Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm


【4】Bí mật nhỏ của Hầu gia, trái tim gợn sóng.

/ Trong mộng: Chủ nhân cao quý trừng phạt nô lệ chạy trốnEdit: blueHôm qua y mơ thấy một giấc mơ, chủ nhân cao quý trừng phạt nô lệ bỏ trốn.Sáng thức giấc, Quý Chính Đạm thấy dưới thân mình một mảng ướt sũng, trong đầu y tua lại những kí ức xấu hổ của giấc mơ hôm qua.Y trần truồng bị giam trong phòng giam tối đen, bị Hạ Thư Khanh đè dưới thân khinh nhục.

Côn thịt cứng như sắt, mạnh mẽ đâm vào cúc hoa, tùy ý xâm phạm thân thể y một cách điên cuồng.Điều không thể chấp nhận hơn nữa là Quý Chính Đạm đã chìm đắm trong tình dục nóng bỏng.

Hạ Thư Khanh bày ra đủ các thủ đoạn để y đạt đến khoái cảm, sau đó hắn bắn toàn bộ tinh dịch nóng hổi vào hạ thể, và y đã ngất đi.Quý Chính Đạm mở mắt tỉnh dậy, căn phòng ngủ quen thuộc không có dấu vết của việc bị đột nhập, nơi bí mật của anh hoàn toàn không bị làm qua.

Lớp tinh dịch mùi xạ hương dưới tấm chăn của y dường như vừa trải qua một giấc mơ vô lý.

Có lẽ là do thân thể thanh niên trẻ, cường tráng lâu rồi chưa được giải tỏa nên mới tự bịa ra một giấc mộng xuân để tự thỏa mãn chính mình.Nhưng điều y không ngờ tới đó là người trong mộng là Hạ đại phu, người đàn ông mà y mới gặp lần đầu tiên.

Quý Chính Đạm nhớ rõ rằng Hạ đại phu giống như chủ nhân tối cao, dễ dàng khống chế và điều khiển dục vọng của y, buộc y chìm đắm trong biển dục vọng.Sắc mặt Quý Chính Đạm lúc đỏ lúc trắng, không dám tin tưởng.

Y đã sống hơn 20 năm, từ nhỏ đã dời nhà chinh chiến trên chiến trường, hiện tại là tiểu Hầu gia tôn quý, chưa bao giờ y gặp phải chuyện hoàng đường như thế.Hạ Thư Khanh đã mở ra một cánh cửa cho Khởi Điềm, nhưng Quý Chính Đạm đã hung hăng đóng nó lại.

Quý Chính Đạm vội vàng tắm rửa và xử lý đống lộn xộn trên giường, ma xui quỷ khiến thế nào y cưỡi ngựa tới trước cửa nhà Hạ Thư Khanh.Bạch tường ô ngói sân, thân hình cao lớn của Quý Chính Đạm đứng trước cánh cổng, ánh mắt sắc bén phản chiếu tia nắng sớm ban mai.Quý tiểu Hầu gia lên tiếng khiêu khích “ Chủ nhân”.

Đôi mắt y nhảy lên ngọn lửa, khí thế cường đại cơ hồ áp đảo hết thảy.Quý Chính Đạm có khả năng quan sát rất tốt, cho dù bọn phạm nhân khôn ngoan và xảo quyệt đến đâu cũng có thể thoát khỏi mắt hắn.


Nam nhân trong mộng liên tục bắt Quý Chính Đạm gọi hắn là “Chủ nhân”.

Phàm là Hạ đại phu có một chút can hệ, Quý Chính Đạm chỉ cần cho một chút mồi nhử, Hạ đại phu nhất định sẽ lộ ra dấu vết.Hạ Thư Khanh quả thực có chút ngạc nhiên, trong thâm tâm hắn biết rằng Quý Chính Đạm và hắn có lẽ có cùng một giấc mơ.

Kia nam chính có hay không cũng nhớ rõ rằng chính mình chà đạp bộ ngực rắn chắc của y, đem y thao đến khóc lóc xin tha."Giấc mơ" này thực sự rất thú vị.Tâm tư Hạ Thư Khanh chuyển biến một hồi, nhưng trong mắt lại không có lộ ra mảy may khác thường.

Hắn hơi tỏ ra kinh ngạc, chớp chớp mắt: “ Ý của Quý huynh là gì?”.

