Sau khi cuộc tranh đấu người máy võ đấu kết thúc, Lê Khinh Chu được Liễu Bạc Hoài đón đi.
Trên đường trở về, Liễu Bạc Hoài nói: "Trận chung kết quốc tế vòng thứ ba rút thăm rất nhanh sẽ bắt đầu nhưng thi người máy võ đấu không cần rút thăm quyết định thi đấu đúng không?"
Lê Khinh Chu gật đầu: "Tuyển thủ thi người máy võ đấu ít nhất, sau một vòng hai vòng số người cũng không còn lại bao nhiêu."
"Vì thế người chịu trách nhiệm quyết định thi hỗn chiến người máy võ đấu, cái này cũng là cuộc thi cuối cùng."
"Cho tới thi đấu cứu viện với thi đấu phục vụ, tuyển thủ dự thi khá nhiều sợ cần đến bốn, năm vòng mới có thể là trận chung kết.
Nhưng thi đấu cứu viện không cần lo lắng, Cứu Viện Số 1 xem như không có đối thủ.
Mà thi đấu phục vụ...!đáng chú ý nhất à đội Bonnie.
[Thật hy vọng thi đấu sớm kết thúc một chút, quân đội bên kia vẫn đang thúc giục muốn nhanh chóng mang đi...]
Liễu Bạc hoài nói: "Sau khi trận chung kết quốc tế kết thúc cũng sắp đến tết đi."
Lê Khinh Chu sững sờ, cậu lập tức tính toán thời gian.
Đúng vật, thi đấu quốc tế kết thúc đúng là sắp đến năm mới.
Nghĩ như vậy ngày tháng trôi qua thật nhanh...
Cậu với tam gia quen nhau đến hiện tại chỉ kém một cửa sổ giấy bị chọc thủng.
——Người tí hon trong bong bóng thẹn thùng đam ngón tay.
Lê Khinh Chu không khỏi hỏi: "Tam gia trải qua năm mới như thế nào?"
[Cùng trải qua với Liễu Hạ Huy sao?]
—— Ve mặt người tí hon trong bong bóng tò mò nằm nhoài lên giường, đầu gối lên cánh tay, gò má bị chèn đến đỏ lên.
Liễu bạc Hoài: "Ra nước ngoài, mẹ anh ở nước ngoài tĩnh dưỡng, cùng người trong nhà ăn bữa cơm sau khi trở về sẽ mang Hạ Huy đến nhà họ Hạ."
Năm mới của bọn họ rất bình thường có điều giống như không khác gì nhau.
Lê Khinh Chu không khỏi nghĩ bản thân từng ở trong phòng bệnh trải qua năm mới.
Tuy rằng có người nhà làm bạn rất vui nhưng chỉ có thể nhìn khóm hoa rực rỡ sáng lạn qua cửa sổ, nghe âm thanh pháo trúc, đoàn người chơi đùa ầm ĩ...
—— Tôi đã từng cảm thấy bọn họ ồn ào nhưng hiện tại tôi cũng muốn tham gia.
Hừ hừ, cậu mới không ước mơ.
[Khói pháo trúc, câu đối xuân, chữ Phúc, cầm theo đèn lồng màu đỏ...!tôi đều muốn chơi.
Khụ, chơi thử một lần.]
—— Người tí hon bên trong bong bóng vui mừng đổi sang một cái áo bông nhỏ màu đỏ, hai tay nâng khuôn mặt, mắt nheo lại tưởng tượng.
Chỗ cần đến.
Liễu Bạc Hoài dừng lại muốn nói ra, hắn hạ cửa sổ xe xuống lấy chứng minh thân phận cho bảo vệ.
Sau đó chờ bảo vệ xác minh thân phận rồi lái xe vào phòng nghiên cứu.
Chỗ bọn họ đến là phòng nghiên cứu sinh vật của học viện y học quốc gia hợp tác với Lê Khinh Chu —— hiện nay ở đây chuyên nghiên cứu hai hạng mục.
—— Vỏ xương ngoài thông minh và bộ phận nhân tạo.
Hôm nay tới đay là bởi vì ông ngoại gọi một cuộc điện thoại nới vật liệu chế tạo vở xương ngoài đã hoàn thành.
Có thể kéo dài, dát mỏng và tính dẻo dai đều đạt tiêu chuẩn.
Nếu như không có vấn đề gì, ông muốn tiến hành giai đoạn sau của vỏ xương ngoài —— nghiên cứu phát minh chế tạo sinh sản, tập trung vào thị trường.
Lê Khinh Chu với Liễu Bạc Hoài đang nghiên cứu bên trong chờ tối mới về.
Vì thế nhiệm vụ đến trường đón em trai giao cho Lê Hạm Ngữ.
