Thẳng nam và gay tựa như hai bờ của một dòng sông chảy xiết.
Mọi người khát khao muốn ngắm cảnh đẹp của bờ bên kia, muốn thử thăm dò xem rốt cuộc bên kia trông như thế nào.
Có người thì vừa chạm nước đã run rẩy không chịu được bọt sóng kịch liệt, chật vật quay trở lại bờ.
Có người sẽ miễn cưỡng bơi tới giữa sông, lại bị xoáy nước sâu không thấy đáy cuốn đi, chôn mình dưới lòng sông.
Có người kiệt sức không thể giãy giụa, chỉ có thể để nước cuốn đi, vừa không sang được bờ bên kia lại vừa không thể quay về bờ cũ.
Chỉ có một phần rất nhỏ may mắn sang được bờ bên kia, nhưng cũng vì vậy mà bọn họ phải buông bỏ cuộc sống quen thuộc của mình.
Trình Châu Hoàn không biết Hà Tân Dương có nguyện ý thay đổi vì anh hay không, có thể thay đổi thành công hay không, thậm chí còn không biết Dương Dương có muốn ngắm phong cảnh của bờ bên kia hay không.
Khi tất cả đều chưa biết, chuyện duy nhất Trình Châu Hoàn có thể làm chính là đợi.
Cũng may loại chờ đợi này không phải là dày vò, tuy rằng làm trái tim ngứa ngáy nhưng cũng mang lại thích thú khi hòa tan băng tuyết.
Hà Tân Dương đi học một ngày dài, mất ngủ và mệt mỏi không còn sức lực của ban đêm cũng ập tới, đầu óc ong ong như lò luyện đan, ngón tay hơi run lên, ánh mắt cũng mơ màng.
Học bổ túc không giống học chính quy trên trường, không cần ngày nào cũng đi học, không cần tự giới thiệu tên tuổi, thầy cô chỉ hỏi qua loa tên họ là gì rồi bắt đầu lật giáo án giảng bài.
Đã rất lâu rồi chưa đi học, lúc bắt đầu Hà Tân Dương còn cảm thấy không theo kịp, nếu chép bài sẽ không nghe được lời thầy cô giảng, nếu không chép thì sợ về nhà sẽ quên mất.
Giờ nghỉ trưa cậu mượn vở của vài bạn học chép bài, không được nghỉ ngơi phút nào.
Buổi chiều đầu óc vẫn mơ hồ, cố gắng lắm mới không để mình gục xuống bàn.
Chuông tan học vang lên, Hà Tân Dương căng thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ mới thoáng buông lỏng.
Bạn học trong lớp nhanh chóng rời đi, Hà Tân Dương ngồi trong lớp nghỉ ngơi một lúc, mãi đến khi nhân viên vệ sinh mang chổi lau và nước vào mới đeo balo đi về.
Đứng ngoài cửa lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy sân thể dục của Nam Khai.
Hà Tân Dương ngáp một cái, hai tay xoa mặt nhanh chóng đi đến cổng trường.
Nhóm cảnh sát đánh bóng rổ đã rời đi hơn nửa, Trình Châu Hoàn vào sân thay, cùng với Nghiêm Khiếu, Chiêu Phàm và ba vị cảnh sát còn lại đánh 3V3.
Hà Tân Dương đi đến sân thể dục vừa lúc nhìn thấy Trình Châu Hoàn tung một cú ném ba điểm vào rổ.
Không nói đến tư thế nhảy đẹp thế nào, biểu tình trên mặt hơi hung dữ, nhưng từ góc độ của Hà Tân Dương nhìn lại, cả cơ thể anh như được tịch dương chiếu vào, phủ một lớp ánh sáng vàng, cơ thể rắn rỏi thẳng tắp, có một cảm giác thành thục tràn ngập sức sống.
Hà Tân Dương đứng yên tại chỗ nhìn theo bước chân của Trình Châu Hoàn, trái tim lặng lẽ đập tăng gia tốc.
Giây phút ấy cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi cả ngày đều bị tiêu tan.
Trình Châu Hoàn lại vươn tay, bóng nện vào thành rổ, xoay hai vòng rồi lệch ra ngoài rơi xuống đất.
