Chung Sở Phi nghe thấy vậy thì nhìn qua Trương Mạn Đường, đúng là khả năng diễn xuất của cậu rất tốt, cũng rất nghiêm túc, nếu để cho Trương Mạn Đường đóng hai vai luôn cũng không phải là không được, chỉ là Trương Mạn Đường là người mới, không biết có đủ khả năng để đảm nhận hay không.
"Mạn Đường, cậu có thể vừa diễn Tân Tử vừa diễn Tề Vô Ưu hay không?"
Đột nhiên có người nhắc đến tên mình khiến cho Trương Mạn Đường trong nhất thời chưa kịp phản ứng, trong đầu cậu lúc này toàn là nghĩ đến chuyện buổi tối ngày hôm nay Trương Dạng có quay trở về hay không mà thôi.
Lỗ Hiển cũng là người đầu tư cho bộ phim lần này vì thế khá là quan tâm đến việc lựa chọn một diễn viên phù hợp
"Nếu như Mạn Đường có thể diễn hai vai thì mọi chuyện đều được giải quyết, dù sao trong kịch bản cũng đã nói Tân Tử và Tề Vô Ưu là anh em song sinh."
Đến khi Lỗ Hiển nói câu kia thì Trương Mạn Đường mới biết được nãy giờ mọi người đang nhắc đến chuyện gì.
"Để tôi diễn hai vai chính sao?"
Trên đời này ngoài Trương Dạng ra thì diễn xuất cũng là thứ Trương Mạn Đường rất quan tâm, có rất ít diễn viên được diễn liền một lúc hai nhân vật trong phim, việc này đòi hỏi phải là người có năng lực diễn xuất rất tốt.
Tuy rằng cậu cũng rất muốn nắm bắt cơ hội này, chỉ là cậu sợ sau đó sẽ phụ sự kỳ vọng cùng Chung Sở Phi và Lỗ Hiển mà thôi.
Chung Sở Phi gật đầu, vẫn luôn cảm thấy phương án này là hợp lý nhất.
"Đúng vậy, nếu như cậu đồng ý diễn thì tôi sẽ không cần mất quá nhiều thời gian đi tìm diễn viên thay thế Hạ Tử Mạch nữa."
Trương Mạn Đường do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nhận cơ hội hiếm có này.
"Vậy cảm ơn Chung đạo, tôi sẽ sẽ cố gắng thật nhiều."
Sau khi Tịnh Kỳ biết Trương Mạn Đường nhận được hai vai diễn chính trong phim thì vô cùng vui mừng, việc này sẽ khiến cho tên tuổi của Trương Mạn Đường càng nổi tiếng.
"Tiểu Đường, cậu nên cảm ơn Trương tổng thật là tốt."
Trương Mạn Đường hả một tiếng, ngẫm lại cũng đúng là chuyện này nên phải cảm ơn Trương Dạng thật, tuy rằng vai diễn rơi vào tay cậu lần này không mấy quang minh chính đại cho lắm nhưng dù sao Hạ Tử Mạch cũng không thể tiếp tục quay bộ phim lần này nữa.
"Vâng."
Tịnh Kỳ nhớ ra chuyện buổi sáng, nhỏ giọng nói với Trương Mạn Đường.
"Hôm nay chị nhìn thấy Doãn Kính Đào ôm mặt ra về, nhìn giống như là bị đánh."
Trương Mạn Đường im lặng, thở dài một hơi rồi quay trở về phòng.
Tịnh Kỳ cũng không có ý định làm phiền Trương Mạn Đường, Trương Dạng đến rồi hẳn là cậu phải dành nhiều thời gian cho hắn hơn.
...!
Lại nói đến Trương Dạng, công việc mà hắn cần giải quyết là chuyện liên quan đến Doãn Kính Đào, đương nhiên một cú đấm kia hắn dành cho Doãn Kính Đào không thể nào kết thúc được mọi việc, thứ hắn cần còn hơn thế nữa.
Người đứng đầu Doãn thị là anh trai cùng cha khác mẹ của Doãn Kính Đào tên Doãn Kính Đằng.
Doãn Kính Đằng đã từng gặp qua Trương Dạng một lần vào buổi tiệc thường niên dành cho giới kinh doanh, cũng nghe qua danh tiếng của người đàn ông này.
Bây giờ em trai ngu ngốc thích gây chuyện kia của hắn lại đắc tội với một nhân vật lớn, cho dù hắn có muốn giúp đỡ cũng không thể.