Quý Chính Đạm trong lòng trầm xuống, y tỉ mỉ xem kỹ Hạ Thư Khanh, dưới ánh mặt trời, thanh y nam tử khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất ôn nhuận như ngọc, một chút đều không giống nam nhân tà mị cường thế, đáng sợ trong mộng.Biểu cảm của Hạ Thư Khanh rất hoàn hảo, không lộ ra bất kỳ manh mối nào.

Hoặc là hắn thực sự không biết gì, hoặc là hắn ngụy trang quá xuất sắc đến mức đánh lừa được đôi mắt tinh tường của Quý Chính Đạm.

Trên thế gian này chưa từng có một người có khả năng như vậy.Quý Chính Đạm vạn phần rối rắm, có lẽ thật sự chỉ là một giấc mộng.

Nhưng tại sao y lại mơ thấy một cảnh tượng không thể tả nổi như vậy?Hạ Thư Khanh nhìn Quý Chính Đạm, mỉm cười quay người đi về phía trước: “Quý huynh tìm ta có chuyện gì?” Hạ Thư Khanh thẳng thắn hỏi, thậm chí có chút nghi ngờ giống như bị khinh nhờn.Quý Chính Đạm lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt quan tâm và tò mò của Hạ Thư Khanh.

Anh không thể không suy nghĩ ngược lại, Hạ Thư Khanh phong nhã như một cơn gió nhẹ, trong giấc mơ lại là người đàn ông giọng thanh nhuận chìm trong dục vọng, khả năng kiểm soát của hắn làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.Quý Chính Đạm sắc mặt không được tốt cho lắm, ai mơ bị nam nhân cưỡng bức cũng sẽ xấu hổ.

Từ trước đến nay y luôn ngay thẳng và thẳng thắn, lần đầu tiên y có một bí mật không thể nói ra: "Hạ đại phu, tối hôm qua ngươi có ra ngoài không?"Hạ Thư Khanh hơi hơi mỉm cười lắc đầu: “Tại hạ cả đêm qua đều ở nhà.


Làm sao vậy?”Quý Chính Đạm đôi mắt hơi sâu: “Thuận miệng nói một chút, gần đây bên ngoài ban đêm không quá an bình.”Hạ Thư Khanh thờ ơ gật đầu và nhìn y chằm chằm: “Quý huynh, sắc mặt huynh không tốt lắm, huynh khó chịu trong người sao?” Hắn vỗ vai Quý Chính Đạm.Bắp thịt trên vai Quý Chính Đạm hơi căng, va chạm ngẫu nhiên của Hạ Thư Khanh khiến anh cảnh giác đến cực điểm, và ngay lập tức gợi lên ký ức trong giấc mơ của anh.Trong bóng tối, tay chân của người nam nhân bị trói lại.

Hạ Thư Khanh vừa cắn vào bờ vai vững chãi của Quý Chính Đạm, vừa mãnh liệt sờ soạng những điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể y, khơi dậy dục vọng sảng khoái run rẩy.Âm thanh ngọt ngào cùng tiếng nước thân thể bạch bạch va chạm, nam nhân trên người y trầm thấp tiếng cười gợi cảm liêu nhân: “Tiểu nô lệ, cúc hoa của ngươi ăn toàn bộ côn thịt của ta rồi, kẹp thật chặt......”Sự sung sướng cùng sự xấu hổ đan xen lẫn nhau, Quý Chính Đạm trong lòng kịch liệt nhảy lên, hô hấp của y trầm đi ba phần.“Kỳ thật..” Quý Chính Đạm ánh mắt hơi lóe, âm thầm đem biểu cảm cả người Hạ Thư Khanh thu hết vào đáy mắt.

“Ta đã có một giấc mơ ...” hầu kết y hơi lăn, được ăn cả ngã về không mà nói: “ Về Hạ đại phu.”“Ồ, có liên quan gì đến ta sao?” Ánh mắt tò mò của Hạ Thư Khanh dường như không phải giả, thật ra, hắn cố ý trêu chọc Khởi Điềm.

“Trong mơ xảy ra chuyện gì vậy? Làm huynh sáng sớm vội vã tới gặp ta.”Quý Chính Đạm thử không nổi nữa.

Y không thể nói mình mơ thấy Hạ đại phu đè mình điên loan đảo phượng được.