Chiêu Phàm hô to một tiếng, Trình Châu Hoàn xoay người chỉ thấy Dương Dương đang đứng cách đó không xa, lập tức giơ tay phải vẫy vẫy: "Dương Dương!"
Hai tay Hà Tân Dương cầm dây đeo cặp, nhìn anh Trình của cậu đi tới dưới ánh nắng chiều tà, đầu quả tim dâng lên cảm giác ngưa ngứa tê dại.
Buổi tối Chiêu Phàm có nhiệm vụ, một thân mồ hôi chui vào xe của Nghiêm Khiếu, ba cảnh sát còn lại ai về nhà nấy, vài phút sau sân thể dục đã chỉ còn lại Trình Châu Hoàn và Hà Tân Dương.
Trình Châu Hoàn mặc áo thể thao không có ống tay, trước ngực và sau lưng đều ướt đẫm, cánh tay, cổ tay cũng đầy mồ hôi, trên vai còn vắt khăn mặt, Một tay anh cầm bóng rổ lên, xoay người như muốn khoe khoang kĩ xảo, ôn hòa nói: "Hôm nay đi học thế nào? Có mệt không?"
Hà Tân Dương lại đi tới đoạt bóng rổ, đứng ở ngoài vạch ba điểm tung bóng lên.
Bóng rổ bay theo một đường cong xinh đẹp, rơi vào chính giữa rổ.
Lúc xoay người, Hà Tân Dương đắc ý cong môi.
Trình Châu Hoàn hơi ngẩn ra, rõ ràng nhìn thấy một tia khoe khoang không thèm che giấu dưới đáy mắt Hà Tân Dương.
Những đứa trẻ tuổi này giống như khổng tước kiêu ngạo, không ai không thích thể hiện trước mặt người mình thầm mến cả.
Trình Châu Hoàn nhặt bóng rổ lên vỗ vỗ, nhìn thấy Hà Tân Dương xốc lại hai quai cặp lên, cười nói: "Để tôi cầm cho."
Trên đường về nhà, Hà Tân Dương dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, bộ dáng đúng là mệt đến không chịu nổi.
Trình Châu Hoàn rất đau lòng, về đến nhà dừng xe một lúc mới đánh thức cậu.
Một tuần bảy ngày nhưng Hà Tân Dương không có ngày nào để nghỉ ngơi.
Từ thứ hai đến thứ sáu đi làm, đi gửi tài liệu, đứng trước quầy tiếp tân tươi cười chào đón khách tới, buổi tối còn phải ôn bài, thứ bảy và chủ nhật phải đến trung tâm học bổ túc.
Học bổ túc nặng hơn học trên trường bình thường ở chỗ, trước mắt sắp phải thi đại học, thầy cô giáo chỉ hận không thể giúp thành tích của học sinh mỗi ngày tăng 50 điểm, dạy rất nhiều thứ, tốc độ cũng nhanh, lúc đầu rất khó thích ứng.
Lần nào học bổ túc về nhà Hà Tân Dương cũng lăn ra ngủ, đến mười một giờ đêm mới bị đói tỉnh, ăn đồ ăn khuya anh Trình đã chuẩn bị sẵn, ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi lại chui vào ổ chăn.
Tối thứ bảy chủ nhật nếu không có gì thay đổi thì Hà Tân Dương có một chút thời gian nghỉ ngơi.
Trình Châu Hoàn lấy thuốc bổ mẹ Trình mua hồi Tết âm lịch ra, xem xét hạn sử dụng.
Mỗi ngày sẽ cho Hà Tân Dương uống hai bình, không nói ở đâu ra, chỉ nói là sẽ nâng cao tinh thần, giúp cơ thể tỉnh táo, là loại Bò Húc cô đặc, uống vào có thể nâng cao hiệu suất học tập.
Hà Tân Dương uống một hơi cạn sạch, vỗ hai má để tỉnh táo lại, tiếp tục lấy giấy nháp tính toán.
Sau khi học bổ túc được một tháng, thầy cô ở trung tâm tổ chức thi thử.
Thành tích của Hà Tân Dương rất không tốt, bởi vì đề thi cực khó, thậm chí điểm còn thấp hơn thi thử hồi tháng năm.