"Trương tổng uống trà, ngồi đợi một chút tôi sẽ gọi Kính Đào đến xin lỗi ngài."
Biệt thự của Doãn gia cũng không quá lớn, dù sao Doãn thị cũng chỉ là một công ty tư nhân bình thường, coi như là có tiếng tăm tại Tô Châu mà thôi, mà một nhà có ba thế hệ cùng sống chung thì xem như khá chật chội.
Doãn Kính Đào từ trên lầu đi xuống, hôm nay ba của hắn đã mắng nhiếc hắn rất nhiều, nói hắn đã động tới một tổ kiến lửa, nếu như không giải quyết tốt chuyện này thì vị trí Doãn phó tổng của hắn cũng coi như xong.
Trên mắt Doãn Kính Đào bị thâm tím, cú đấm kia của Trương Dạng quả không hề nhẹ.
Lúc Doãn Kính Đào nhìn thấy Trương Dạng, dáng vẻ lo lắng bất an biểu hiện rất rõ ràng.
"Trương tổng, Doãn Kính Đào tôi có mắt như mù, mong Trương tổng dơ cao đánh khẽ."
Trương Dạng nhấp một ngụm trà rồi cười lạnh.
"Tôi là người không thích dơ cao đánh khẽ, ai mà biết được khi tôi trở về, Doãn phó tổng có lại đến làm phiền người của tôi một lần nữa, dù sao thì em ấy cũng phải ở trên đất của Doãn phó tổng làm việc một thời gian."
Doãn Kính Đào đổ mồ hôi hột nhanh chóng giải thích.
"Trương tổng, tôi xin thề sẽ không đến làm phiền Trương Mạn Đường nữa."
Trương Dạng nhàn nhạt đáp.
"Doãn phó tổng đây bôi nhọ danh tiếng người của tôi, ảnh hưởng đến công việc của em ấy, chuyện này Doãn phó tổng nên phải giải quyết thế nào?"
Doãn Kính Đào vội vã đưa ra hướng giải quyết.
"Tôi sẽ đăng bài đính chính, nếu cần có thể mở cuộc họp báo đính chính, ngày mai sẽ giải quyết xong xuôi mọi chuyện."
Trương Dạng cười lạnh.
"Muốn đính chính như thế nào?"
Doãn Kính Đào đáp.
"Tôi sẽ nói giữa tôi và Trương Mạn Đường không có tình cảm gì hết, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi"
Trương Dạng lắc đầu.
"Như vậy không được, danh tiếng của em ấy đã bị Doãn phó tổng làm mất hết, Doãn phó tổng chỉ nhẹ nhàng đính chính như vậy thì hơi bất công với người của tôi rồi."
Doãn Kính Đào nhíu mày.
"Vậy Trương tổng ngài muốn giải quyết thế nào?"
Trương Dạng nhàn nhạt trả lời.
"Chi bằng nói, người Doãn phó tổng muốn theo đuổi là Hạ Tử Mạch, đến gặp em ấy là vì muốn nhờ em ấy giúp đỡ, còn chuyện vào khách sạn kia chẳng qua là vì Doãn phó tổng làm khó bắt ép em ấy lên xe, đêm hôm đó Doãn phó tổng qua đêm ở phòng của Hạ Tử Mạch không về."
Doãn Kính Đào nghe vậy thì không vui, nếu như hắn thừa nhận giống như Trương Dạng nói vậy thì danh tiếng của hắn sẽ bị hủy hoại, không chỉ danh tiếng của hắn mà cả Doãn thị cũng bị ảnh hưởng, không biết chừng vì sự việc này mà cổ phiếu Doãn thị rớt giá, đến lúc đó người ba vốn dĩ không coi trọng hắn kia sẽ đá hắn ra khỏi vị trí phó tổng này.
Doãn Kính Đằng ngồi ở một bên im lặng, không có ý định lên tiếng giúp đỡ em trai mình, nếu như Doãn Kính Đào vì việc này mà bị mất đi chỗ đứng ở Doãn thị, vậy chẳng phải người được lợi cũng chính là bản thân hắn hay sao.
"Trương tổng, ngài hà tất phải ép tôi vào bước đường cùng như vậy."
Trương Dạng cúi đầu nhìn đồng hồ ở trên tay, hắn đứng dậy ý muốn ra về, trước khi rời đi còn không quên để lại một câu rằng.
"Tôi muốn buổi sáng ngày mai khi thức dậy, mọi chuyện đã được làm theo ý của tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho Doãn thị."
