Phương Tây Ngạn thấy thế thì chuyên tâm nướng thịt —— không biết người mà Chu Tinh Vệ thích là ai, nghe có vẻ là người trong công ty!
Tuổi trẻ mà, ai lại không có trải qua giai đoạn thất tình.
Lê Khinh Chu ăn xong một que thịt nướng, sờ sờ bụng.
[ Uống hơi nhiều bia rồi, mị muốn đi WC.
]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân bụm lấy bụng dưới, bàn chân có chút cấp bách mà nhảy nhót.
Phòng vệ sinh tự nhiên nằm ở phòng khách, Lê Khinh Chu điều khiển xe lăn muốn quay người rời đi.
Ai ngờ, Cát Nhạc thấy cậu rời đi, liền hô một tiếng: “Khinh Chu, cậu định đi đâu đấy?”
Lập tức, Lê Khinh Chu đã trở thành tiêu điểm của cả hoa viên, người đang nướng thịt người đang uống rượu, người đang nói chuyện phiếm đều nhìn qua.
[ ah ah ah cậu ta có phải hay không hai! Tại sao phải lắm miệng hỏi một câu như vậy hả?! ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân lấy ra một cái búa bơm hơi, khuôn mặt ửng đỏ phồng lên, hướng về phía Cát Nhạc gõ đánh mấy cái.
Lê Khinh Chu ngoài mặt bình tĩnh nói: “Tôi đi vệ sinh.
”
Cát Nhạc ợ một cốc bia, cười nói, "ồ, tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là trong phòng tắm.
"
“Khinh Chu, có muốn tôi đi cùng cậu không, đúng lúc, tôi cũng uống nhiều quá, muốn! "
[ Không, cậu không muốn! ] Cậu ta là con nít hả , còn cùng muốn đi WC chung nữa, không thể chờ tôi đi hết rồi cậu đi? !
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân kéo qua một cái treo cát nhạc ảnh chân dung ôm gối, duỗi ra béo tay dùng sức che cát nhạc ảnh chân dung phần miệng vị trí.
Cuối cùng khí bất quá, lại nắm chặt nắm tay nhỏ, đấm đấm hắn ôm gối đầu.
Cát Nhạc vừa muốn đứng lên cùng bạn tốt đi WC, nhưng phía trước bên trái đột nhiên quét tới một ánh mắt, lập tức liền khiến cậu trở lại ngồi xuống.
Liễu Bạc Hoài chậm rãi đứng dậy, thuận thế đẩy xe lăn của Lê Khinh Chu nói: “Tôi cũng đi WC.
”
Cát Nhạc: vậy tôi thành thật ngồi đợi vậy.
Sau khi hai người rời đi, Cát Nhạc cọ cọ vào người Hạ Giản Tầm, nhỏ giọng hỏi: "Chú à, chú nói lúc trước chú Liễu và Khinh Chu hình như có mâu thuẫn.
"
"Hiện tại bọn họ như vậy! Hẳn là đã giải quyết rồi.
"
Hạ Giản Tầm gật đầu: "Hẳn là đã giải quyết.
"
Hôm nay anh ta cảm thấy bầu không khí giữa hai người khá là hòa hợp.
Hơn nữa nghe nói chuyện phiếm, tựa hồ Bạc Hoài còn tự mình đi đến Yên Kinh thế kỷ quán quan sát trận đấu người máy.
—— cũng không biết trước đó lại náo thành mâu thuẫn gì?
Hạ Giản Tầm khó tránh khỏi sinh lòng hiếu kỳ.
Chỉ sau một lát, bia ở trên bàn đều uống cạn sạch.
Hạ Giản Tầm nghĩ đến trong tủ lạnh của cháu ngoại trai còn có bia, liền đứng lên đi lấy —— anh ta đi vào phòng khách, vừa hay nhìn thấy phía sau cầu thang có hai bóng người cao thấp.
Hạ Giản Tầm thầm nghĩ Bạc Hoài cùng Lê tổng ở đó làm gì, bước chân di chuyển, đi tới.
Nhưng vừa đi hai bước, anh ta bất giác dừng lại ở chỗ mình đang đứng, mắt mở to không kiểm soát được.
——
Lê Khinh Chu sắc mặt đỏ hồng, cậu kéo góc áo của Liễu Bạc Hoài vươn tay đánh anh, nhỏ giọng nói: “Em đã nói không cần anh giúp, sao anh vẫn đi vào cùng! "
[ thiếu chút nữa tiểu không ra, nín hỏng anh tính bồi thường như thế nào, hừ.
]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân bĩu môi xoa xoa khuôn mặt hồng hào.
Liễu Bạc Hoài bị đánh vào ngực, khóe miệng câu dẫn thấp giọng cười nói: “Là lỗi của anh, anh xin lỗi.
”
[ như thế nào chịu nhận lỗi? ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân trong lòng đầy nghi hoặc.
Lê Khinh Chu ngẩng đầu, cậu chưa kịp nói gì, một nụ hôn liền đặt lên môi cậu, sau đó dịu dàng triền miên.
Cậu cũng không khỏi nhắm mắt lại học bộ dáng của đối phương đáp lại!
Nhiệt độ đột nhiên tăng cao, hơi thở cũng trở nên vô cùng nóng bỏng, tiếng nước róc rách từ sau cầu thang vang lên
Cánh tay Lê Khinh Chu đặt trên ngực đối phương chậm rãi vòng quanh cổ.
Đầu của cậu hơi ngửa ra sau, trong lúc đang chìm mê, , đột nhiên "Phanh" một tiếng truyền đến, dọa cậu nhảy dựng, cũng đánh gãy nụ hôn của hai người.
Liễu Bạc Hoài vuốt ve gáy của người trong lòng, , ánh mắt lãnh đạm mà nhìn sang.
Đôi mắt Lê Khinh Chu còn hơi có chút mê ly, cả người dựa vào Liễu Bạc Hoài, khóe mắt hồng hồng, bờ môi ướŧ áŧ, vẻ mặt xuân sắc, xinh đẹp làm người ta nhìn không rời mắt.
Tuy nhiên, người thừa vừa đi tới cũng không dám nhìn.
Hạ Giản Tầm trước đó đã bị sốc đến mức ngây người và không nói nên lời.
Anh ta không khỏi muốn lui về phía sau, nhưng bởi vì không thể tin được, tay chân không phối hợp, dậm gót, cả người ngã trên nền nhà cứng rắn lạnh lẽo.
Hạ Giản Tầm không nhịn được mà rít lên một tiếng, cảm thấy xương cốt bờ mông ῷ của mình đau đớn làm sao.
“Cậu vào đây làm gì?”
Anh ta nghe bạn tốt mở miệng hỏi, một bên chống tay đứng dậy, một bên trả lời: “Tôi vào để lấy bia, Ahhh, đau chết mất.
"
"Thật may là tôi còn chưa lấy, nếu không bia đều đổ rồi! "
Nói xong, Hạ Giản Tầm ngẩng đầu, đôi mắt nhìn bạn tốt cùng Lê tổng.
Hai người lúc này đã tách ra, phải nói, Lê Khinh Chu bị người khác bắt gặp bọn họ hôn môi, cảm thấy thẹn thùng, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng đẩy Liễu Bạc Hoài ra.
[ ah —— bị phát hiện rồi! ].