Hà Tân Dương có chút chán nản, nghe vài bạn học ngồi bên cạnh nói chuyện mới biết, bọn họ hoặc là chỉ tập trung đi học bổ túc không cần đi làm, hoặc là vốn đã là học sinh cấp ba đi học trên trường, nhân dịp cuối tuần mới tới đây học bổ túc.
Chỉ có cậu và một bạn nữ hai mươi tuổi là phải vừa đi học vừa đi làm.
Cùng một bối cảnh, bỏ ra và nhận lại có tỉ lệ thuận với nhau, cậu đầu tư thời gian và công sức không bằng người ta, điểm kém hơn cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Trình Châu Hoàn nhìn ra băn khoăn của Hà Tân Dương, uyển chuyển đề nghị giảm bớt lượng công việc hàng ngày đi, hoặc là chỉ làm tạp vụ, hoặc là chỉ đứng trước bàn tiếp tân, hoặc là chỉ đi làm buổi sáng cũng được.
Anh vẫn chưa nói ra lời trong lòng: Tốt nhất là nghỉ làm hẳn, tôi phụ trách kiếm tiền, em yên tâm ôn tập là được.
Nhưng Dương Dương cố chấp lắc đầu.
Trước khi qua đời ba đã từng dạy cậu rất nhiều đạo lý của thế hệ cũ, ví dụ như có làm thì mới có ăn, ví dụ như nhất định không thể ngồi yên mà hưởng.
Hà Tân Dương từng nghiêm túc tự hỏi, xác định là mình cần 5000 tệ mỗi tháng từ sở luật sư, nếu làm ít việc đi nhất định không được nhận 5000 tệ.
Cậu không muốn ỷ vào sự giúp đỡ của anh Trình mà làm một tên dùng mánh khóe dựa dẫm vào người khác.
Trình Châu Hoàn tôn trọng Hà Tân Dương, không hề đề cập đến việc giảm bớt công việc nữa.
Suy đi tính lại cũng chỉ có thể làm việc nhà, cướp việc rửa bát, đoạt việc chăm sóc Hắc Ca.
Có điều Hắc Ca không cảm kích, luôn cắn dây xích muốn đi tìm Hà Tân Dương.
Chớp mắt đã vào thu, tiết trời nóng nực mùa hè không còn, lá vàng còn chưa kịp rơi thì không khí lạnh phía nam đã thổi tới mang theo sương lạnh của mùa đông.
Trình Châu Hoàn phải đến Quảng Tây phụ trách một án kiện lớn.
Hà Tân Dương không có bằng lái xe, ngày nào cũng dậy rất sớm, chen chúc trên tàu điện công cộng chật kín người vẫn không quên đeo tai nghe học từ mới, luyện kĩ năng nghe, thỉnh thoảng còn nói theo một hai câu, bị người xung quanh nhìn với ánh mắt kì lạ mới vội vã ngậm miệng, qua trạm sau mới dám thì thầm nhẩm theo.
Mọi người ở trong sở ai cũng biết năm sau Hà Tân Dương phải thi đại học, khen cậu rất có chí tiến thủ.
Chị Lưu bình thường lãnh đạm chỉ tập trung vào giải quyết việc công, việc tư thỉnh thoảng hỏi thăm một hai câu hiện giờ lại nhân lúc Trình Châu Hoàn không ở cho Hà Tân Dương bát canh gà canh cá, đến nỗi thẳng thắn như Viên Đông cũng kêu lên phải cáo trạng.
Chương trình học của lớp bổ túc rất khoa học, chỉ có giai đoạn đầu là khó tiếp nhận nhất, Hà Tân Dương quen rồi không cảm thấy bận tối mắt tối mũi nữa.
Cậu cứ theo lời thầy giáo mà giải đề, thường xuyên có cảm giác bản thân được khai sáng không ít.
Trình Châu Hoàn đoán không sai, Hà Tân Dương rất thông minh.
Lúc cậu tự học có khi đâm vào ngõ cụt, lãng phí rất nhiều thời gian, nhưng một khi có thầy cô chỉ điểm sẽ học một suy ra ba, thậm chí còn nghĩ ra cách giải mới.
