Trương Dạng trầm mặc, mấy năm nay hắn đã quen không biết bao nhiêu là tình nhân, người nào cũng đều nói yêu hắn, nhưng đối với từ yêu này hắn lại coi nhẹ tựa lông hồng, không có bất cứ một phần phân lượng nào cả.
Còn nhớ năm đó hắn theo đuổi Nhậm Tử Sâm, nhưng lại chưa từng nói ra chữ yêu này, vẫn là cậu ta nói yêu hắn trước.
Tuy rằng tình cảm của hắn đối với Nhậm Tử Sâm cũng rất sâu nặng, nhưng từ sau một nhát đâm chí mạng kia của cậu ta, hắn đã nhận lại được một đạo lý rằng, tình yêu căn bản là một thứ gì đó gạt người đỉnh cao nhất.
Cho nên mỗi khi nghe ra được từ yêu này, Trương Dạng đều luôn cảm thấy rất khinh bỉ đối phương.
"Chúng ta mới chỉ quen nhau từng ấy thời gian mà thôi, em đã có thể xác định rằng em yêu tôi hay sao đây? Không biết chừng ngày sau em sẽ gặp được người khác..."
Không để cho Trương Dạng nói hết câu, Trương Mạn Đường đã nhanh chóng lắc đầu đáp lại:
"Sẽ không đâu, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, sẽ không quan tâm đến những người khác.
Trong mắt em cũng chỉ có anh mà thôi"
Cún con này vừa khóc vừa nói, dáng vẻ vừa gấp gáp lại lộn xộn, nhưng trong phản ứng hiện tại kia đúng là mang theo tia chân thật.
Trương Dạng im lặng không nói, đối với tình yêu thì hắn luôn nảy sinh tia kháng cự không thể xóa bỏ.
Trương Mạn Đường cảm thấy vô cùng đau lòng, đau lòng đến chết đi được, trái tim giống như bị hàng vạn mũi kim sắc nhọn đâm thủng, cảm giác này dây dưa kéo dài, nhói đau đến tê tâm liệt phế khiến cho cậu không có cách nào điều chỉnh được tâm trạng.
"Trương Dạng...!Trương Dạng, anh là vì cậu ấy mà không cần em nữa sao?"
Trương Dạng hỏi:
"Ai"
Trương Mạn Đường ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên cậu lấy hết can đảm để nhìn thẳng vào đôi mắt thần bí khó nắm bắt của Trương Dạng, bỏ qua mọi sự áp lực đến khó thở mà thẳng thắn đối diện hắn muốn làm rõ vấn đề:
"Nhậm Tử Sâm"
Trương Dạng im lặng vài giây rồi nở một nụ cười trào phúng:
"Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi chính là từng coi trọng cậu ta"
Trương Mạn Đường nghe được lời nói kia, cảm nhận được sự thật không thể giả dối trong đôi mắt của Trương Dạng.
Cậu mím chặt cánh môi, vòng tay ôm lấy eo của Trương Dạng, đem gương mặt của mình áp sát trên lồng ngực rắn chắc trần trụi của hắn.
Trương Dạng thể nhưng còn cảm nhận được sự ẩm ướt vì nước mắt của người kia.
Hắn nghe được một giọng nói khàn khàn nói với hắn thế này:
"Trương Dạng, em sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất của cuộc đời anh.
Trương Dạng, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, em cũng sẽ không rời khỏi anh"
Trương Dạng giật mình, hắn cảm thấy câu nói này thật có sức nặng, hơn nữa từ trước đến nay hắn cũng chưa từng nghe bất cứ người nào nói với hắn lời này, cho dù có xảy ra bất cứ điều gì cũng sẽ không rời khỏi hắn.
Thì ra bấy lâu nay hắn cần một lời hứa như vậy để đảm bảo hay sao.
"Nếu gia đình của em phản đối?"
Trương Mạn Đường nhỏ giọng:
"Trương Dạng, em là cô nhi...!gia đình của em là anh.
Trương Dạng, anh đừng bỏ rơi em có được không?"
Trương Dạng im lặng, hắn cũng quên mất Trương Mạn Đường là cô nhi, hơn nữa lúc nghe thấy cậu cầu xin hắn đừng bỏ rơi cậu, hắn có cảm giác cún con này đúng như là đang đứng trước tình huống không còn nơi nương tựa, bị chủ nhân bỏ mặc vậy.
"Tiểu Đường Tử, em không phải không biết tôi là người đàn ông thích chơi bời.
Trong giới giải trí này, em có biết tôi đã từng có bao nhiêu tình nhân hay không?"
Trương Mạn Đường vẫn ôm lấy eo của Trương Dạng:
"Trương Dạng...!chẳng phải lúc quen em, anh cũng đã không đi lại với người khác hay sao.
