Ăn sáng xong, Liễu Bạc Hoài phải đưa Lê Khinh Châu xuống núi.
Lê Khinh Châu có hơi không nỡ.
Cậu ngồi trên xe lăn, dựa vào rào chắn cầu thang ngắm nhìn cảnh sắc trong rừng cùng hồ nước, ngắm bầu trời trong vắt trước mắt.
——Xanh lá cây, xanh dương thay nhau chiếu xuống, được thu hết vào đáy mắt.
Liễu Bạc Hoài nói: "Ở đây vào mùa đông quá lạnh, anh sợ em không chịu nổi, năm sau lại đưa em tới xem phong cảnh vào đầu xuân.
"
"Ừ, được.
" Lê Khinh Châu gật đầu đồng ý, lông mày cong cong.
Khi tới đây, hai người chỉ còn một tầng giấy chưa chọc thủng.
Khi trở về, quan hệ hai người đã rõ ràng, ở chung với nhau, tới bầu không khí cũng khác nhau.
Chỉ là Lê Khinh Châu còn chưa muốn nói cho người nhà mình biết, đặc biệt là em trai em gái, loại chuyện này cần phải từ từ, không nên nóng vội trong chốc lát.
Liễu Bạc Hoài đưa người đến biệt thự, hắn đã kiếm chế hơn nhiều.
Lê Hạm Ngữ ở nhà, cô bé ra ngoài mở cửa.
Lê Khinh Châu khó hiểu, hỏi em gái: "Hôm nay em không đi học à?"
Lê Hạm Ngữ: "Em không có tiết, chương trình học năm nhất đều nhẹ nhàng.
"
Thật ra là có tiết, nhưng cô xin nghỉ.
Ánh mắt Lê Hạm Ngữ kín đáo đảo qua anh trai mình và Liễu Bạc Hoài, cuối cùng dừng lại trên cổ áo kín mắt của Lê Khinh Châu.
Chỗ đó không nhìn ra được gì cả.
Chỉ là có đôi khi, trực giác của con gái là chuẩn nhất.
Không cần xác nhận chắc chắn, cô cảm thấy có.
Cho nên, khi lần nữa nhìn lại Liễu Bạc Hoài, trong lòng Lê Hạm Ngữ không khỏi dâng lên một cảm giác khó chịu khi anh trai bị cướp mất, cô cắn môi, không nói gì.
Cô đi qua muốn đẩy xe lăn Lê Khinh Châu.
Liễu Bạc Hoài thuận thế buông tay nói: "Mai anh tới đón em tới công ty, nghỉ ngơi sớm một chút.
"
Lê Khinh Châu gật đầu.
Liễu Bạc Hoài đi rồi, Lê Hạm Ngữ một bên đẩy Lê Khinh Châu vào nhà, một bên cẩn thận tìm từ ngữ, tìm đề tài hỏi: "Anh, anh với!.
Liễu tiên sinh, hai người chơi cái gì trên núi?"
"Có phải trong núi không có tín hiệu không? Em thử gọi điện thoại thì không kết nối được.
"
Thật ra trước khi vào núi, Lê Khinh Châu từng nói về vấn đề tín hiệu.
Khu núi đó tương đối nguyên sơ, gần như chưa bị khai phá qua, lại là chỗ núi non sâu.
Càng hẻo lánh ít dấu chân người.
Không có tín hiệu là chuyện bình thường.
Thông thường đều dùng đài phát thanh để trò chuyện.
Lê Khinh Châu mô tả một chút về khu rừng lá phong đỏ và nhà cửa, ao hồ trên núi.
Lê Hạm Ngữ lặng lẽ quan sát trong lúc Lê Khinh Châu nói chuyện—— thấy khi anh trai mình nói những chuyện này, ý cười trên khóe miệng, đuôi mắt đều sắp không che giấu được.
Có thể thấy niềm vui và hạnh phúc.