Thành tích của Hà Tân Dương trong vài lần thi thử gần đây tiến bộ rất nhanh, điểm số cũng từ cuối lớp cao lên tầm trung, ưu thế về môn vật lý của cậu càng tiến bộ vượt bậc, môn tiếng anh kém nhất điểm cũng cao dần.
Nhận được phiếu điểm kì thi thử gần đây nhất, Hà Tân Dương không khỏi đắc ý chụp lại gửi cho Trình Châu Hoàn, nhanh chóng nhận được khen ngợi.
Tâm tình Hà Tân Dương rất tốt, hiếm khi buổi tối đi học về không ôn bài cũng không ngủ bù, mà là bật《Tam Quốc Sát》lên chơi giải trí.
Thật ra máy tính có không ít game cỡ khủng, Trình Châu Hoàn còn sưu tập nhiều loại máy chơi game rời như PS4, XBOX, ngay cả máy chơi game cầm tay cũng có bốn cái.
Nhưng Hà Tân Dương không dám một mình chơi những cái đó, sợ bản thân sẽ không khống chế được mà trầm mê.
《Tam Quốc Sát》là game cậu hay chơi khi gia đình còn chưa gặp biến cố, chưa bao giờ bị nghiện cả.
Thỉnh thoảng chơi để thả lỏng một chút thôi chứ tuyệt đối không chơi một lần là chơi suốt đêm.
Có điều hôm nay vừa chơi một chút đã cảm thấy vô vị.
Cảm xúc hơi xao động, thế nào cũng không đè xuống được, vì vậy càng không tập trung chơi game được.
Đơn giản thoát game ra, lướt mạng không có mục đích.
Trên mạng không có gì hay cả.
Hà Tân Dương không có weibo, cũng không vào mấy diễn đàn linh tinh như tieba, càng không nghe nói đến douban hay zhihu.
App cậu mở nhiều nhất là Sina xem tin tức thể thao, hoặc là vài tin tức lớn của quốc gia, vừa lúc bù trừ cho điện thoại bấm phím nhàm chán của cậu.
Hiện giờ trên mấy trang mạng thường có quảng cáo mập mờ ở hai bên rìa, khi thì là phụ nữ ưỡn ngực uốn éo, khi thì là đàn ông nằm mở rộng hai chân ra.
Hà Tân Dương đoan chính xem Giải Bóng đá Vô địch các Câu lạc bộ châu Âu UEFA Champions League, dư quang lại đảo tới một người đàn ông dâm đãng đang say mê tự an ủi, phía dưới quần lót đã phồng lên thành cây nấm.
Da đầu cậu run lên, cả người căng thẳng, ngây ngốc một lúc mới cảm giác bụng dưới dâng lên luồng nhiệt nóng bừng.
Hà Tân Dương lập tức tắt trang mạng đó đi, nhìn chằm chằm Hắc Ca đang tỏ vẻ dễ thương trên mặt bàn, trái tim đập thình thịch, cảm giác máu trong người cũng chảy nhanh hơn, đang lao vùn vụt trong cơ thể.
Gần như là theo bản năng, Hà Tân Dương duỗi tay phải chạm vào giữa hai chân, thứ kia cách lớp vải đang dần cứng lên.
Nửa phút sau cậu nhanh chân bước vào nhà vệ sinh, trên đường còn đạp vào bát đĩa của Hắc Ca.
Hắc Ca tức giận đập cửa wc, mãi đến khi bên trong truyền ra tiếng nước Hà Tân Dương sắc mặt căng thẳng mới đẩy cửa đi ra.
Quần vẫn chưa bị dơ nhưng cậu lại dùng sức chà sạch, phơi lên cho khô mới nhớ tới chưa tắt máy tính, lại quay về bàn máy tính ngồi.
Kết quả lần này ngồi xuống Hà Tân Dương như bị ma xui quỷ khiến, gõ bốn chữ trên khung tìm kiếm: Đồng tính luyến ái.
Tin tức phong phú đủ loại, 90% là nội dung làm người ta cay mắt.
Cổ họng Hà Tân Dương khô khốc, ngón tay hơi run run.
Vừa kháng cự lại vừa không nhịn nổi tò mò, chần chừ bấm vào một mục, bị các loại hình ảnh trên đó làm kinh hãi, nổi một thân da gà.
