Ánh mặt trời vừa hiện lên, quỷ vương liền đem Mộng Nguyệt đang ngủ say đánh thức, khiến cho nàng có chút bất mãn.
Quỷ vương dùng thanh âm trầm thấp ôn nhu nói: "Nguyệt nhi, ta có lễ vật muốn đưa cho nàng", liền nhẹ nhàng lôi kéo nàng hướng tới tầng cao nhất thành bảo bay đi, nhu hòa để tay Mộng Nguyệt xuống, chỉ chỉ cánh cửa: "Đẩy ra xem một chút đi, hy vọng nàng thích." Mộng Nguyệt mặt đầy mờ mịt đẩy ra cánh cửa phòng.
Một luồng ánh nắng ấm áp bỗng chiếu lên người Mộng Nguyệt, tỏa sáng khắp xung quanh người nàng, Mộng Nguyệt tựa như tiên tử rạng rỡ, bóng ảnh mĩ miều chiếu vào một ao nước xanh trong, bên trên nổi những bông đài sen tỏa hương thơm ngát, khiến cho Mộng Nguyệt vô cùng ngỡ ngàng mà say mê…
"Thích không? Chúc nàng sinh nhật vui vẻ!" Quỷ vương lần đầu tiên lộ ra nụ cười đẹp như thiên sứ, đứng ở trung tâm một góc không bị ánh sáng chiếu vào ngoài cửa, chúc phúc người quan trọng nhất trong lòng. Mộng Nguyệt kích động hồi lâu vẫn không thốt nổi nên lời……
"Cảm ơn chàng! Vương, món quà này cùng với nụ cười của chàng là lễ vật tuyêt vời nhất trong cả đời này của ta! Không ngờ tới chàng bận trăm công nghìn việc vậy mà vẫn nhớ rõ, ta thật vô cùng cảm động."
Quỷ vương ngắm nhìn Mộng Nguyệt trước mắt. Ngày hôm nay, Nguyệt nhi lộ ra phá lệ xinh đẹp, nàng đã lâu không thấy ánh sáng mặt trời nay được ánh nắng chiếu rọi, sắc mặt đã hồng nhuận lên rất nhiều. Quỷ vương tươi cười từ sâu trong nội tâm, bởi vì biết mình làm rất đúng.
"Vương! Chàng cũng vào trong này đi!" Mộng Nguyệt chân thành mời.
"Không được, nàng biết ta sợ ánh nắng." Quỷ vương nhàn nhạt cười.
"Chàng lại đang trêu chọc ta? Nếu quả thật sợ ánh sáng, làm sao có thể xây một ao sen xinh đẹp nhường này ở đây như vậy?" Mộng Nguyệt có chút không tin, cũng có chút làm nũng.
Quỷ vương thấp giọng trả lời: "Ta là tự mình xây nên lúc đang đêm, thích là tốt rồi, nàng chơi đi, ta ở bên ngoài nhìn cũng đã rất hạnh phúc."
Mộng Nguyệt trong lòng tràn đầy cảm kích, không từ ngữ nào có thể tả nổi, nàng rốt cuộc cũng biết, mấy ngày đó đều không thấy quỷ vương, thì ra hàng đêm đều ở đây làm cái này, Mộng Nguyệt thật sâu ghi nhớ một ngày này đặc biệt, cả đời cũng sẽ không quên tình ý sâu nặng của quỷ vương….
Buổi tối trở lại tẩm cung, Mộng Nguyệt chơi cả ngày mệt mỏi, vừa nằm lên giường liền ngủ thiếp đi…………
Chờ tới khi nàng tỉnh lại, bỗng thấy hai nữ tử xa lạ ở trong phòng, Mộng Nguyệt có chút không hiểu, "Các ngươi là ai? Ai cho các ngươi tiến vào đây vậy?"
Hai vị nữ tử vừa thấy người tỉnh lại liền lập tức hướng nàng hành đại lễ: "Chủ tử, người không cần khẩn trương, chúng ta là thị nữ quỷ vương phái tới hầu hạ người, tỳ nữ ta là tỷ tỷ, tên gọi là Quỷ Linh, người bên cạnh là muội muội ta Quỷ Mị, nếu có gì không được chu toàn, mong người bao dung bỏ qua."
"Mau mau đứng lên, sau này ta không muốn nghe hai người tự gọi tỷ nữ tỳ nữ gì hết, ta nghe không được tự nhiên, trước kia trong nhà bọn họ đều là cùng ta xưng hô tỷ muội, chúng ta cũng vậy xưng tỷ muội đi."
"Vậy làm sao được! Chúng tỳ gánh không nổi a!" Tỷ muội Quỷ Linh Quỷ Mị hai người đồng thanh.
"Hảo, hảo, hảo! Trước đứng lên đã! Sau này không thì ta kêu hai người là Linh, Mị nha! Ta chưa bao giờ quen nghe gọi trái nha hoàn phải nô tỳ nha." Mộng Nguyệt ôn hòa cười nói.
"Đúng rồi, chúng ta đã nói nửa ngày mà các ngươi có thấy Vương đâu không?" Linh, Mị im lặng nhìn nhau, Mộng Nguyệt biết các nàng nhất định biết, chẳng qua là gạt mình, có cái gì không thể nói đây? Mộng Nguyệt trong lòng có chút tức giận. "Vậy ta đi tìm hắn!"
Linh vội vàng bước lên ngăn nàng lại, "Không thể! Nguyệt chủ tử, quỷ vương đang ở phòng hội nghị……" Mị đột nhiên che lại miệng Linh, ánh mắt tràn đầy trách cứ cùng lo lắng nhìn tỷ tỷ *ho khan* tỷ thật luôn ở thời khắc mấu chốt mà không nhịn được lời, nói chuyện thực thiếu suy tính nha! Lần này xảy ra đại họa mất! Quỷ Linh lúc này cũng nhận ra mình hớ miệng, hối hận không xong.
Đây chính là cấm địa cơ mật quỷ bảo a! Đừng nói là loài người vạn vạn lần không thể bước vào nửa bước, ngay cả Linh, Mị thân là tiểu quỷ cũng không phải kẻ có thể vào, nghĩ một chút, ở trong đó có muôn hình vạn trạng các loại yêu ma quỷ quái vốn là nhân vật đầu não, nhìn tới sẽ cả người phát run, mấy kẻ kia không giống như quỷ vương đối chủ tử một dạng dịu dàng, ôn nhu, đi tới phòng hội nghị họp, phần lớn là kính nể quỷ vương, cam tâm cúi đầu xưng ngài làm chủ bảo, nhưng vẫn có biết bao cá nhân khác chỉ bởi vì đấu không lại quỷ vương, cho nên mới phải phục tùng xưng ngài làm vua quỷ, song nếu như có cơ hội đánh bại quỷ vương, bọn chúng liền tuyệt không nương tay, thậm chí lấy cả mạng của ngài! Dùng hết tất thảy mọi biện pháp lật đổ quỷ vương là ý niệm thường trực trong lòng chúng, nếu để cho Nguyệt chủ tử đi tìm, chính mình đừng nghĩ đầu còn trên cổ! Đây chính là hội nghị trăm năm một lần của các nhân vật chủ chốt giới quỷ, phòng hội nghị không phải là dễ dàng có thể xông vào, điều này cũng khó trách Linh, Mị sợ hãi nói ra.
Ha ha! Này là không đánh đã khai đi! Mộng Nguyệt trong lòng rất đắc ý, "Phòng hội nghị? Ở đâu? Làm phiền ngươi dẫn đường cho ta đến đó được không?" Mộng Nguyệt thân thiện rất tự nhiên khoác tay lên vai hai vị tỷ muội nói.
"Không! Ngàn vạn lần không thể! Thỉnh ngài như thế nào cũng đừng ép chúng ta, van cầu Nguyệt chủ tử ngài cũng đừng tìm cách tới đó, chúng ta sẽ chết." Vừa nói Quỷ Mị vừa lôi kéo tỷ tỷ cùng quỳ gối hướng Mộng Nguyệt cầu xin.
Mộng Nguyệt thấy vẻ mặt khủng hoảng cực độ của hai người, cũng không tiện lại làm khó họ thêm, không bắt các nàng dẫn đường nữa, nhưng mà ý niệm muốn đi gặp quỷ vương vẫn vương vấn trong lòng, không có biến mất. Nàng nghĩ, ta cũng không làm khó các nàng, tự ta tìm một chút xem đi. Cho dù tìm không được, nói không chừng lại tìm được một căn phòng có người khác, như vậy biết đâu lại có thể kết giao thêm bằng hữu đi. Thật ra thì Mộng Nguyệt không biết, tại hội nghị trăm năm một lần này, trong quỷ bảo, tất cả linh thú canh phòng đều chặt chẽ, bởi quỷ vương sợ những nhân vật đầu não vô tình làm hại tới bất kì con người yếu ớt nào, chỉ có riêng tẩm cung quỷ vương mới không bị hạn chế, có thể tùy tiện ra vào thôi, quỷ vương cảm thấy như vậy nếu chẳng may có sự kiện khẩn cấp, thuộc hạ tùy thời có thể nhanh chóng tìm được hắn, dù là đang ở tẩm cung nghỉ ngơi.
"Các ngươi không cần hoảng sợ, cứ coi như mình cái gì cũng không biết là được rồi, các ngươi chớ quỳ nữa, mau dậy đi, ở chỗ này chờ ta, ta tùy tiện đi các nơi xem xét chút." Chờ tỷ muội hai người lấy lại tinh thần mới vừa rồi bị dọa, Mộng Nguyệt sớm đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Mộng Nguyệt thật vất vả tìm được một căn phòng trên có treo một bảng hiệu, trên đó mấy chữ to mang theo khí phách đại lực mười phần —– Nghị Hòa Thính, liền đẩy cửa đi vào. Mới vừa bước vào bên trong, trăm ngàn con mắt đồng loạt quay sang nhìn nàng, có lạnh lùng, có kinh ngạc, có hiểu lầm, có gian trá, có tham lam, có tính toán, duy chỉ có quỷ vương ở vị trí cao nhất, trong ánh mắt nồng đậm nỗi lo lắng cùng thương yêu, Mộng Nguyệt cũng bị những tia mắt chết người mang đầy tâm tư bí hiểm làm cho ngây người, trong lòng khẩn trương mang theo sợ hãi.
Lúc này, nàng thấy quỷ vương – bình thường vốn tận lực hạn chế dùng pháp thuật – trong nháy mắt đi tới trước mặt mình, trong hai con ngươi màu lam tràn đầy sự sủng nịch cùng bảo vệ. Thật ra quỷ vương là lo lắng những kẻ kia theo bản năng làm ra chuyện yêu ma quỷ quái, trong lúc vô tình sẽ thương tổn nàng, mới lấy tốc độ nhanh nhất đi tới bên người Mộng Nguyệt, sợ mình chẳng may sơ suất để nàng bị thương.
Quỷ vương đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm thật chặt, "Sao nàng lại tới đây? Tới, theo ta cùng ngồi đi."
"Vương, ngươi ở đây đang có chuyện gì?" Mộng Nguyệt hiện tại rất mê man, thân thể vô thức đi theo quỷ vương tới chỗ ngồi, hành động này, khiến cho tất cả các nhân vật chủ chốt quỷ giới nhất thời một trận xôn xao.
Thật quá mức nhanh chóng, không thể lường được vị trí của con người ti tiện này ở trong lòng quỷ vương, nếu quả thật giống như dự tính thì vấn đề này vô cùng trọng yếu, có lẽ, con người này sẽ trở thành một sự uy hiếp trí mạng ngay bên người quỷ vương. Cũng có trong lòng vài kẻ rất lo lắng, được phép ngồi ngang hàng quỷ vương, lại còn là loài người nham hiểm, này là một đại đại kỵ, không khéo sẽ ở trong tay loài người kia chết lúc nào không biết, hành động này dưới con mắt nhìn trừng trừng của tất cả vẫn tự nhiên như vậy, hiển nhiên không thể nghi ngờ là quỷ vương đã đem khuyết điểm của mình nói cho con người kia! Quỷ vương luôn cẩn thận xử sự hôm nay làm sao vậy?! Trên khuôn mặt ngài còn mang thêm chút chút ít vui vẻ, này không phải tương đương với quỷ vương hôm nay hướng tam giới thông báo, ngài đã tìm được tình yêu sao? Quỷ bảo sắp có người kế nghiệp?!
Đã từng là quỷ thị vệ, hiện nay đã trở thành quỷ tể tướng, Cảnh Kỳ liếc mắt nhìn vương một cái, mà quỷ vương vẫn coi như không thấy gì, nói đơn giản: "Kết quả hội nghị vẫn còn quá nhiều tranh luận, ba ngày sau ta chỉ nghe duy nhất một đáp án, hiện đều lui ra đi."
Lại một trận rì rầm xôn xao, so với vừa nãy Mộng Nguyệt bước vào cửa còn lớn hơn, có suy đoán, có thở dài, có ly kì, có đố kị, có ý vị muốn ngoạn đùa… Chờ tới khi mỗi người đều đã tản đi hết, chỉ có quỷ tể tướng còn đang sau lưng, "Vương thượng, hôm nay ngài đã quá không lý trí, thỉnh vương thượng đừng quên cấm kị……"
"Là bổn vương tự định đoạt, không lẽ là ngươi xen lời quyết định thay ta sao?" Quỷ vương hét sức không vui.
"Đương nhiên là vương thượng ngài, nhưng là vương thượng ngài có từng suy nghĩ qua, như vậy không thể nghi ngờ là đã đem cô nương này vào trong bùn lầy nguy hiểm sao?" Quỷ tể tướng uyển chuyển khuyên, vẫn còn không có ý tứ rời đi. Mộng Nguyệt lúc này cũng nhận rõ lời nói của quỷ tể tướng, dù sao chính mình cũng mới vừa từ trong kinh sợ tỉnh lại.
"Nếu bổn vương làm như vậy, tự nhiên đã không sợ, Nguyệt nhi có hoàn toàn sự bảo vệ của ta, để xem có ai to gan dám đông vào nàng, dám có chủ ý tổn thương Nguyệt nhi, đã là thủ hạ của bổn vương hẳn đã biết cái giá.!"
"Phải, điểm này thần tuyệt đối tin tưởng thực lực vương thượng, nhưng….."
"Vậy thì tốt, bổn vương lấy thân phận vương nói cho ngươi biết, sau này đối với Nguyệt nhi hãy miễn đi tất cả quy củ của quỷ bảo. Không cần nói nhiều, ngươi có thể trực tiếp lui xuống." Quỷ vương nhịn không được cắt đứt lời của quỷ tể tướng cũng là đối hắn ra lệnh.
"Vâng." Quỷ tể tướng lui ra, sau khi cúi đầu xoay người, trong con mắt lóe lên một tia nguy hiểm.