Trương Dạng, em không quan tâm đến những chuyện xảy ra trước đó"
Trương Dạng khẽ mỉm cười hỏi:
"Em tin tưởng tôi như vậy hay sao?"
Trương Mạn Đường gật đầu:
"Đúng vậy, em luôn luôn tin tưởng anh.
Trương Dạng, anh cũng đã nói không phải vì cậu ấy, vậy có phải là vì chuyện của Tiểu Tu hay không? Xin lỗi Trương Dạng, em không nên tự làm theo ý mình, lẽ ra em nên biết những chuyện anh không đồng ý cho Tiểu Tu làm đều luôn có nguyên nhân của nó.
Sau này em sẽ không tự ý giấu diếm ở sau lưng anh làm những những chuyện mà anh không thích nữa.
Xin lỗi Trương Dạng, em sẽ không để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến Tiểu Tu nữa"
Trương Dạng lại hỏi:
"Chuyện của Tiểu Tu xuất hiện trong cuộc họp báo lần trước em tính sao?"
Trương Mạn Đường im lặng, cậu mím chặt môi.
Cậu thật sự đang tìm cách giải quyết triệt để nhất vấn đề này.
Trước Trương Dạng và đam mê gần chục năm nay của cậu, sự nhẫn nhịn của cậu để chờ ngày nổi tiếng, mọi thứ đó đều không thể so sánh được với Trương Dạng nữa rồi:
"Em sẽ không làm nữa, không làm nghệ sĩ nữa, Tiểu Tu cũng sẽ không bị ảnh hưởng"
Trương Dạng nâng cằm Trương Mạn Đường lên, ánh mắt nghiêm túc quan sát cậu, hắn khàn giọng hỏi:
"Vậy em định làm gì?"
Trương Mạn Đường rơi vào trầm mặc thật lâu, cậu vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì nếu như không làm diễn viên.
Diễn xuất là thứ mà cậu vẫn luôn theo đuổi, vẫn luôn ao ước, cho dù cậu đã tốn rất nhiều năm thanh xuân tại Tây Hải không có bất cứ một vai diễn nào, cậu cũng vẫn kiên trì theo đuổi đến cùng không bỏ cuộc, không có ý định tìm một công việc khác.
"Có muốn làm vợ tôi không?" Trương Dạng chậm rãi nhả ra từng chữ một.
Mà những chữ kia vừa rơi vào tai của Trương Mạn Đường, lập tức khiến cho cậu chấn kinh một phen.
Sau đó giống như sợ Trương Dạng sẽ thay đổi quyết định, cậu không cần có thời gian suy nghĩ xem những lời nói kia của hắn là đang trào phúng trêu chọc cậu hay là sự thật nữa, đã gật đầu đồng ý:
"Muốn!"
Trương Dạng bị sự gấp gáp kia của Trương Mạn Đường làm cho vui vẻ, người này đúng không hề có một chút phòng vệ nào trước hắn, đúng là như lời cậu nói, sẽ tin tưởng hắn vô điều kiện.
Hắn đưa tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc cậu, nhẹ giọng nói tiếp:
"Lần đó ở trên xe, tôi rất thích động tác tháo giày, cởi tất mà em làm cho tôi, cũng thích luôn cách em tỉ mỉ giúp tôi lựa chọn trang phục đi làm ngày hôm nay.
Em đổi xử với Tiểu Tu rất tốt, Tiểu Tu cũng rất yêu thích em.
Hơn nữa thái độ của em khi gặp người trong giới cũng rất khác so với những tình nhân trước kia của tôi, em rất khiêm tốn, luôn cố tránh để không vướng vào rắc rối.
Tôi cũng không biết một người an phận giống như em, nếu như không gặp được tôi thì có thể bước chân vào vòng giải trí này không nữa"
Có lẽ đây là lần đầu tiên Trương Dạng nói một câu dài như vậy với cậu, hơn nữa câu nói kia đều tràn ngập mật ý nhu tình.
Hóa ra Trương Dạng rất để ý cậu, từng hành động nhỏ của cậu đều có thể lọt vào tâm trí của hắn, hóa ra cậu cũng có một chỗ đứng nhất định trong lòng người đàn ông này, nếu không tạo vì sao Trương Dạng lại nói ra những điều mà chính bản thân cậu cũng không để ý đến chứ.
Trương Dạng nhìn người ở trong lòng mình nãy giờ vẫn luôn bất ngờ mở lớn hai mắt không động đậy, có lẽ đối phương bị hắn dọa cho ngốc rồi:
"Tiểu Đường Tử, em có biết tại sao tôi lại ghét bỏ Nhậm Tử Sâm hay không?"
