16.
Vào ngày tốt nghiệp hôm đó.
Lâm Quân Trạch cũng tới trường.
Cậu ta nhướn mày, nói với tôi: “Chúc mừng nhé, cậu tốt nghiệp rồi.”
Tôi cười nhẹ: “Cảm ơn nhé.”
Cậu ta nói rồi đưa cho tôi chiếc túi trên tay, trong mắt có chút khẩn cầu: "Chỉ là quà tốt nghiệp thôi, không có gì khác đâu. Mong cậu có thể nhận lấy."
Tôi do dự một chút rồi nhận lấy: “Cảm ơn”
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Không quấy rầy nữa, tôi đi trước đây. Chúc mừng tốt nghiệp nhé."
"Cảm ơn cậu."
Nhìn bóng lưng cậu ta đang xa dần, tôi có linh cảm rằng có thể chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.
Tôi mở túi ra, tìm thấy một bức tranh sơn dầu được đóng khung.
Giấy vẽ hơi ố vàng, khi nhìn thấy hoa văn trên tranh, tôi choáng váng rồi.
Tôi lẩm bẩm: “Hóa ra…là cậu”
Lớp học vẽ tranh thời tiểu học, Lâm Quân Trạch cũng tham gia.
Lúc đó cậu ta là một cậu bé ít nói và nhút nhát, ngồi bên cạnh tôi.
Một buổi chiều nọ, tôi bắt gặp cậu ta đang ngồi trên ghế lau nước mắ, tôi đến gần và hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Cậu lưỡng lự rồi nói: “Bức tranh mình vẽ xấu quá, nhưng hôm nay bố mẹ sẽ kiểm tra…”
Tôi nhìn bức tranh của cậu ta, cố nén ý cười, "Có gì to tác đâu chứ? Mình đưa bức tranh của mình cho cậu."
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn tôi ngơ ngác với đôi mắt đỏ hoe.
Tôi đưa bức tranh cho cậu ta và nói: “Nó có thể không đẹp lắm nhưng chắc chắn sẽ đẹp hơn bức của cậu nhé”.
Sau đó, cả hai chúng tôi đều cười.
Nhưng sau ngày hôm ấy, Lâm Quân Trạch không bao giờ gặp lại Hạ Đinh Vãn nữa, cậu thậm chí còn không có thời gian để hỏi tên cô.
Và khi ở trường đại học, cậu thoáng bắt gặp cô giữa đám đông.
Mà ánh mắt của cậu cũng dừng lại trên người Hạ Đinh Vãn.
…….
Tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên có ai đó chạm vào tôi, nói: "Em đang nhìn gì vậy?"
Tôi cất bức tranh đi và mỉm cười, "Không có gì cả, mình đi thôi."
Lâm Tri Dữ ôm tôi hỏi: “Em muốn ăn gì?”
"Gì cũng được".
"Anh muốn nói với em một điều này." Lâm Tri Dữ bình tĩnh nói.
“Miễn không phải là anh ngoại tình là được.”
Anh dừng lại, cười đầy giận dữ, "Trong mắt em thì anh là người như vậy à?"
“Em đùa thôi mà, anh mau nói đi.” Tôi cười khúc khích nói.
“Thật ra ngày đó là anh cố tình quay lại để tìm em, chứ cuối tuần anh thường không làm bài tập đâu.”
Anh nhìn thấy tôi hơi sửng sốt, trên môi nở một nụ cười.
……
Từ đâu tới cuối, trong mắt anh chỉ toàn là em thôi.
End.