Cũng may chương trình học đại học của Lê Hạm Ngữ vẫn tính là nhẹ nhõm, có thời gian.
Lê Húc Sanh với Hạ Dich Quân tạm biệt nhau sau đó cậu ngồi lên xe Lê Hạm Ngữ rời đi.
Về đến nhà, Lê Húc Sanh hỏi: "Chị, tối nay anh sẽ về ăn cơm sao?"
Lê Hạm Ngữ: "Không đâu, anh nói bận đến tối muộn mới về, anh bảo chúng ta ăn cơm trước sau đó đi ngủ không cần chờ anh."
Dù sao ngày mai Sanh Sanh còn phải dậy sớm đến trường.
Lê Húc Sanh nghe vậy gật gật đầu nhỏ.
Bảo mẫu tới cửa, làm một bàn cơm tối cho hai chị em chờ hai người ăn xong dọc dẹp rồi mới rời đi.
Lê Húc Sanh có bài tập tiểu học, cậu viết xong thì xem TV một chút, cậu xoa xoa mắt có hơi buồn ngủ.
Lê Hạm Ngữ thấy thể thì đưa em trai về phòng rửa mặt đi ngủ.
Lê Húc Sanh liếc nhìn ngoài cửa, mệt mỏi lạch tạch nói: "Lúc nào anh về? Em muốn ngủ cùng anh."
Lê Hàm Ngữ biết.
Nhưng cô đã sớm chuẩn bị, lấy điện thoại tìm ghi chép nói chuyện với Lê Khinh Chu, bật ghi âm —— "Sanh Sanh ngủ sớm một chút, sáng ngày mai là có thể nhìn thấy anh."
"Không ngủ sẽ kkhông lớn được, sẽ không có cách nào cùng anh với chị ăn điểm tâm."
Lê Hàm Ngữ chỉ chỉ đầu em trai, cười nói: "Bây giờ nghe thấy, nhanh ngủ."
Đây chính là cô cố ý ghi âm lời anh trai.
Lê Húc Sanh ôm đầu, cậu thẹn thùng hé miệng cười, lập tức trở thành bé ngoan nghe lời đi ngủ.
Lê Hạm Ngữ thấy em trai chui vào chăn còn lén lút nhìn qua, thấy cậu ngủ thật cô mới yên tâm rón rén rời đi.
Lê Khinh Chi cũng nhắn tin cho Lê Hàm Ngữ bảo cô đi ngủ sớm chút.
Nhưng Lê Hàm Ngữ không phải đứa bé, bên ngoài đồng ý nhưng trên thực tế cô giữ lại một ngọn đèn nhỏ ở ngoài phòng khách.
Sau đó cô đắp kín người nằm trên ghế sa lông, vừa chơi điện thoại vừa đợi Lê Khinh Châu về.
KHoảng mười giờ, Lê Hạm Ngữ nghe thấy có tiếng ô tô đỗ ngoài biệt thự —— là anh trở về!
Trong nháy mắt có tinh thần, cô ngồi dậy trên ghế salông sau đó đi dép tới cửa biệt thự...
Thế nhưng cửa lớn mở ra một cái khe, cô liền cứng nhắc bất động sau cửa.
Ngoài cửa, Lê Khinh Chu hôn tạm biệt Liễu Bạc Hoài, dáng vẻ hai người rất thân mật.
Mặc dù vừa hôn nhưng bầu không khí không muốn chia xa.
Loại không khí thân mật khiến lhn không cách nào lừa gạt được mắt mình, anh trai của cô lại cùng với Liễu tam gia.
Có, có phải Liễu tam gia lừa anh trai!
Thoáng chốc lhn nắm chặt tay cửa lớn.
[Bye bye tam gia, moa moa moa moa.
Trở về chú ý an toan.]
—— Người tí hon trong bong bóng hôn gió, vẫy tay tạm biệt.
Lê Khinh Chu: "Vậy em đi vào, tam gia sau khi anh về....!nhớ nói một tiếng ngủ ngon với em."
[Cho người ta biết anh về đến nhà an toàn.]
Vẻ mặt Liễu Bạc Hoài dịu dàng, nói: "Được, em vào trước đi."
"Ừm."
Lê Khinh Chu điều khiển xe đẩy xoay người rời đi.
Sau khi sắp đi vào biệt thự cậu vẫn không nhịn được quay đầu, phất phất tay.
—— Ánh mắt người tí hon bên trong bong bóng đặc biệt không muốn, nó duỗi một cánh tay bé bắt về phía Liễu Bạc Hoài.
Cái dáng vẻ bé kia...
Liễu Bạc hoài suýt nữa không thể rời đi..