---- Nhân vật nhỏ trong bong bóng gào khóc, trốn ở phía sau mai rùa, cuộn tròn thành một đoàn.
Lê Khinh Chu đưa tay ôm lấy cổ Liễu Bạc Hoài, hạ xuống ——
Liễu Bạc Hoài từ thiện như nước, ở bên tai cậu nhẹ giọng hỏi: "Khinh Chu, em so với sao đẹp hơn.
”
"Anh đến xem các ngôi sao, em đến ...!Nhìn anh kìa, được chứ? ”
[ Được được được, ô...!Không đành lòng, Hoài mau hôn tôi đi.
]
—— Nhân vật nhỏ trong bong bóng đã ngượng ngùng đến không chịu nổi, trực tiếp ở phía trên toát ra mặt trăng, kéo đèn, bong bóng khí toàn bộ đen.
Nhịn xuống nữa thì thật không được.
Khóe mắt Liễu Bạc Hoài nhuộm đỏ, cúi người xuống...
Mảnh thiên địa này yên tĩnh an nhàn, ngoại trừ rừng cây, sao cùng mặt trăng, cũng chỉ có hai người trong phòng cây.
Ánh trăng theo cửa sổ trời thủy tinh đưa vào phòng, chiếu xạ trên sàn nhà, giường...
Một lúc lâu sau, một tiếng khóc lóc truyền đến.
"Không, không được...."
Ở đó...!Làm thế nào bạn có thể.
"Ngoan, khinh Chu.”
Nương theo tiếng trấn an, là ánh trăng đều xấu hổ trốn vào trong tầng mây, trong rừng đêm bóng rét lạnh, nhưng giờ phút này, trong phòng lại nóng đến lợi hại...
Các ngôi sao trên bầu trời dường như đang quay và tầm nhìn trở nên mờ dần.
Lê Khinh Chu ngẩng cổ lên, một tay hướng xuống phía dưới, nắm lấy sợi tóc Liễu Bạc Hoài...
Cậu từ chối bất lực.
Tuy nhiên, mức độ sức mạnh này làm thế nào có thể có bất kỳ tác dụng thực chất.
Cậu không địch lại được, khóc càng khó có thể nhẫn nại...
Cuối cùng, tất cả đã kết thúc.
Lê Khinh Chu thở hổn hển ngã xuống giường.
Khóe mắt ướŧ áŧ mà ửng đỏ, bộ dáng bị khi dễ rất thảm.
Liễu Bạc Hoài đứng dậy, vươn tay, ngón cái lau khóe miệng.
Hắn đắp chăn cho Lê Khinh Chu, một lần nữa ôm người vào trong ngực, trấn an vỗ vỗ, dỗ dành: "Ngoan, bảo bối.
”
Nửa người trên của hắn lộ ra, lồng ngực cường tráng tựa như phiếm sáng, nhiệt độ đang từng trận tản ra, Lê Khinh Chu nóng bỏng càng thêm nóng mặt.
Lê Khinh Chu chọc vào ngực Liễu Bạc Hoài, ủy khuất nhỏ giọng rêи ɾỉ nói: "Không, không tới.
”
"Được." Liễu Bạc Hoài hôn lên trán cậu đáp ứng.
[Mặc dù, tuy rằng có chút đáng sợ, nhưng thật thoải mái, lần sau...!Bạn có thể tiếp tục.
]
—— trong bong bóng còn đen, hiển nhiên nhân vật nhỏ còn không cách nào thừa nhận loại thân mật này, hẳn là nên rèn luyện nhiều hơn.
Liễu Bạc Hoài vỗ tay lưng một chút, cảm thụ phía dưới...!Tạm thời vẫn chưa thể tiêu tan.
Hắn không khỏi nhắm mắt lại, trong lòng khẽ thở dài, nuốt xuống tra tấn ngọt ngào này.
Sáng sớm hôm sau, Lê Khinh Châu tỉnh dậy trong nụ hôn của Liễu Bạc Hoài.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, theo bản năng nở nụ cười trước tiên, nhỏ giọng mềm mại chào buổi sáng.
Giây tiếp theo, nụ hôn dịu dàng liên dùng giữa trán cậu, mí mắt...