Sau khi Trương Dạng rời khỏi Doãn gia thì cũng quay trở về khách sạn tìm Trương Mạn Đường.
Trương Mạn Đường vẫn luôn ở trong phòng đợi hắn, khi tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên, cậu đã lập tức chạy ra ngoài mở cửa phòng, lúc nhìn thấy Trương Dạng đứng ở đó, trong ánh mắt cậu ngập tràn tia vui sướng.
"Trương Dạng, anh về rồi."
Trương Dạng ừ một tiếng, nâng bước tiến vào trong.
Trương Mạn Đường đóng cửa, đi theo phía sau Trương Dạng, thuận tiện giúp hắn cầm áo khoác treo qua một bên.
"Tôi muốn đi tắm." Trương Dạng ngồi xuống giường, hắn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Trương Mạn Đường.
Trương Mạn Đường à một tiếng.
"Vậy để em đi chuẩn bị nước tắm."
Trương Mạn Đường vừa định quay đi thì Trương Dạng đã gọi cậu lại.
"Nước tắm còn cần chuẩn bị sao, phòng này cũng không có bồn tắm mà."
Trương Mạn Đường lúng túng, cũng không biết nên phải làm cái gì.
"Vậy...!anh muốn em cùng tắm sao?"
Trương Dạng cười ha ha, hắn phát hiện ra mình thật sự muốn trêu chọc người này.
"Là em muốn như vậy sao?"
Trương Mạn Đường gật đầu, đúng là cậu rất muốn dính sát ở trên người của Trương Dạng nhưng sau khi cậu nhận ra bản thân quá mức không biết xấu hổ thì lại vội lắc đầu, dáng vẻ ngốc nghếch như vậy thật làm cho hắn muốn trêu chọc nhiều hơn.
"Không phải, vậy anh đi tắm đi, em ở bên ngoài này."
Trương Dạng đứng dậy, thản nhiên cởi quần áo ở trước mặt của Trương Mạn Đường.
Từng lớp quần áo cứ như vậy được cởi ra.
Trương Mạn Đường đứng ở phía trước ngẩn người, cậu cảm thấy hơi thở của mình nóng rực, giống như ở trong thời tiết mùa hè oi bức vậy.
Dáng người của Trương Dạng rất đẹp, là kiểu có bờ vai cực kỳ rộng, cơ ngực săn chắc, từng múi cơ trên bụng hiện ra rõ ràng, hơn nữa vật nam tính đang ở trạng thái bình thường kia của hắn cũng rất lớn.
Trương Mạn Đường ngây ngốc, cả người cậu đột nhiên mất khống chế, đôi chân này chẳng khác gì bị một khối bê tông trôn chặt.
Trong đầu cậu luôn tự nói với mình rằng không được nhìn nhưng ánh mắt lại chỉ hận không thể dán chặt lên người của Trương Dạng.
Trương Dạng cởi đồ xong xuôi thì tiến về phía trước hỏi Trương Mạn Đường.
"Em nhìn đủ chưa?"
Trương Mạn Đường giật mình, xấu hổ xoay người lại, dáng vẻ mê mẩn kia của cậu hẳn là rất mất mặt.
Cậu cúi người nhặt quần áo mà Trương Dạng cởi ra còn ở trên sàn, mong muốn quên đi hành động đáng xấu hổ của mình vừa rồi.
Trương Dạng cười tà, xoay người đi vào trong phòng tắm.
Đợi đến khi Trương Dạng đi rồi, Trương Mạn Đường mới ôm quần áo của Trương Dạng ngồi ở trên giường thở phào một hơi, không xong, cậu càng ngày càng u mê kim chủ không lối thoát rồi.
Khi Trương Mạn Đường nhìn về phía phòng tắm lại bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Trương Dạng đang nhìn mình, người đàn ông kia tại sao lại đi tắm mà không chịu đóng cửa chứ, là đang muốn trêu chọc cậu hay là ngầm nói với cậu nên đi vào tắm cùng hắn đây.
Trương Mạn Đường hoảng hốt nhìn xuống dưới mũi chân của chính mình, thật sự là rất muốn nhìn dáng người săn chắc quyến rũ của kim chủ mà.
"Tiểu Đường Tử, có muốn tắm với tôi hay không?"
Trương Mạn Đường đấu tranh tâm lý rất nhiều, không biết có nên vào hay không đây.
"Tiểu Đường Tử..."
Trương Mạn Đường nhanh chóng đứng dậy, trong bất giác đã bỏ quần áo trong tay ra tiến về phía trước vài bước rồi.
"Vậy...!cũng được.".