——Người tí hon trong bong bóng dang rộng hai tay, dẩu môi hôn một cái.
Lê Khinh Châu hơi cụp mi xuống, tỏ vẻ ngượng ngùng đã muốn lại còn làm bộ.
[Đừng nói nữa, hôn tui đi.]
Cuối cùng, hai người họ hôn nhau, ngã vào ghế sô pha, bữa tối bị hoãn lại...
*
Ngày hôm sau, thời gian tốt đẹp đã không còn nữa.
Bởi vì Lê Khinh Châu nhận được cuộc gọi từ Hứa Mộng Ngưng.
Cô ấy báo cô Thầm dạy bọn họ hồi cấp ba tới Yến Kinh công tác.
Bà ấy thấy địa điểm giảng dạy tình cờ cách đại học Yến Kinh không xa nên tới đây thăm học sinh cũ.
Cô Thẩm này từng làm chủ nhiệm lớp hồi cấp ba của Lê Khinh Châu và Hứa Mộng Ngưng.
Tính cách bà ấy dịu dàng, đặc biệt quan tâm Lê Khinh Châu xuất thân từ cô nhi viện.
Hứa Mộng Ngưng nói: "Khinh Châu, năm đó anh, anh vì em mà bị thương nằm viện, không lâu sau liền có người tới trường học xử lý thủ tục nghỉ học."
"Cô Thẩm rất lo lắng cho anh, từng ngầm hỏi em..."
"Em chỉ nói anh được cha mẹ đón về chữa trị."
"Bây giờ cô Thẩm tới đại học Yến Kinh tìm em, em nói với cô gặp lại anh ở đại học."
"Cô vui lắm, mặc dù không nói rõ ra, nhưng em nhìn ra được cô rất muốn gặp anh một lần...Khinh Châu, anh muốn tới gặp cô không?"
Lê Khinh Châu nói: "Em hẹn thời gian và địa điểm đi."
Cuối cùng bọn họ quyết định mời cô Thẩm đi ăn cơm, địa điểm là ở khách sạn Cẩm Hiên Các.
Mà bên Liễu Bạc Hoài cũng có một số việc.
Liễu Cảnh Nguyên cố ý vào nhà cũ nhà họ Liễu nói—— về nước lâu như vậy, ông ta muốn người một nhà cùng ăn một bữa cơm, địa điểm là ở khách sạn Cẩm Hiên Các, ông ta đã hẹn xong.
Làm em trai, Liễu Bạc Hoài không thể không nể mặt mà từ chối.
Nếu đã nói đến thế, Liễu Bạc Hoài đương nhiên đồng ý.
Vì thế, dưới tình huống Lê Khinh Châu và Liễu Bạc Hoài đều không biết gì, bọn họ mộ trước một sau tới khách sạn Cẩm Hiên Các.
Lê Khinh Châu cùng Hứa Mộng Ngưng đưa cô Thẩm tới trước.
Khi đi ngang qua sảnh lớn, bọn họ trùng hợp gặp được Hạ Giản Tầm tới khách sạn kiểm tra, hỏi thăm vài câu xong, Hạ Giản Tầm tự mình đưa mấy người Lê Khinh Châu vào bàn.
Khoảng nữa giờ sau, cả nhà Liễu Cảnh Nguyên mang hai người tới.
Lúc này Hạ Giản Tầm không còn ở sảnh lớn khách sạn, giám đốc khách sạn tiếp đãi, dẫn họ tới bàn đã đặt trước.
Sau đó, Liễu Bạc Hoài và Liễu Hạ Huy tới cửa khách sạn.
Trước đó Liễu Cảnh Nguyên đã gửi số bàn cho Liễu Bạc Hoài, bọn họ chỉ cần trực tiếp đến đó là được.
Nhưng mà chờ khi Liễu Bạc Hoài đẩy cửa phòng ra.
