"Em quên chưa tắt đài."
Không sao, vẫn còn may mắn, Dư Mộc Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đầu tiên ở xứ sở Cõi Mộng, mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp.
Nhưng trước khi đi ngủ, một điều quan trọng khác hiện lên trong đầu cô.
Là những dòng chữ được viết trên tấm thiệp màu hồng.
Quy tắc thứ ba của Cõi Mộng:
—— "Bạn có ba lần quyền lợi được tự sắp đặt cảnh trong mơ, nhưng cần phải trả giá."
Trả giá?
Dư Mộc Mộc trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, suy nghĩ rất lâu về cái giá của "Hình" đó.
Nhưng cô thực sự không có một chút đầu mối nào.
Cô cũng cảm thấy bản thân không có gì bất thường cả.
Có lẽ chỉ để dọa người mà thôi, Dư Mộc Mộc nghĩ.
Ngày hôm sau là chủ nhật.
Dư Mộc Mộc triệt để quyết định quẳng việc học ra sau đầu, cả người phơi phới đến nhà Bạch An Ny tìm cô ấy chơi.
Cha mẹ của Bạch An Ny đều là nghệ thuật gia, bản thân Bạch An Ny cũng là một sinh viên nghệ thuật, cô ấy sớm đã đăng ký xin vào một trường nghệ thuật ở nước ngoài.
Nhớ năm đó Dư Mộc Mộc – người đang trong thời gian đương đầu với kỳ thi đại học không biết đã ghen tỵ và ngưỡng mộ cô ấy biết bao nhiêu.
Nhà của Bạch An Ny là một biệt thự nhỏ có thảm sân cỏ trước nhà, khi Dư Mộc Mộc bước vào cửa, Bạch An Ny đang ngồi vẽ tranh trên bãi cỏ đó.
Ánh nắng bao phủ lấy cả người cô ấy, mái tóc xoăn dài mềm mượt xõa xuống eo, dưới ánh nắng càng thêm phần rực rỡ.
Trên khuôn mặt trái xoan nhỏ xinh, thanh tú là đôi mắt hạnh nhân sáng ngời lộng lẫy, quyến rũ lòng người.
Dư Mộc Mộc phát hiện ra rằng Lãng Phong cũng ở đó, cậu ấy ngồi bên cạnh Bạch An Ny, nhìn cô bạn đến thất thần.
Lãng Phong có một khuôn mặt sắc sảo điển hình, ngũ quan thâm thúy, làn da trắng nõn, dưới mái tóc xoăn hơi buông xõa màu hạt dẻ là một đôi mắt đào hoa quyến rũ.
Lúc này, hai người họ đang ngồi trên bãi cỏ, tập trung, tao nhã và yên tĩnh, đẹp như một bức tranh.
Nhưng Dư Mộc Mộc biết rằng đã đẹp đẽ thì định trước sẽ tan vỡ.
Lãng Phong và Bạch An Ny là thanh mai trúc mã mười mấy năm.
Hai nhà là hàng xóm sống chỉ cách nhau một bức tường.
Nghe nói gia thế của Lãng Phong cực kỳ khủng, giáo dục trong gia đình cũng rất nghiêm khắc.
Nhưng điều kiện càng ưu việt bao nhiêu thì lại càng ẩn chứa nhiều ngầm ẩn không người biết bấy nhiêu.
Gia đình của Lãng Phong là một gia đình chơi dương cầm thế gia.
Bản thân Lãng Phong cũng là một tiểu hoàng tử dương cầm, chắc hẳn cậu ấy cũng đã sớm nộp đơn vào học viện âm nhạc nước ngoài.
Những học sinh có năng khiếu nghệ thuật như Lãng Phong và Bạch An Ny phần lớn thời gian đều tập trung trong phòng đàn dương cầm hoặc phòng vẽ của trường luyện tập, họ chỉ thỉnh thoảng đến lớp để học một vài bài học văn hóa mà thôi.
Hồi học cấp ba, Bạch An Ny và Dư Mộc Mộc là bạn cùng lớp, Lãng Phong và Ngôn Bắc học ở lớp bên cạnh.
Cả hai vốn dĩ đã không học cùng lớp với nhau, cộng thêm quãng thời gian đó Dư Mộc Mộc ngày nào cũng gần như bận tối mặt mũi vì việc học, vì vậy cô gần như không có cơ hội giao tiếp với Lãng Phong.
Lãng Phong là người phát hiện ra Dư Mộc Mộc trước, cậu ấy mỉm cười đứng dậy đi đến trước mặt cô, cúi đầu vẫy vẫy tay chào.
"Hi, chào bạn nha."
Nhìn Lãng Phong cười đến xán lạn trong khoảng cách gần như vậy, Dư Mộc Mộc sửng sốt, nụ cười cứng đờ, cô chìm vào hồi ức u buồn của năm năm trước ——
Vào cái đêm diễn ra lễ tốt nghiệp trung học, Lãng Phong đã tìm đến nơi cao nhất của trường học, không do dự mà nhảy xuống tự sát, kết thúc sinh mệnh vẫn còn đang độ tuổi thiếu niên của mình.
Đấy là một chuyện ai ai cũng không thể ngờ tới.
Đêm đó là một đêm mưa tối tăm và đáng sợ như địa ngục.
Dư Mộc Mộc đến bây giờ trong đầu vẫn còn nhớ như in khung cảnh Bạch An Ny quỳ trong vũng máu, đối mặt với thân thể đã ngã tan nát của Lãng Phong, khóc đến độ dằn xé tim gan.
Chiếc váy trắng ướt đẫm nước mưa bị nhuộm một màu đỏ sẫm vô tận.
Kể từ đó, Bạch An Ny dường như đã mất đi linh hồn.
Năm năm sau đó, cô ấy chưa bao giờ đề cập đến sự việc năm đó, vĩnh viễn chỉ cười một cách thờ ơ dửng dưng, giống như một con rối không có nhiệt độ.
Dư Mộc Mộc biết, Bạch An Ny hoàn toàn chưa buông bỏ được.
Cô đến cùng là không thể nghĩ ra nổi, rốt cuộc lý do tại sao người con trai với nụ cười ấm áp trước mặt này lại đưa ra một lựa chọn cực đoan như vậy.
Nhưng bây giờ, cách thời điểm cậu ấy tự sát chỉ còn chưa đến một trăm ngày.
............
Dư Mộc Mộc còn nhớ hồi cấp ba, mỗi lần nhìn trộm Ngôn Bắc chơi bóng rổ, cô cũng nhìn thấy Lãng Phong, hai người thường khoác vai nhau cười nói tán gẫu.
Chắc hẳn sau khi sự việc đó xảy ra, Ngôn Bắc đã đau khổ rất nhiều.
Nhìn thấy Dư Mộc Mộc ngẩn người, Bạch An Ny đột nhiên nghiêng người đến trước mặt cô, vẻ mặt buôn chuyện hỏi:
"Mộc Mộc ơi Mộc Mộc à, cậu rốt cuộc có đang nghe tớ nói không đó?"
"Hả? Sao thế?"
"Tớ hỏi cậu đến cùng là cậu có ý gì với Ngôn Bắc không? Nhân lúc Lãng Phong đang ở đây, mau mau để cậu ấy giúp cậu một chân, quan hệ của hai người họ tốt vậy cơ mà."
Chủ đề cứ thế thay đổi nhanh quá xá.
Nhưng Dư Mộc Mộc còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ vừa mới nghe thấy tên Ngôn Bắc, hai má đã bất giác nóng lên, tâm tình dao động, lòng phơi phới giống như đã thừa nhận chút tâm tư nho nhỏ vốn lẽ không nên có vậy.
Cô xoắn xuýt loay hoay hồi lâu mới trả lời:
"Không có...!không có đâu."
"Vậy cậu thích người như thế nào?" Bạch An Ny kiên trì không ngừng hỏi.
"Trời ơi, Annie cậu không phải biết rõ sao, chính là kiểu người đẹp trai thông minh, tính tình phải dịu dàng, khí chất phải sạch sẽ."
"Đó không phải là Ngôn Bắc sao?" Lãng Phong ngước mắt, bất thình lình nói ra đáp án.
Bất chợt bị người ta vạch trần tâm tư, Dư Mộc Mộc đỏ mặt xấu hổ đến nỗi mí mắt giật giật, lòng bàn tay đổ mồ hôi, im lặng hồi lâu không trả lời.
Cho đến khi cô chuẩn bị rời khỏi, Bạch An Ny vẫn còn nói chuyện rôm rả, cô ấy nhìn Dư Mộc Mộc với đôi mắt sáng ngời:
"Mộc Mộc cậu yên tâm đi, chuyện chung thân đại sự của cậu hãy giao cho tớ giải quyết." Bạch An Ny tay vỗ ngực, ngữ khí tràn đầy tham vọng, tinh thần quyết đoán.
Thấy Dư Mộc Mộc bối rối, Bạch An Ny tự mình mỉm cười tiến lại gần cô, nghiêng đầu nhìn cô cười trêu chọc:
"Một anh chàng đẹp trai sạch sẽ và dịu dàng, phải không? Tớ biết rồi."
Dư Mộc Mộc xấu hổ vội vàng xua tay từ chối.
Thực ra, hôm nay cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô vẫn không muốn mọi người phát hiện ra chút tâm tư của mình.
Năm đó cô cũng không chịu thừa nhận giống như bây giờ, cái cô sợ chính là Bạch An Ny quá nhiệt tình đòi vác đao đi giúp đỡ, vậy nên chưa bao giờ dám nói cho cô ấy biết.
Cô của khi ấy không muốn đường đột đi làm phiền Ngôn Bắc, càng e ngại bản thân vì nguyên nhân tình cảm ảnh hưởng đến học tập hay cao khảo.
Thời gian yêu thầm quá dài, cho nên hiện tại, ngược lại càng khó để nói ra nỗi lòng hơn.
Nhưng dường như mọi thứ luôn trái với dự tính ban đầu, đặc biệt là trong Cõi Mộng này, luôn xảy ra những bất ngờ không thể lường trước được.
Hôm nay đến lượt Dư Mộc phụ trách chương trình phát thanh giờ nghỉ trưa của trường.
Đây không phải là một nhiệm vụ quá nghiêm túc hay khó nhằn gì, chỉ cần trong thời gian mọi người nghỉ trưa bật một vài bài nhạc và đọc vài câu chuyện thể loại tản văn súp gà* giúp truyền cảm hứng, động lực và bồi bổ tâm hồn cho mọi người là được.
Nhưng Dư Mộc Mộc luôn có dự cảm không lành.
Cô đã đến phòng phát thanh từ sớm, quyết định "đánh nhanh thắng nhanh".
Sau khi bản nhạc êm dịu được phát hết, cô bắt đầu dẫn chương trình theo quy trình đã định, đầu tiên là giới thiệu bản thân.
"Xin chào mọi người, mình là Dư Mộc Mộc lớp 12/2."
Sau đó là những mẩu chuyện chia sẻ tâm hồn và quà tặng cuộc sống.
"Còn không đến một trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học..."
Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.
Nhưng khi cô đọc đến đoạn cuối cùng, cửa phòng phát thanh đột nhiên bị ai đó đẩy ra.
Dư Mộc Mộc thuận theo tiếng nói đằng sau quay đầu nhìn lại, thấy Bạch An Ny đang kéo Lãng Phong đi vào, theo sau là Ngôn Bắc.
Một cảm giác ngột ngạt quen thuộc trong nháy mắt bao trùm lấy cô, giống hệt như ngoại lực dồn ép cô kịch liệt hai giờ trước.
Một từ trường áp suất vô hình dường như lan rộng trong không khí, nó bao tròn siết chặt cô bên trong.
Trái tim Dư Mộc Mộc thắt lại, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Toi đời ròi.
..........
Ký ức về hai giờ trước đột nhiên dâng lên tràn ngập tâm trí.
Thể dục giữa giờ kết thúc, Dư Mộc Mộc tay trong tay với Bạch An Ny nói chuyện vui vẻ đi lên cầu thang tiến về lớp, vừa vặn gặp phải Ngôn Bắc cùng Lãng Phong cũng đang đi xuống.
Người lên xuống cầu thang không ít, nhưng mọi người đều bước đi rất lặng lẽ, Dư Mộc Mộc cảm thấy Ngôn Bắc là ngôi sao sáng nhất trong đám đông yên tĩnh này.
Chỉ cần nhìn thấy anh, hơi thở của cô không tự giác trở nên chậm hơn nhẹ hơn, trái tim không ngừng ngứa ngáy như có ai đó cầm một chiếc lông vũ quét qua vậy.
Rất đẹp trai, rất chói mắt.
Bất cứ nơi nào anh đi qua, dường như ngay cả thời gian cũng biết ý mà chậm lại.
Dư Mộc Mộc lại thầm cảm thán.
Cô giả vờ không để ý lén liếc nhìn anh, rồi lại lập tức dời tầm mắt đi, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, cô cũng phát hiện ra một điểm khác biệt nhỏ.
Cô vẫn nhớ rằng năm ấy, bên trong áo đồng phục Ngôn Bắc đều mặc những chiếc áo phông hoặc áo nỉ khác màu.
Một số màu như đen tuyền, trắng sữa, xám đậm, xanh than, xanh nhạt...!Cho dù là màu nào thì khi mặc lên trên người anh đều trở nên phù hợp một cách kỳ lạ.
Nhưng màu sắc anh mặc hôm nay rất đặc biệt.
Dư Mộc Mộc không nhịn được lại nhìn thêm vài cái, thực sự rất đặc biệt.
Anh thật là đáng yêu, cô cúi đầu mím môi cười.
Cô nghĩ rằng mùi hương trên người anh nhất định phải rất thơm.
Dù sao anh cũng yêu sạch sẽ như vậy, quần áo ngày nào cũng mới tinh.
Cô rất thích...
Khoảng cách giữa họ dần được thu hẹp.
Dư Mộc Mộc theo bản năng cúi đầu, yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại, nhưng trong lòng dần dần sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, giống như cổ họng đột nhiên bị thứ gì đó đè nén.
......!Chuyện gì đang xảy ra thế này.
Dư Mộc Mộc có một linh cảm mạnh mẽ rằng sự bất thường hiện tại chắc hẳn có liên quan đến cái giá của quyền lực xui xẻo đó.
Hai ngày bình yên khiến cô gần như quên mất chuyện kia, không ngờ lại phát tác vào lúc này.
Dư Mộc Mộc hoàn toàn không hiểu được tình huống gì đang diễn ra, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Nhưng khi sắp đi ngang qua Ngôn Bắc, cô không tự chủ được ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Cô mở miệng, một số từ không phù hợp mắc kẹt trong cổ họng.
Cũng không phải là lời đáng sợ gì, chỉ là có chút hơi buồn cười.
Những lời nói hoa tri này của cô một khi thoát ra khỏi miệng, cô có lẽ sẽ hận không được muốn bản thân biến mất khỏi thế giới này.
Không được không được, phải kiềm chế lại.
Dư Mộc Mộc lấy tay che kín miệng, cố gắng kìm lại những lời định thốt ra, nhanh chóng chạy trốn.
.......
Sự thật chứng minh.
"Cái giá" có thể đến muộn, nhưng chắc chắn không bao giờ vắng mặt.
Đương lúc Dư Mộc Mộc nghĩ rằng mình đã thoát khỏi một kiếp, không ngờ trong phòng phát thanh, cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại ập đến, so với lần trước còn kịch liệt hơn.
Khăng khăng vào lúc này, Bạch An Ny lại đưa Ngôn Bắc đến trước mặt cô, Dư Mộc Mộc thực sự bất lực cam chịu.
Suy cho cùng, tại sao Ngôn Bắc lại đến đây?!
Dư Mộc Mộc không dám nhìn anh, vì vậy cô chỉ có thể trừng mắt nhíu mày với Bạch An Ny một cách dò hỏi: Chuyện gì đang xảy ra vậy??!
Bạch An Ny hoàn toàn không hiểu được ý của cô, đầu tiên cô ấy bí mật lén lút chỉ vào Ngôn Bắc, sau đó làm một động tác cổ vũ.
Hàm ý là: Hehe tớ thật quá ư là tuyệt vời! Tớ đã mang đến cho cậu anh chàng đẹp trai rồi đấy, cậu tự mình giải quyết đi.
^_^
Phòng phát thanh không lớn, bốn người bọn họ không biết làm sao ngơ ngác đứng đó nhìn nhau.
Bộ dạng Dư Mộc Mộc bất lực và Bạch An Ny mặt mày hớn hở cả hai nam sinh đều nhìn thấy tất cả, đồng thời cảm thấy hơi không biết làm sao.
Ngôn Bắc đại khái hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt của Dư Mộc Mộc, đột nhiên cảm thấy mình đứng ở nơi này, ở không được mà đi càng không xong.
Nhưng trong giây tiếp theo, Dư Mộc Mộc đột nhiên nắm lấy góc áo của anh, dùng sức kéo anh lại gần cô.
Áp lực từ bên ngoài ngày càng nặng nề.
Cơ thể của Dư Mộc Mộc có chút mất kiểm soát, giống như trong cơn mê, cách duy nhất để giảm bớt gánh nặng là làm như vậy.
Vẫn còn đoạn cuối cùng của bản thảo cần đọc, vì vậy cô tiếp tục duy trì tư thế này, nhanh như gió đọc nốt vài câu cuối cùng.
Chút sức lực cuối cùng đã cạn kiệt, Dư Mộc Mộc đặt micro xuống, tay vẫn nắm lấy góc áo của Ngôn Bắc.
Cô nhìn chằm chằm vào cổ áo đồng phục học sinh của anh một lúc, cả người ảo não đến mức tựa như giây tiếp theo có thể sẽ ngạt thở đến mức bất tỉnh.
Những lời nói không thích hợp kia lại phát ra, nghẹn ở cổ họng, giống như nếu không nói ra thì có thể ngạt thở mà chết vậy.
Không muốn sống nữa, tại sao trong đầu óc cô chỉ toàn những thứ hỗn độn này.
Nội tâm của Dư Mộc Mộc không ngừng sụp đổ, nhưng trên mặt vẫn cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh.
Trong mắt người khác, biểu cảm của cô hiện giờ chỉ là đang khẽ cau mày, giống như trong lòng đang quấn quýt cái gì?
"Sao vậy?" Ngôn Bắc thấy cô do dự không nói nên cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
Dưới ánh mắt vừa khó hiểu vừa khích lệ của Ngôn Bắc, Dư Mộc Mộc đột nhiên trở nên vô cùng khẩn trương, khóe miệng run run.
Cô không kìm được, cuối cùng không tự chủ được ngẩng đầu nhìn anh, buột miệng nói lớn.
"Woah Ngôn Bắc hôm nay áo bên trong cậu mặc là màu hồng kìa, nhưng mà màu hồng cũng dễ thương lắm ý.
Huhuhu Ngôn Bắc bây giờ trông cậu rất ngọt ngào, còn ngọt ngào hơn cả dâu tây nữa."
Lời vừa thốt ra như tiếng sét giữa trời đêm tĩnh mịch.
Trong căn phòng phát thanh yên tĩnh, tiếng nói đột ngột và vang dội của cô vang vọng rất lâu.