Quý Chính Đạm liếc mắt sang chỗ khác:“Không có gì.

Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi.

Hạ đại phu, thủ phạm ngày hôm qua đã thành thật khai báo rồi.

Không bằng, ngươi theo ta đi một chuyến nha môn.”Hạ Thư Khanh gật đầu: “Được.” Anh thu xếp ổn định cho con mèo con và chậm rãi bước ra khỏi nhà.


Xem tình hình là muốn chạy đi nha môn.Ngôi làng cách nha môn mười dặm, nếu đi bộ thì sẽ phí không ít sức lực.

Hạ đại phu thể chất yếu như vậy, nhất định sẽ rất mệt.

Quý Chính Đạm nắm dây cương con ngựa đưa tới: “Hạ đại phu, ngươi cưỡi ngựa đi, ta dùng khinh công đuổi theo sau.”Hạ Thư Khanh không phải đơn thuần như vẻ bề ngoài nho nhã, thậm chí hắn có thể áp chế võ công trác tuyệt của nam chính bằng một chiêu.

Nhưng hắn vẫn là hơi hơi mỉm cười mà xua tay, trong mắt đựng đầy cảm kích: “Đa tạ, đáng tiếc ta không biết cưỡi ngựa.”Chậc, đối với hắn thân thiện như vậy, quả thực là nam chính liêm khiết và tốt bụng.

Sẽ đặc biệt rất thú vị khi bị bắt nạt đây.Đôi mắt Quý Chính Đạm vô thức rơi vào tay Hạ Thư Khanh, ngón tay thon dài lãnh bạch, đẹp không tì vết, rực rỡ dưới ánh mặt trời.Quý Chính Đạm không thể không thốt lên, thầm nghĩ lại cảm giác lúc ngón tay của nam nhân bí ẩn đưa vào hậu huyệt bí mật của mình, khuấy động, siết chặt trêu chọc.

Hạ đại phu tay đẹp như vậy.

Không có khả năng làm ra chuyện đê tiện, hạ lưu.

Quý Chính Đạm không có chứng cứ tự nhiên lại nghi ngờ Hạ Thư Khanh bỗng cảm thấy có lỗi trong lòng.Y tiêu sái ngồi trên lưng ngựa, một phen lôi kéo Hạ Thư Khanh ngồi phía sau mình: “ Thôi, chúng ta cùng cưỡi vậy.”Trước mặt Hạ Thư Khanh là tấm lưng rộng và mạnh mẽ của Quý Chính Đạm, chỉ cần hô hấp là có thể nghe được mùi hooc – môn nam tính tỏa ra.

Hắn mỉm cười nắm lấy vòng eo đầy sức sống của Quý Chính Đạm, phảng phất đem nam nhân cường tráng ôm vào trong lồng ngực mình: “Làm phiền Quý huynh.”Dưới lòng bàn tay của hắn là cơ bụng gọn gàng và tinh tế của y, nó hơi căng lên vì kinh ngạc, Hạ Thư Khanh làm ra vẻ như không có việc gì cười: “Làm sao vậy?”“Không sao, không sao đâu.” Thắt lưng của Quý Chính Đạm tê rần, sau lớp xiêm y, đôi tay mềm mại và mảnh mai của Hạ đại phu áp lên bụng y, không hiểu sao y lại có suy nghĩ muốn trốn thoát.Không được, y không thể bởi vì một giấc mộng mà mất phán đoán! Chính Đạm dẹp tan những suy nghĩ mông lung, y dặn dò Hạ Thư Khanh ngồi yên, kéo dây cương và tung cước, con ngựa cao to khỏe mạnh lao ra ngoài như một mũi tên.Hãn huyết bảo mã chạy lúc nhanh lúc chậm, Hạ Thư Khanh cũng không làm gì khác nữa.

Nhưng hắn lại có suy nghĩ xấu xa, nếu hắn ôm Quý Chính Đạm và làm tình ngay tại đây, nam nhân này sẽ khóc cầu xin hắn chậm hơn hay van xin hắn làm nhanh hơn nhỉ?Quý Chính Đạm tăng tốc phi ngựa, cặp mông tròn trịa mạnh mẽ đầy đặn, hết lần này đến lần khác cọ vào đũng quần của Hạ Thư Khanh, hóa ra có chút quyến rũ.