Ngoại trừ nhà Liễu Cảnh Nguyên, bên trong còn có hai người——Bùi Tình và chồng của bà ta, Vu Tư Đống.
Liễu Hạ Huy đứng phía sau Liễu Bạc Hoài, sắc mặt trực tiếp trầm xuống.
Liễu Cảnh Nguyên thấy Liễu Bạc Hoài và Liễu Hạ Huy đứng ở cửa, trực tiếp đứng lên chào hỏi: "Bạc Hoài, Hạ Huy, mau vào đi.
”
Ông ta nói xong lại nhìn về phía Liễu Hạ Huy nói: "Hạ Huy, cháu đừng trách chú Hai tự chủ trương việc mời mẹ con tới.
”
"Dù sao nhiều năm không gặp, mọi người cùng nhau ôn chuyện, nói chuyện phiếm cũng là bình thường mà."
Liễu Cảnh Nguyên nói xong, Lưu Kỷ Trân cũng nói đỡ.
Bà ta kéo Bùi Tinh đứng dậy đi về phía cửa nói: "Đúng vậy, Hạ Huy, lúc trước thím cùng mẹ cháu tình cờ gặp nhau, tán gẫu rất nhiều chuyện.”
"Thật sự là hoài niệm những ngày trước ở chung, cho nên mới quyết định cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Cháu sẽ không trách Thím Hai không nói trước cho cháu biết một tiếng chứ, Thím Hai cũng muốn cho cháu một kinh hỉ thôi."
Liễu Hạ Huy lạnh lùng nói: "Thế này cũng được coi là kinh hỉ à.”
Sắc mặt Bùi Tinh ảm đạm, nói: "Hạ Huy, mẹ chỉ là muốn cùng con nói chuyện một chút..."
Liễu Hạ Huy ngắt lời bà ta: "Mẹ muốn nói chuyện với tôi hay là muốn chồng mẹ nói chuyện với chú ba tôi? Hãy suy nghĩ rõ ràng rồi nói.
”
"Nếu là người một nhà ôn chuyện, tại sao người đàn ông này lại ở đây?"
"Ông ta không cảm thấy mình đang là người thừa, rất chướng mắt sao?"
Liễu Hạ Huy nâng cằm lên, nhìn về phía Vu Tư Đống, trong mắt không có chút ý tứ tôn trọng nào.
Bùi Tinh: "Hạ Huy, con nói thế nào đấy, Thành Đống là chồng mẹ.
”
Liễu Hạ Huy lãnh khốc nói: "Ồ, ông ta là chồng của mẹ, cũng không phải của tôi, một người ngoài, không, người xa lạ mà thôi, tôi còn cần phải tôn trọng ông ta như thế nào? ”
"Ông ta cũng không nhìn mình xứng sao, người có thể làm cho tôi tôn trọng chỉ có tam thúc."
Ngay cả Liễu Cảnh Tranh cũng không tính.
Bùi Tinh tức giận đến mức không biết nên nói cái gì cho phải.
Vu Trụ Đống vẫn duy trì hình tượng nho nhã lễ độ, tựa như học giả, mặc dù nghe Liễu Hạ Huy nói không chút lưu tình như thế, trên mặt ông ta cũng không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào.
Liễu Bạc Hoài vẻ mặt nhàn nhạt nhìn ông ta một cái.
Bầu không khí không khỏi có chút cứng ngắc.
Lưu Kỷ Trân hòa giải nói: "Hạ Huy, Vu tiên sinh dù sao cũng là chồng của mẹ cháu, bây giờ là người xa lạ, ăn cùng một bữa cơm không phải đã quen biết sao.
”
Liễu Hạ Huy lạnh lùng nói: "Tại sao tôi phải biết ông ta? ”
"Ngay cả người mẹ này cũng không muốn nhận, còn muốn tôi quen biết người chồng thứ hai của bà ta?"
"Thím Hai, là đầu óc con không tốt hay là đầu óc con có bệnh?".