Khoảnh khắc đó, mọi người trong phòng đều sững sờ.
Tất cả đều yên lặng, không ai dám nói câu gì.
Dư Mộc Mộc cũng sửng sốt.
Khuôn mặt của nhân vật nam trong câu nói ban nãy cũng đỏ bừng lên.
..........
Lời vừa dứt, cảm giác ngột ngạt trong ngực lập tức biến mất.
Dư Mộc Mộc đã kìm nén lời nói của mình cả buổi sáng, giống như thể vòi nước đã được mở ra, đột nhiên tất cả chúng đều chảy ra từ từng kẽ răng của cô, một từ không xót, tất cả đều là tiếng lòng của cô.
Ngay cả "Huhuhu" ở giữa cũng là tiếng khóc từ tận đáy lòng mà cô không kìm được.
Nhưng mà tiếng lòng cũng thật sự là không đúng lúc mà.
Huhuhu sao cô lại biến thái như vậy chứ.
Không gian rất yên tĩnh.
Trong khoảng thời gian có vẻ bất động này, Dư Mộc Mộc nhìn nét mặt của Ngôn Bắc có chút cứng ngắc.
Cô đã xấu hổ đến mức ngón chân cuộn lại, tay nắm chặt, hai má đỏ bừng như lửa đốt.
Đại não xoay như chong chóng muốn tìm cách ứng biến nhưng không thể tìm được cách giải quyết nào.
Sau một hồi im lặng kéo dài vô tận, yết hầu của Ngôn Bắc lên xuống, anh giơ tay lên từ từ chỉ về một hướng nào đó.
Như thể là đang slow-motion, Dư Mộc Mộc quay đầu nhìn theo hướng đầu ngón tay của anh, trong tầm mắt cô từ từ thấy một ánh sáng đỏ nhấp nháy.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Ngôn Bắc: "Dư Mộc Mộc, em quên chưa tắt đài."
Mi tâm của Dư Mộc Mộc giật giật.
Đài chưa tắt.
Điều đó có nghĩa là gì nhỉ?
Điều đó có nghĩa là tiếng lòng vừa rồi của cô đã tràn vào micrô và lan đến từng lớp học, từng góc hành lang, bị phóng đại gấp trăm lần rồi truyền vào tai mọi người.
Lại còn đúng vào giờ nghỉ trưa vô vị và nhàm chán nhất của mọi người.
Mấy mẩu chuyện chia sẻ tâm hồn nghe đến khiến người ta buồn ngủ, bây giờ có được câu nói như thần dược kia của Dư Mộc Mộc, nhanh chóng khơi dậy niềm vui sướng của các bạn học sinh.
Dư Mộc Mộc cảm thấy toi đời rồi.
Toàn trường bây giờ đều biết rằng cô là một đứa hoa tri mê trai chính hiệu rồi.
Giờ khắc này, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ chạy.
Nhưng khi cô lướt qua Ngôn Bắc và mở cửa phòng phát thanh ra, cô nhìn thấy một nhóm người hóng hớt đã tụ tập bên ngoài, chật như nêm cối bao vây cô.
"Mấy câu vừa rồi có phải là cậu nói không Dư Mộc Mộc?"
"Cmn hahaha Dư Mộc Mộc cậu cũng đỉnh quá đi mất."
"Cho tôi nhìn cái áo màu hồng của Ngôn Bắc với, xem xem có phải nó còn ngọt ngào hơn cả dâu tây không hahaha."
Khuôn mặt của Dư Mộc Mộc đỏ bừng, cô muốn chạy trốn nhưng không thể thoát ra được.
Cuối cùng Lãng Phong là người giúp cô phá vỡ cái sự xấu hổ chết tiệt này.
Lãng Phong lập tức mở khóa đồng phục học sinh của Ngôn Bắc, chiếc áo phông màu hồng của anh ngay lập tức bị lộ ra ngoài không khí.
Lãng Phong đẩy Ngôn Bắc ra ngoài cửa, ở đằng sau vỗ vai anh, lắc đầu cười nói: "Ha ha ha, tớ không phát hiện đó nha, Ngôn Bắc cậu thật là lẳng lơ."
Những người khác cũng không kìm được cười to lên.
Mọi người tức khắc tha cho Dư Mộc Mộc, đi đến trước mặt đương sự còn lại.
Thừa dịp sơ hở này, Bạch An Ny nhanh chóng nắm lấy tay Dư Mộc Mộc, chuẩn bị rời đi nơi phân tranh thị phi này.
Dư Mộc Mộc trước khi rời đi lén liếc nhìn Ngôn Bắc một lần nữa, nhưng ngay lập tức bị anh bắt được.
Anh nhìn cô từ xa, cong khóe môi mỉm cười.
Dư Mộc Mộc lại càng kinh ngạc hơn.
Aaaaaaaaaaaaa có phải anh đang cười nhạo cô không????
________
Sau khi chạy bán sống bán chết khỏi hiện trường, sâu trong thâm tâm Dư Mộc Mộc thầm cảm ơn Lãng Phong vì ơn cứu mạng khi nãy.
Nếu không, cô thực sự không biết làm thế nào để giải quyết chuyện vừa rồi.
Nhưng vụ việc vẫn lan truyền một cách nhanh chóng.
Có vẻ ai cũng vui vui mắt nghe ngóng về khung cảnh nữ thần "trêu ghẹo" nam thần.
Kết hợp với sự cố cưỡng hôn trước đó, hành động của cô nhanh chóng trở thành câu chuyện tiêu khiển không thể thiếu của mọi người bàn tán sau trà dư tửu hậu no nê.
Tóm lại chính là nữ thần thanh thuần sau khi gặp phải Ngôn Bắc cũng biến thành "em gái mê trai", thậm chí còn biến thái đến độ âm thầm quan sát quần áo người ta mặc.
Dư Mộc Mộc không có cách nào phản bác, những gì họ nói đều đúng cả.
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu ý nghĩa của cái từ "xấu hổ đến chết" rồi.
Đồng thời, cô cũng đã biết được lực lượng quỷ dị ban nãy chính là "cái giá" phải trả của quyền lợi trong Cõi Mộng.
Hóa ra cái giá của "Hình" là chỉ việc "xấu hổ đến chết." Mặc dù điều này có vẻ hơi vô lý cho lắm.
Bởi vì cô đã "vô hình", cho nên cái giá mà cô phải trả là phóng đại "hình" lên gấp trăm lần?
Dư Mộc Mộc khóc không ra nước mắt.
Đối với một người mắc chứng bệnh hơi sợ xã hội và rất quan tâm đến cái nhìn của người khác như cô, "xấu hổ đến chết" thực sự là một hình phạt rất lớn.
*心灵鸡汤:
鸡/jī/ con gà (tiếng Anh là "chicken")
汤 /tāng/ canh/ xúp (tiếng Anh là "soup")
鸡汤 /jītāng/ xúp gà (tiếng Anh là "chicken soup")
心灵 /xīnlíng/ tâm linh/ tâm hồn (chỉ nội tâm, tinh thần, tư tưởng,...) (tiếng Anh là "soul")
Có thể bạn đã biết, có một bộ sách vô cùng nổi tiếng với tựa đề là "Chicken Soup for the Soul", có thể dịch là, "Bát xúp gà cho tâm hồn".
Hay trong tiếng Việt tụi mình biết đến với tên gọi "Chia sẻ tâm hồn và quà tặng cuộc sống".
Bộ sách này bao gồm những câu chuyện ngắn hay, mang nhiều thông điệp sâu sắc/ ý nghĩa về cuộc sống.
Vậy 心灵鸡汤 /xīnlíng jītāng/ là cụm từ được dùng để chỉ những "câu chuyện truyền cảm hứng hay động lực cho mọi người" hay "những câu chuyện giúp xoa dịu/ an ủi cho tâm hồn",...
Hết chương 3..