Hạ Thư Khanh biết rằng eo và hông dưới lớp xiêm y của nam nhân này rất đẹp, thậm chí cúc hoa còn rất chặt và khít.Khi gió nổi lên, Hạ Thư Khanh dán lên tai Quý Chính Đạm, hơi thở nóng nói với y: “ Quý huynh, nhanh quá rồi.”“Nga, được.” Quý Chính Đạm tai hơi bỏng rát, hô hấp hơi loạn, y bắt đầu hối hận.

Nhưng lưng y lại dựa vào ngực của Hạ Thư Khanh, giữa bắp đùi hai người ngẫu nhiên chạm vào một cái, hơi thở lạnh lẽo của nam nhân hoàn toàn bao trùm lấy y.Bỗng bao ký ức ùa về, mọi lỗ hổng cứa vào tâm trí Quý Chính Đạm, những ham muốn lặng lẽ dâng trào, buộc y phải thẳng lưng trong vô thức.


Y xấu hổ đến mức còn nghi ngờ rằng Hạ đại phu vốn hiền lành như ngọc là loại người đáng ghét đó.Đoạn đường hằng ngày đi rất ngắn sao hôm nay lại dài đến thế.

Khi đến trước cửa nha môn, thắt lưng của Quý Chính Đạm đã tê cứng.Y an bài cho Hạ Thư Khanh ở nhà môn xong thì cáo từ rời đi.

Hạ Thư Khanh diện mạo tuấn mỹ, nụ cười khiêm tốn mê người, đặc biệt còn do chính tiểu Hầu gia chủ trì công đạo cho hắn nên người nha môn đối xử khách khí mười phần.Trong lúc nói chuyện, bọn họ đều tỏ ra ngưỡng mộ Quý tiểu Hầu gia, tuổi còn trẻ mà chiến công hiển hách, võ công siêu phàm, cương nghị chính trực.

Quý tiểu hầu gia tuấn tú lịch sự, bà mối hằng năm đều đến đập muốn vỡ cửa chính mà y vẫn không định hôn ước với tiểu thư nhà nào.Sau khi Hạ Thư Khanh rời nha môn thì không còn thấy thân ảnh Quý Chính Đạm nữa.

Hắn đối với nhiệm vụ lần này không để bụng mấy.

Huống chi, Quý Chính Đạm thật thú vị.

Bất quá, hắn vẫn còn kiên nhẫn chờ Quý Chính Đạm tự mình đưa tới cửa.Màn đêm buông xuống, Hạ Thư Khanh lại gặp được nam chính, chẳng qua là ở trong mộng...........Người quản gia tóc hoa râm rất tức giận: “Tiên sinh, tên nô lệ này dám cả gan bỏ trốn! Thỉnh cho phép ta dùng roi hung hăng trừng trị hắn.”Hạ Thư Khanh một thân quý tộc cao quý ưu nhã.

Hắn ngồi trên ghế, nhìn xuống người nô lệ đang cố gắng trốn thoát trên mặt đất.Quý Chính Đạm hai tay hai chân bị mang xiềng xích, bộ tướng phục của y bị lính canh lâu đài đoạt lấy.

Ba tên hung hãn miễn cưỡng trấn áp y quỳ xuống đất.Quý Chính Đạm cao lớn anh tuấn, phong độ mạnh mẽ, tướng phục màu xanh lam oai phong lẫm liệt, không giống một tên nô lệ phong lưu mà giống một vị tướng quân anh hùng.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thư Khanh, lưng thẳng tắp: "Ta không phải nô tỳ!"Đôi mắt kiên cường của Quý Chính Đạm đặc biệt quyến rũ, Hạ Thư Khanh hơi cong môi lên, hắn thích nhất là việc đem toàn bộ sự kiêu ngạo của đối phương dẫm đạp dưới lòng bàn chân.Hạ Thư Khanh chống cằm, nhìn qua lồng ngực rắn chắc của Quý Chính Đạm, cười nói: "Tiểu nô lệ, ngươi đã quên hình phạt của chủ nhân rồi sao?"Nam nhân trước mặt có khuôn mặt giống Hạ đại phu, hưng đôi mắt của hắn ta lại tà ác sâu thẳm.

Dưới cái nhìn chăm chăm của hắn, thân thể Quý Chính Đạm không tự chủ được mà khẽ run..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận