"Nếu anh ấy có thể yêu mình thì tốt biết mấy."
Dư Mộc Mộc đau buồn phẫn nộ đan xen trốn trong nhà vệ sinh.
Trong không khí huyên náo giữa các tiết học, tiếng thảo luận rôm rả sôi nổi của một tốp nữ sinh bất chợt từ phòng vệ sinh bên cạnh vang lên.
Rõ ràng là đang tám chuyện, giọng điệu hưng phấn.
"Hóa ra học thần như Dư Mộc Mộc cũng là một em gái mê cái đẹp, như vậy thì cậu ấy thực tế hơn nhiều rồi." Em gái mê cái đẹp.
Cô quả thực là một em gái mê cái đẹp.
"Dù sao thì đó cũng là Ngôn Bắc đấy, ai mà không mê cho được."
"Tớ còn nghe nói hai ngày trước nữ thần của lớp Xã hội đã tỏ tình với cậu ấy rồi, tình hình bây giờ phải gọi là suy sụp đến mức không thiết gì đến ăn uống nữa."
"Chậc chậc, Ngôn Bắc đã từ chối biết bao cô rồi cơ mà.
Nói thật chứ, giờ nghĩ lại tớ thấy Dư Mộc Mộc cũng dũng cảm đấy."
"Nhưng mà Dư Mộc Mộc cũng không phải là một cô gái bình thường, nếu như tớ có thể lớn lên xinh đẹp, thành tích học tập ưu tú như cậu ấy thì không cần cho tiền tớ cũng dám."
Dư Mộc Mộc nhất thời câm như hến, không còn lời gì để nói, đến cô cũng phải bất ngờ về sự dũng cảm của mình chứ nói gì người khác.
Đích thực, Ngôn Bắc có thể được coi là nhân vật phong vân hàng đầu trong trường học của họ.
Nhớ năm đó, cuộc tranh luận của các nữ sinh với nhau về việc giữa anh và Lãng Phong xem ai mới là giáo thảo đã gây ra một trận ồn ào không nhỏ trong trường.
Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.
Giáo thảo cũng phân ra rất nhiều "loại hình", có vui tươi sáng sủa như ánh mặt trời, có cuồng vọng tự kiêu như tổng tài bá đạo, cũng có lãnh đạm cô độc tự thu mình lại.
Có điều là Ngôn Bắc không thuộc loại hình nào trong những kiểu kể trên, anh sẽ là người ấm áp tưởng chừng cho bạn cảm giác gần gũi, nhưng thực chất lại xa xôi hơn cả chân trời góc bể.
Anh giống như những ngôi sao sáng và không thể với tới trên bầu trời, một mặt dịu dàng ôn nhu, một mặt lại âm trầm xa cách, khắp người toát ra một loại hơi thở lạnh lùng không cách nào đạt tới.
Mà cô cư nhiên không sợ chết hết lần này đến lần khác ra sức trêu chọc anh.
______
Sau giờ học, Lãng Phong đến tìm Bạch An Ny, nhưng ánh mắt mang theo ý cười nhìn chằm cằm vào Dư Mộc Mộc, còn thêm chút ý muốn nói lại thôi.
Bạch An Ny và Lãng Phong thì thầm to nhỏ trao đổi bí mật một lúc, cả hai mỉm cười híp mắt nhìn đối phương, sau đó cùng nhau lén lén lút lút liếc nhìn Dư Mộc Mộc.
Dư Mộc Mộc coi như đã nhìn quen ánh mắt như thế này của mọi người cả ngày rồi, cô thực sự rất bất lực, thở dài một hơi rồi nói với họ.
"Các cậu muốn nói gì thì nói đi, muốn hỏi gì thì hỏi đi..."
Bạch An Ny đang đợi chính là lời này, nghe xong triệt để mở ra cuộc trò chuyện.
"Mộc Mộc, cậu thật sự có ý với Ngôn Bắc sao? Tớ cảm thấy hai người các cậu rất xứng đôi đó nha.
Không hiểu sao thấy ngọt ngào quá đi, tớ đã bắt đầu điên cuồng chờ đợi ngày mà hai cậu thành đôi rồi đấy."
Thấy Dư Mộc Mộc không nói năng gì, Bạch An Ny dùng khuỷ tay đẩy Lãng Phong một cái, nháy mắt ý sai bảo.
Lãng Phong thấy vậy cười tủm tỉm nói.
"Mộc Mộc cậu đừng nhìn bề ngoài Ngôn Bắc như khối băng không cảm xúc, nhưng thực ra cậu ấy là một người rất ấm áp." Như là nghĩ thêm được gì, lại tiếp tục bổ sung: "Còn nữa, dạo gần đây tính cách cậu ấy biến đổi nhiều lắm, trở nên rất dính người."
"Lãng Phong, cậu có biết Ngôn Bắc thích kiểu con gái nào không?" Bạch An Ny buôn chuyện hỏi.
"Ừm...!Tớ chỉ thấy cậu ấy từ chối người khác." Lãng Phong trả lời.
"Đúng rồi, cậu ấy nổi tiếng là vừa lạnh lùng vừa phũ phàng trong việc từ chối người khác mà.
Vậy tại sao cậu ấy lại từ chối tất cả họ? Cậu ấy đã thích ai chưa?"
"Cái này khó nói lắm.
Tớ chỉ biết cậu ấy ghét kiểu bám riết không tha, hay là kiểu nhao lên sà vào lòng cậu ấy đòi ôm ấp yêu thương."
"Thì ra là vậy.
Chỉ có điều kiểu người bình thường nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất lại một lòng và rất si tình với người mình thích." Bạch An Ny cong môi, ra vẻ thông thạo như là phân tích của cô ấy rất hợp lý.
"Chẳng qua tâm lý phòng bị của Ngôn Bắc rất lớn." Lãng Phong im lặng nửa buổi rồi mới ngập ngừng mở miệng.
Tâm lý phòng bị lớn?
"Tâm lý phòng bị tại sao lại rất lớn?" Dư Mộc Mộc nhướng mắt, tò mò hỏi.
Lãng Phong: "Có lẽ là do liên quan đến hoàn cảnh lớn lên của cậu ấy.
Bố mẹ cậu ấy rất bận rộn, chủ yếu là bà nội chăm sóc cậu ấy, nhưng bà nội đã qua đời hai năm trước, về sau thì cơ bản là cậu ấy tự sống một mình."
Còn có chuyện như vậy.
Vậy thì càng khó tiếp cận anh hơn rồi.
Nhận thấy Dư Mộc Mộc rơi vào trầm mặc, Bạch An Ny giơ tay bí mật nhéo Lãng Phong, nhăn mặt nhíu mày ra ý.
Lãng Phong bất đắc dĩ cười cười, đề nghị với Dư Mộc Mộc: "Mộc Mộc, nếu như cậu có hứng thú với cậu ấy, hay là tớ giúp cậu theo đuổi cậu ấy nhé."
Dư Mộc Mộc lần nữa khóc không ra nước mắt.
Quả nhiên, ý đồ của bản thân đã bị mọi người phát hiện rõ ràng.
Chẳng qua đề nghị này đối với cô mà nói cũng không phải chuyện xấu, Dư Mộc Mộc nhắm mắt lại cân nhắc một hồi, quyết định không chần chờ nữa.
Cô gật đầu: "Được."
Bạch An Ny không ngờ Dư Mộc Mộc thế mà lại thừa nhận.
Cô ấy giật mình đến nỗi cả người ghé sát vào mặt cô: "Trời ạ, Mộc Mộc cậu thừa nhận nhanh như vậy? Cậu thật sự rất thích Ngôn Bắc sao?"
Dư Mộc Mộc giơ hay tay che mặt, đầu gật gật.
"Ừm, tớ rất thích."
Thật sự rất thích.
Cô thích đến nỗi ngay cả "mục đích" khi đến với Cõi Mộng cũng là có liên quan đến anh, đó là suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi đi ngủ khi cô còn ở thực tại.
—— "Nếu anh ấy có thể yêu mình thì tốt biết mấy."
Nói về điều đó, làm thế nào cô có thể có một ý nghĩ như vậy? Những ký ức trước khi đi ngủ ào ào cuộn về trong đầu Dư Mộc Mộc.
_________
Cô vẫn còn nhớ trước khi đi ngủ mình đang nhàm chán lướt vòng bạn bè thì thấy bài viết mới của Ngôn Bắc.