"Chào buổi sáng." Giọng nói trầm thấp từ tình của Liễu Bạc Hoài vang lên bên tai.
Lê Khinh Châu chớp chớp mắt, bây giờ mới tỉnh táo hẳn.
——Người tí hon trong bong bóng mở đèn, bên trong sáng lên.
Bóng đèn nho nhỏ treo phía trên bong bóng, sau đó dần dần biến mất, người tí hon mặc một chiếc áo ngủ, mái tóc bù xù lỉa chỉa khắp nơi, đang tách chân ngồi giữa chăn bông, cúi đầu, đôi tay không ngừng xoa mắt.
Một hồi lâu sau, Lê Khinh Châu dường như nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, gương mặt đỏ bừng, thẹn thùng tuôn trào.
Dưới ánh nhìn chăm chú mang ý cười của Liễu Bạc Hoài, cậu rúc vào trong chăn, đắp chăn qua cằm , môi, chỉ lộ ra đôi mắt đảo loạn khắp nơi.
Lấp lánh nhấp nháy, chính là không đúng với người bên cạnh.
Nếu không phải Liễu Bạc Hoài túm góc chăn, chỉ sợ cả người từ đầu đến chân đều bị che mất, khôn thấy chút nào.
[Đều, đều do ngôi sao gây họa...]
——Người tí hon trong bong bóng thoáng chốc chui vào chăn, rầm rì không muốn ra ngoài, giữa chăn bông chỉ có một cục nhô lên, đến jio béo đều bị che kín mít.
Khóe miệng Liễu Bạc Hoài hơi cong lên, vẻ mặt dịu dàng cực kỳ, tiến đến đào người ra từ trong ổ chăn ôm vào ngực mình.
Quả nhiên.
Không chỉ hai má, mà cổ, lồng ngực lộ ra ngoài cũng đỏ bừng lên....
Liễu Bạc Hoài nhẹ giọng dỗ dành cậu, cuối cùng cũng dỗ được người ngẩng đầu lên, không chôn mặt trong ngực hắn nữa.
“A Hoài.”
Gương mặt Lê Khinh Châu phiếm hồng, tinh thần có vẻ rất tốt, ánh mắt sáng ngời, chỗ chăn không che hết có dấu vết nối liền nhau.
thứ tôn lên nhau, thật sự rất quyến rũ.
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài tối lại, duỗi tay xoa một chỗ, khàn giọng nói: "Tối qua, còn..."
Lời còn chưa dứt, miệng liền bị một bàn tay che lại.
Lê Khinh Châu: “Đói.”
[A Hoài luôn miệng nói mấy cái khiến người ta ngượng, đêm qua...!khụ.]
——Người tí hon trong bong bóng cuối cùng cũng chậm rãi chui ra, nhưng chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, còn lại vẫn bọc toàn bộ trong chăn, giống hệt như con rùa nhỏ nằm trong mai.
Đáng yêu.
Liễu Bạc Hoài bị che miệng lại, chỉ nhìn ra đôi mày cong cong, không hề trêu chọc cậu, nắm chặt lấy tay cậu, nói: "Anh đi chuẩn bị cơm sáng, em nằm nghỉ một lúc nữa đi, ngoan."
Dứt lời, đặt một nụ hôn lên mặt Lê Khinh Châu, đứng dậy mặc quần áo.
Lê Khinh Châu một lần nữa rụt rụt vào trong chăn, ánh mắt trộm dừng ở chỗ nhưng dấu vết trên vai và sống lưng Liễu Bạc Hoài.
Không lâu sau, mấy dấu vết này cũng được quần áo che lại.
Khi Liễu Bạc Hoài ngoảnh lại, cậu nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài qua cửa kính.
—— giấu đầu lòi đuôi.
Liễu Bạc Hoài khẽ cười một tiếng.
Vành tai Lê Khinh Châu đỏ hồng, cậu chui vào trong chăn, khẽ thì thầm một câu.
Tai Liễu Bạc Hoài nghe rõ ràng câu nói kia là—— “A Hoài mau ra ngoài đi, đừng nhìn em.”.