Trương Mạn Đường nghe thấy chính miệng Trương Dạng nói ghét bỏ Nhậm Tử Sâm thì hơi giật mình, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Trương Dạng, kết tiếp thì lắc đầu.
Trương Dạng nhàn nhạt đáp:
"Cậu ta vì tiền mà nằm ở dưới thân của ba tôi"
Trương Mạn Đường giật mình, đáp án này thật sự ngoài sức tưởng tưởng của cậu, cậu chỉ nghĩ đến chuyện Nhậm Tử Sâm bắt cá hai tay nhưng đối tượng lại là ba của Trương Dạng thì đúng thật là khiến cho cậu phải bàng hoàng.
"Còn em thì sao?"
Trương Mạn Đường lập tức lắc đầu, cậu ngay cả chuyện cùng một người đàn ông khác phát sinh ra sự động chạm thân thiết cũng ghét bỏ chứ nói gì đến chuyện cùng ba của Trương Dạng làm ra loại chuyện kia.
Hơn nữa cậu cũng không cần tiền, dù sao mấy năm nay cậu cũng sống trong cảnh nghèo túng cũng quen rồi:
"Sẽ không, em sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với anh"
Trương Dạng im lặng nhìn Trương Mạn Đường thật lâu, cuối cùng lại chậm rãi lên tiếng thông báo một tin bất ngờ:
"Phải không? Ngày mai ba tôi sẽ tới đây, tôi để em ở lại tiếp ông ta"
Trương Mạn Đường giật mình:
"Ngày mai sao?"
Trương Dạng gật đầu:
"Đúng vậy, ông ta biết Tiểu Tu mới làm phẫu thuật cho nên muốn đến thăm, tôi thì lại không muốn gặp mặt ông ta, hơn nữa buổi sáng tôi cũng phải đến công ty.
Em làm chuyện này được chứ?"
Trương Mạn Đường do dự, cậu chưa gặp ba của Trương Dạng lần nào, cũng không biết người đàn ông kia tính cách ra sao, hơn nữa cậu và con trai của ông ta là mối quan hệ đồng tính luyến ái, liệu ba của Trương Dạng có thể cho cậu sắc mặt tối hay không đây?
"Thế nào? Chuyện nhỏ như vậy em cũng không làm được còn nói muốn ở bên cạnh tôi?"
Trương Mạn Đường hoảng hốt, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Trương Dạng, gấp gáp nói:
"Nếu vậy anh cứ yên tâm đi làm, em sẽ ở nhà tiếp đãi ba của anh thật tốt"
Trương Dạng cười nhẹ, giọng nói trầm khàn xen lẫn tia nguy hiểm:
"Được rồi, hy vọng em biết điểm dừng...!không cần tiếp đãi tốt ở cả trên giường"
Trương Mạn Đường nghe thấy lời nói đó vừa thẹn vừa giận, cậu sao có thể làm chuyện đó sau lưng của Trương Dạng, hơn nữa còn là đối với ba của hắn:
"Trương Dạng...!em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh".
—
Hôm sau là một ngày trời âm u, từng đám mây đen ở trên trời che lấp bầu trời xanh trắng.
Cảm giác đám mây đen kia đang tích tụ một cơn mưa lớn, cứ âm ỉ mãi không chịu đổ mưa.
Mặt đường khô ráo, gió lớn mang theo bụi đường mù mịt, những cây xanh ở bên vệ đường cũng theo cơn gió kia mà chao đảo rụng xuống lòng đường vài tán lá.
Trương Dạng đã thay cậu giải quyết xong xuôi mọi chuyện liên quan đến Trương Tu.
Cậu không cần ra mặt giải thích, cũng không có bất cứ cuộc họp báo nào, mọi tin tức dày đặc trên báo mạng chỉ trong vài tiếng đồng hồ đã biến mất không một bóng dáng, Tịnh Kỳ cũng nói với cậu, Trương Dạng giải quyết thật nhanh gọn, không cần cô phải vắt óc suy nghĩ những chuyện này sao cho ổn thỏa.
Trương Mạn Đường ngồi ở trong phòng đọc sách đọc kịch bản, sắp tới cậu sẽ vào đoàn làm phim của Chung Sở Phi, người này không chỉ là đạo diễn gạo cội có tên tuổi mà còn có mối quan hệ họ hàng với Trương Dạng.
Cho dù là thân phận gì đi chăng nữa, cậu cũng cần phải cố gắng hoàn thành tốt vai diễn này.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Trương Mạn Đường đặt kịch bản xuống dưới bàn, nhanh chóng bước ra bên ngoài mở cửa.
Quản gia mang dáng vẻ hòa nhã khẽ cúi đầu nói:
"Cậu Trương, Trương lão gia đến rồi, đang ở dưới phòng khách".