Lê Hạm Ngữ không khỏi thấy nhụt chí, đột nhiên cảm thấy bản thân so đo với Liễu Bạc Hoài chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc này Lê Khinh Châu mới nhận ra cảm xúc của em gái hình như không đúng lắm, cậu quay đầu hỏi: "Hạm Ngữ, em sao vậy?"
Lê Hạm Ngữ nhẹ giọng nói: "Anh, anh và Liễu tiên sinh ở trên núi có phải rất vui không?"
"Ừ.
"
Lê Khinh Châu đáp lại, vẻ mặt nhu hòa.
"Anh vui là tốt rồi.
"
Lê Hạm Ngữ mím môi, một lát sau cũng cười, đẩy Lê Khinh Châu vào nhà, rót nước cho cậu.
Buổi tối, tài xế nhà họ Lê và Lê Hạm Ngữ đi đón Lê Húc Sanh tan học về nhà.
Ngày thường phần lớn đều là Lê Khinh Châu đi đón, nếu Lê Khinh Châu không đi thì tài xế nhà họ Lê, hoặc là Lê Hạm Ngữ đi một mình.
Cậu ngủ lại một đêm trên núi, Phương Tây Ngạn đã gửi không ít văn kiện tới, cần cậu xử lý.
Chờ Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh về đến nhà, cậu mới xem xong một ít, ra khỏi thư phòng, cùng nhau ăn cơm chiều Lê Khinh Châu
Từ nhỏ Lê Húc Sanh đã không kén ăn, lúc ăn và lúc ngủ không nói chuyện, ngoan ngoãn ăn xong một chén cơm, cậu bé ra ghế sô pha ngồi cùng Lê Khinh Châu, nằm ghé vào đùi cậu, ngẩng đầu làm nũng.
——Đều là mấy câu hỏi tò mò về những điều thú vị trên núi.
Khi nhắc tới ngôi nhà gỗ có nóc trong suốt, hai mắt Lê Húc Sanh đều sáng lên.
Mà Lê Khinh Châu lại không thể không nhớ tới "Ngắm sao" tối qua, vành tai im lặng đỏ lên.
Cậu vuốt đầu Lê Húc Sanh nói nhỏ: "Khi nào thời tiết ấm lên, anh cũng đưa các em tới đó mấy hôm, Quân Quân cũng đi.
"
Vừa nói như vậy, Lê Hạm Ngữ cũng không khỏi chờ mong.
Mấy đứa trẻ mà, đối với nhà trên cây đều chẳng có bao nhiêu sức chống cự.
!.
Lê Khinh Châu đã xác định ở bên Liễu Bạc Hoài, nhưng hệ thống vẫn không xuất hiện bất cứ phản ứng hay tin tức gì.
——Không biết việc hoàn thành nhiệm vụ tránh cho Liễu Bạc Hoài cô độc cả quãng đời còn lại được định nghĩa như thế nào.
Lê Khinh Châu nghĩ, chẳng lẽ phải chờ sau khi mình và A Hoài kết hôn?
Hay là! Làm mấy chuyện ngượng ngùng?
Giao hợp thân mật với nhau?
Khụ.
Lê Khinh Châu đỏ mặt, không dám nghĩ tiếp.
Cậu không vội, tóm lại, nhiệm vụ chắc chắn sẽ hoàn thành, chân cậu không tốt, còn có thể bảo A Hoài ôm nhiều thêm mấy cái.
Một tuần sau.
Ông ngoại Trang gọi một cuộc hiên thoại cho Lê Khinh Châu, đưa đến một tin tức tốt——Việc sản xuất khung hỗ trợ thông minh đã hoàn thành.
Trước mắt, một bộ trang bị đã thành công, chỉ chờ có người dùng thử.
Mà đối tượng dùng thử được chọn tốt nhất, đương nhiên là Lê Khinh Châu.
Vì thế, hai người Lê Khinh Châu và Liễu Bạc Hoài cùng đi vào phòng thí nghiệm sinh vật của viện nghiên cứu.
Lấy trang bị ra—— bề ngoài được tinh giản nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đặc biệt là vị trí quanh eo và chân.
.