"Anh em, năm năm rồi."
Bình thường Ngôn Bắc không hay cập nhật vòng bạn bè của mình, nên đối với việc này, cô chỉ nghĩ là anh đã uống say mà thôi.
Cô không để ý mà tiếp tục lướt xuống dưới, lướt đến một tấm ảnh, ngón tay Dư Mộc Mộc hơi ngừng lại, sau đó mới hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Người trong tấm hình ai nấy toàn thân đều mặc đồ đen, vẻ mặt buồn sầu.
Mà cô nháy mắt cái đã nhìn ra Ngôn Bắc——
Trong cơn mưa phùn, anh cầm chiếc ô màu đen trên tay, phong thái anh tuấn giống với trong ký ức của cô, sạch sẽ thanh lãnh và không kém phần xa lạ.
Điều khác biệt là giờ phút này, mặc dù anh đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia buồn bã sâu xa đan xen.
Hôm đó là ngày năm năm ngày mất của Lãng Phong.
Dư Mộc Mộc tiếp tục nhìn những khuôn mặt có quen thuộc có xa lạ khác trong bức ảnh.
Người đàn ông trung niên hẳn là bố của Lãng Phong.
Cô gái có mái tóc dài thẳng là Lãng Tô, em gái của Lãng Phong.
Ở một bên góc ảnh là Bạch An Ny.
Những người còn lại đều là bạn học cấp ba và giáo viên lớp bên cạnh mà cô không nhớ tên.
Có một giáo viên khác, Dư Mộc Mộc vẫn còn nhớ cô ấy.
Cô giáo Tô, một giáo viên nghệ thuật được thuê từ bên ngoài ở trường trung học của họ.
Cô ấy từng chỉ đạo dàn hợp xướng Tuyên thệ 100 ngày, chính phần hợp xướng đó đã báo hiệu cho sự khởi đầu thanh xuân của Dư Mộc Mộc.
Cũng chính vào thời điểm đó, Dư Mộc Mộc đã yêu Ngôn Bắc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hầu hết mười thành viên của dàn hợp xướng đều là thành viên cũ của CLB nghệ thuật.
Mà Dư Mộc Mộc và Ngôn Bắc với tư cách là hai người duy nhất được chọn vào tiết mục đồng ca vì thành tích tốt, đã cùng nhau hưởng chung rất nhiều sự bối rối và hoang mang mà những người khác không biết.
Cô nhớ rất rõ tâm trạng hồi hộp và mong đợi khi lần đầu tiên anh gọi cô trước cửa lớp, cũng nhớ cái cách anh hát sai khi luyện tập, sau đó xấu hổ cúi đầu cười, còn cả khi cô không dám buông giọng, ánh mắt nhẹ nhàng động viên và ủng hộ của anh cũng đã tiếp cho cô rất nhiều sức mạnh.
Và khi bọn họ phải bưng bê những vật nặng, anh cầm lấy mọi thứ trong tay cô, đối xử với cô một cách dịu dàng và nho nhã lễ độ.
Từng chi tiết dù là nhỏ nhoi, cô đều canh cánh trong lòng.
Khi kết thúc biểu diễn, những sợi nắng chiếu lên mái tóc bồng bềnh của anh.
Cô ngẩng đầu, anh thì cúi xuống.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô thừa nhận rằng mình đã rung động.
Yêu thầm nhiều năm, nhưng chưa từng một lần thổ lộ lòng mình.
Cuối cùng lại biến thành nút thắt trong lòng cô bấy lâu nay.
Dường như trong những ký ức thuần khiết và đáng tiếc như vậy, Dư Mộc Mộc dần chìm vào giấc ngủ.
Cơn gió chiều thổi bay những trang sách khiến chúng cuộn lại thành những vòng cung nhỏ, cuốn sổ bên gối cô bị gió lật tung, trên trang giấy là những câu từ cô viết sau kỳ kết thúc thi đại học.
—— Nếu như lại có thêm một cơ hội nữa, tôi có thể dũng cảm hơn không?
Giữa những thăng trầm của ánh sáng và bóng tối, cô dường như đã trở lại mùa hè năm đó một lần nữa.
Gió rất rạo rực, nắng rất chói mắt.
Kỳ thi đại học kết thúc.
Chàng trai thanh mát như gió hè đang cầm trên tay một lon coca lạnh, lúc quay lại nhìn cô, trong mắt anh chợt lóe lên một nụ cười.
Anh mở nắp khoen lon coca, một tiếng "xì" vang lên.
"Cho cậu."
Cô cúi đầu xuống.
Bức thư tình trong tay rốt cuộc vẫn không được gửi đi.
______
Tâm trí trôi về phía sau.
Nói ra có hơi xấu hổ, cô thích anh thích đến mức trong mơ cũng muốn ở bên anh, nhưng trên thực tế, năm đó hai người họ cơ bản không có chút xíu tương tác gì.
Giao điểm duy nhất của cô và anh là quãng điệp khúc của lời thề Trăm ngày.
Nhưng cô cảm thấy kể từ ngày thích Ngôn Bắc, cả tuổi xuân của cô đều trở nên có màu sắc.
Sự yêu thích của cô dần dần trở nên sâu sắc hơn theo thời gian yêu thầm.
Trong 100 ngày trước kỳ thi đại học, mỗi ngày cô dù người ở trong lớp học nhưng tâm trí đều đã hướng ra sân tập nhìn lén anh chơi bóng rổ, cô còn sẽ vào giờ ăn trưa trong canteen trường bí mật gọi những món ăn giống anh, luôn đoán vào ngày hôm sau bên trong bộ đồng phục học sinh anh sẽ mặc áo phông màu gì, cũng hay mơ tưởng nếu một ngày anh cũng thích cô thì sẽ thế nào.
Được thôi, cô thừa nhận rằng cô thực sự có chút hơi biến thái.
Vào thời điểm đó, mọi người trong lớp đã truyền tai nhau rằng cô và Ngôn Bắc rất xứng đôi.
Khi đó cô đã thầm hạnh phúc trong một thời gian dài.
Nhưng cô năm đó quả thực cũng không làm ra bất cứ hành động nào.
Đừng nói là tỏ tình, cho dù đi ngang qua anh, cô cũng sẽ mặt lãnh đạm giả bộ thờ ơ như không nhìn thấy.
Ngoài việc lo lắng rằng sẽ ảnh hưởng đến việc học, lý do lớn nhất ngăn cản cô chính là lòng tự trọng vô dụng đang gây chuyện của cô.
Tâm thái luôn lo sợ sẽ bị từ chối, lúc nào cũng trong trạng thái e rằng mình không đủ tốt.
Đến khi lên đại học, hai người họ cách nhau hai nơi.
Cả hai không hề liên lạc với nhau trừ những dịp nghỉ Tết, nhưng cô vẫn nhớ mãi không quên Ngôn Bắc, anh là người duy nhất mà cô từng rung động.
Bốn năm đại học, nói dài không dài, ngắn không ngắn.
Muốn quên một người thì đoạn thời gian này đã đủ để quên rồi, nhưng dù thế nào cô cũng không làm được.
Cho dù cô thỉnh thoảng nhìn thấy vòng bạn bè của anh, nhận được một lượt thích từ anh hay thậm chí nhìn thấy tên anh ở đâu đó, cô đều có thể âm thầm phấn khích một thời gian dài.
Cẩn thận suy nghĩ lại, Dư Mộc Mộc mới nhận ra rằng khi đó cô đã quá nhút nhát, kết quả để lại quá nhiều hối tiếc.
Bây giờ đã đi vào trong giấc mơ, đã đến lúc cô phải dũng cảm tiến lên một lần.
Ngay cả khi anh tỉnh dậy sẽ không nhớ bất cứ điều gì, ngay cả khi cô nhận ra rằng cuối cùng tất cả đều sẽ trở thành công cốc, nhưng ít nhất là lần này, cô biết rằng cô đến đây là vì anh.
Cô đã lỡ một lần, cô không muốn bỏ lỡ lần thứ hai.
Dư Mộc Mộc âm thầm hạ quyết tâm——
Hoàn thành mục đích của Cõi Mộng, toàn vẹn mong muốn đã ấp ủ bao lâu nay.
Nếu việc học của cô ở đời thực đã hoàn thành viên mãn, cô cũng nên ở trong giấc mơ sống cho chính mình một lần.
Lần này, cô sẽ chủ động ra quân tấn công.
Hết chương 4..