểm soát.
Đúng lúc này, điện thoại bàn đặt ở bên giường của Trương Dạng vang lên, đây là điện thoại nội bộ của người trong nhà.
Hắn chậm rãi xoay người, đưa tay nhấc điện thoại lên nghe, quản gia ở đầu dây bên kia rất nhanh nói.
"Ông chủ, bệnh viện gọi tới báo rằng có một người tên Nhậm Tử Sâm đang cấp cứu ở bệnh viện thành phố, y tá nói người kia liên hệ đến số di động của ngài không được, cho nên đã gọi cho điện thoại bàn dưới nhà"
Trương Dạng nhìn người đang quỳ ở dưới chân mình nức nở, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt của Trương Mạn Đường rồi lạnh giọng hỏi:
"Bị làm sao?"
Quản gia trả lời:
"Bên đó báo rằng bị tai nạn giao thông"
Trương Dạng nhàn nhạt:
"Giúp tôi cho người giải quyết bên đó"
Nói rồi Trương Dạng cúp máy, hắn cúi đầu nhìn xuống cún con nhà mình, bất giác thở dài một hơi, đưa tay vỗ vào đùi của bản thân:
"Đến đây"
Trương Mạn Đường hơi mờ mịt, cậu cũng không rõ tại sao Trương Dạng lại nói cậu ngồi lên đùi hắn nữa, chẳng phải lúc này nên nói cậu đi thu dọn đồ đạc đi hay sao.
Hay là hắn muốn một lần cuối cùng trước khi hai người chấm dứt đây.
Trương Mạn Đường đứng lên, hai bên đầu gối cũng hơi ửng hồng vì đã quỳ dưới sàn một hồi.
Trương Dạng đưa tay xoa xoa đầu gối của cậu một lúc rồi hỏi cậu:
"Em sao lại nhiều nước như vậy chứ?"
Trương Mạn Đường cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
"Em đau lòng"
Trương Dạng nhếch môi mỉm cười:
"Vì sao đây?"
Trương Mạn Đường vòng tay ôm lấy cần cổ của Trương Dạng, bộ dáng đau lòng thương tâm, gương mặt nhỏ nhắn tham lam vùi vào lồng ngực của hắn mà nói:
"Vì anh không cần em nữa"
Trương Dạng bình thản đáp:
"Tiểu Đường Tử, em cũng không thể làm tình nhân của tôi cả đời có đúng không?"
Một câu nói này của Trương Dạng đã khiến cho Trương Mạn Đường bị kéo về thực tại, mối quan hệ của hai người là kim chủ và cậu diễn viên.
Mà người đàn ông này được mệnh danh là tay chơi lão làng trong làng kim chủ, những nhân vật trong giới nghệ sĩ hầu như đều đã qua tay hắn, ai cũng đều có gương mặt rất đẹp, thân hình hoàn mỹ, mà cậu chẳng qua cũng chỉ là một bông hoa bình thường trong cả một vườn hoa mà kim chủ từng ngắt mà thôi...!huống hồ, tình đầu của hắn cũng đột nhiên quay trở về rồi.
"Trương Dạng...!sau này em còn có thể gặp lại anh không?"
Trương Mạn Đường rất lo lắng sẽ không thể gặp lại Trương Dạng nữa, cậu rất nhớ người đàn ông này, chỉ muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy hắn.
Cậu rất tham luyến vòng tay này, sự ấm áp này của hắn, nếu như sau khi mối quan hệ của bọn họ chấm dứt, cậu chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn thấy hắn là được.
Hiện tại thì cậu đã hiểu được tại sao những tình nhân trước kia luôn gọi điện cho Trương Dạng, luôn tìm cách muốn được gặp hắn...!có lẽ bọn họ cũng sẽ giống như cậu, thật sự không cần tiền tài hay tài nguyên gì cả, chỉ đơn giản là muốn được nhìn thấy người đàn ông này mà thôi.
Trương Dạng đưa tay nâng cằm của Trương Mạn Đường lên, gương mặt nhỏ nhắn của người nào đó đã đẫm nước mắt.
Trương Dạng trầm giọng hỏi:
"Muốn gặp tôi để làm gì? Em yên tâm, tôi sẽ cho em những tài nguyên tốt nhất"
Trương Mạn Đường lắc đầu, mục tiêu trước đây của cậu là có thể nổi tiếng, có cơ hội xuất hiện trước mặt khán giả nhiều hơn, mà cậu tiếp cận Trương Dạng cũng vì chính nguyên do này, nhưng sau thời gian ở bên cạnh hắn, cậu phát hiện ra một điều rằng những thứ phù phiếm ngoài đời đó căn bản không thể nào bằng Trương Dạng được, cậu chỉ muốn ở bên cạnh hắn mà thôi.
"Trương Dạng...!sự nổi tiếng đối với em không còn quan trọng nữa, em cũng không cần đóng phim của đạo diễn nổi tiếng, không cần xuất hiện nhiều trước mặt công chúng...!Trương Dạng, em chỉ muốn ở bên cạnh anh...!Xin lỗi, nhưng mà em đã rất yêu anh"
Lần đầu tiên Trương Mạn Đường gặp Trương Dạng, cậu đã nói cậu thích hắn, lần đó chẳng qua là nôn nóng muốn tìm kiếm kim chủ, hơn nữa đứng trước mặt của hắn thì cậu cũng cảm thấy có một sự áp lực vô hình.
Nhưng mà lần này cậu nói cậu yêu hắn thì là sự thật, xuất phát từ trong trái tim mỏng manh này, không có bất cứ loại tâm tư nào khác ngoài tình yêu, cũng không phải chịu sự áp lực nào ngoài việc đứng trước bờ vực của sự chia ly..