Từ lúc còn học cấp hai cậu đã biết giữa hai người đàn ông nên "làm thế nào", nhưng lúc ấy chỉ cảm thấy ghê tởm, chưa bao giờ suy nghĩ sâu sa hơn.
Lúc này nhìn thấy cơ thể đàn ông trần truồng, nhìn thấy dục vọng trên mặt bọn họ vẫn cảm thấy buồn nôn như trước, cơ thể lại không thể khống chế dường như có chút đồng tình.
Hai má Hà Tân Dương nóng như thiêu đốt, bụng dưới dâng lên một cỗ nhiệt nóng rực vọt thẳng lên não, ngón trỏ như trúng tà bấm nút mở ra, mở ra một trang mới tràn đầy khung cảnh ướt át.
Một thanh niên cỡ tuổi cậu đang đè một người đàn ông đeo kính trông rất tri thức dưới thân, chỗ hai người kết hợp ngay cả làm mờ cũng không có.
Đó là tập hợp nhiều hình ảnh, sau khi bấm vào sẽ thấy một video được nén lại đính kèm.
Hình ảnh rất chi tiết, ước chừng có khoảng bốn tư thế: chính diện, vào từ phía sau, cưỡi ngựa,...!Càng về sau càng bạo, thậm chí còn có ảnh người trẻ tuổi ngậm lấy dương v*t của người đàn ông trí thức kia, một tay đùa bỡn miêu tả bên trong hậu huyệt.
Lòng bàn tay Hà Tân Dương chảy đầy mồ hôi, tim gan ruột phổi như bị thiêu cháy, bất tri bất giác bấm nút tải video về, miệng khô lưỡi khô ngồi yên lặng, đầu óc trống rỗng một mảnh.
Kích cỡ video không lớn, chưa đến một phút đã tải xong.
Hà Tân Dương liếm khóe môi bắt đầu giải nén.
Nhưng vừa có thông báo giải nén xong thì màn hình máy tính đột nhiên đen thui.
Hà Tân Dương hơi hé miệng, nửa ngày mới phản ứng lại được: Không xong rồi, máy tính bị nhiễm virus!
Mồ hôi lạnh chảy xuống, cậu đột nhiên đứng dậy, vừa thấy thẹn vừa luống cuống không biết làm sai.
Dùng máy tính anh Trình xem AV đã là chuyện khó có thể mở miệng, mà bây giờ còn là tải GV về rồi làm máy tính bị nhiễm virus.
Văn kiện trong máy tính thì sao? Có bị phá hỏng hay không?
Những văn kiện đó có quan trọng không? Có phải là chỉ có một bản duy nhất không?
Làm sao bây giờ?
Hà Tân Dương lo lắng ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu, nghe thấy âm thanh trái tim đập kinh hoàng, nghĩ: Ba ngày nữa anh Trình mới trở về, nếu không thì tìm thợ đến sửa máy tính? Có cần reset lại máy không? Sau khi reset xong không phải máy tính sẽ trống trơn sao? Vậy văn kiện bị mất phải giải thích với anh Trình thế nào?
Hay là chờ anh Trình về rồi giải quyết?
Nhưng nếu như vậy, anh Trình hỏi tại sao nhiễm virus thì phải trả lời thế nào?
"Em đang chơi《Tam Quốc Sát》đột nhiên màn hình đen thui?"
"Đang xem UEFA Champions League đột nhiên bấm vào tệp chứa virus?"
"Em cũng không biết vì sao lại dính virus nữa?"
"Em chưa từng đụng đến máy tính?"
Hà Tân Dương "A" một tiếng, nhớ đến file nén có tiêu đề là "Ba mươi sáu cách kích tình" vẫn còn trong máy.
Nếu đợi anh Trình trở về rồi giải quyết thì chắc chắn anh ấy sẽ nhìn thấy tiêu đề đó đầu tiên.
Làm sao bây giờ? Cũng không thể nói là "Không phải em tải đâu" ha?
Vừa không thể tùy tiện gọi thợ sửa máy tính vừa không dám nói cho anh Trình, Hà Tân Dương buồn bực đi đi lại lại trong thư phòng, suýt nữa giẫm lên móng vuốt của Hắc Ca..