Thời gian quay lại trước khi đánh cược thương nghiệp.
Trong một quán bar cao cấp ở Yến Kinh, Liễu Nhạc Thừa cùng Liễu Vân Phỉ cũng ở đây.
Bên cạnh họ còn có mấy thanh niên trẻ tuổi, lấy anh em nhà họ Liễu làm trung tân, hết lời khen tăng hai người.
Liễu Nhạc Thừa cùng Liễu Vân Phỉ rõ ràng đang đợi ai đó, thỉnh thoảng lại xoay người nhìn ra ngoài cửa.
Không lâu sau, người phục vụ mở của phòng ra, sau đó có hai người đi vào.
Trong đó, một người vẻ ngoài đẹp trai nhã nhặn, mang chiếc kính gọng vàng, nhìn rất văn nhã.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean, nhưng lại giống như làn gió vào mùa hè, ánh mắt trời vào mùa đông, khiến người ta khó dời mắt, lưu luyến không thôi.
Người còn lại là một thiếu nữ ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh điển hình, mặc chiếc váy lolita, xinh đẹp rực rỡ như búp bê Tây.
Liễu Vân Phỉ thấy thế đứng lên cười nói: “Vu Khôn, Angie, hai người tới rồi.
"
Người tới đúng là con trai Vu Tư Đống, Vu Khôn và con gái duy nhất của gia tộc Casper, Angie.
Những người khác cũng đứng lên, đón tiếp sôi nổi.
Dễ dàng thấy được địa vị của Vu Khôn và Angie trong đám người.
Theo lý thuyết, nhà họ Vu mới từ nước ngoài về Yến Kinh, mặc dù cũng có thế lực, nhưng tuyệt đối không thể so được với những gia tộc lâu đời ở nơi đây.
Ví dụ như nhà họ Liễu.
Nhưng ai bảo nhà họ Vu leo được lên gia tộc Casper chứ.
Bản thân Vu Khôn còn nhảy lớp tốt nghiệp ở nước ngoài, xuất sắc đến nỗi hấp dẫn được sự chú ý của con gái gia tộc Casper.
Dưới sự theo đuổi của Angie Casper, mới đầu Vu Khôn liên tiếp từ chối ba lần, sau lại thấy Angie kiên trì mới đồng ý hẹn hò.
Angie nghe không hiểu tiếng Trung.
Liễu Vân Phỉ và Liễu Nhạc Thừa liền tiến lên giao lưu với cô ta bằng tiếng anh.
Được vài câu, Angie liền có chút không kiên nhẫn, cúi đầu nghịch điện thoại.
Thấy cô ta không để ý tới người khác, chỉ có một mình Vu Khôn đáp lại vài câu, ánh mắt Liễu Vân Phỉ lạnh lùng, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, dùng tiếng Trung hỏi: "Có phải Angie không thích môi trường ở quán bar không?"
Những lời này hiển nhiên là hỏi Vu Khôn.
Vu Khôn nhàn nhạt nói: “Angie vừa tới Hoa Quốc, chưa kịp thích ứng, mọi người chơi là được, tôi bồi cô ấy.
"
Liễu Vân Phỉ cười nói được, tìm người khác chơi.
Liễu Nhạc Thừa nhìn Vu Khôn nhỏ giọng nói chuyện với Angie trong góc, không coi ai ra gì, bộ dạng lạnh lùng không liên quan, âm thầm bĩu môi nói với em gái: "Angie thì không nói làm thì, Vu Khôn nghĩ mình là ai, còn dám phớt lờ chúng ta.
"
"Anh ta cũng không xem lại xem vì sao bản thân được tham gia buổi tụ hội hôm nay.
"
Còn không phải là hẹn hò với bạn gái có thân phận không bình thường sao.
Liễu Vân Phỉ: “Được rồi, mau câm miệng lại, tập trung chơi đi.
"
Cuộc tụ hội nhỏ hôm nay là do Lưu Kỷ Trân cùng Vu Tư Đống khởi xướng, nói là để đám trẻ giao lưu tình cảm.
Đương nhiên, chủ yếu là Angie, con gái duy nhất của Casper theo Vu Khôn về Hoa Quốc, không thiếu ý lấy lòng.
Liễu Nhạc Thừa hừ một tiếng, không nói chuyện nữa, quay đầu uống rượu với người khác.
Liễu Vân Phỉ liếc nhìn Angie, sau đó vẫn luôn nhìn Vu Khôn, không biết đang suy nghĩ gì.
—— Mãi đến khi Vu Khôn nhận thấy được ánh mắt của Liễu Vân Phỉ, mới ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.
Liễu Vân Phỉ không chút hoang mang đối mắt, còn cười cười.
Vu Khôn không có biểu cảm gì, dời ánh mắt.
Liễu Vân Phỉ cũng không thèm để ý thái độ của anh ta, lúc này có một chàng trai đến mời, cô ta liền đi lên hát.
Trong góc, Vu Khôn tìm đề tài nói chuyện phiếm, Angie mải mê lướt điện thoại, không quá để ý anh ta.
Vu Khôn liếc nhìn màn hình điện thoại của Angie——cô ta đang đọc truyện tranh.
Vu Khôn không am hiểu phương diện này, đương nhiên không có cách nào tiếp tục đề tài.
Vì thế, anh ta tìm mấy chuyện thú vị để mở miệng, nhưng đều bị Angie gật đầu lấy lệ cho qua.
Người ngoài nhìn qua còn tưởng hai người họ nói chuyện rất vui vẻ.
Cho đến khi sắp kết thúc, Angie mới cất điện thoại.
Vu Khôn nói muốn đưa cô ta về, nhưng bị Angie từ chối.
Angie có tính cách đại tiểu thư, nói một là một hai là hai.
Thấy cô ta kiến quyết, Vu Khôn không nói gì nữa.
Đúng lúc tài xế nhà họ Vu đến đón, trước khi đi, anh ta như một người bạn trai tốt dặn dò Angie về sớm chút, chú ý an toàn.
Angie: "Tạm biệt.
"
Vu Khôn lên xe, sau khi nâng tấm ngăn lên, sắc mặt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Vẻ mặt chán ghét kéo kéo cổ áo sơ mi, cởi bỏ mấy nút áo, cảm giác gọn gàng tao nhã lập tức sụp đổ.
Anh ta không thích ăn mặc như vậy, nhưng Angie Casper lại thích người ăn mặc như vậy.
Cho nên, Vu Khôn phải ngụy trang bản thân, hơn nữa ở trường học, anh ta là nhân vật nổi tiếng, nhảy lớp tốt nghiệp, học tập tốt, vẻ ngoài tốt, gia thế tốt.
Anh ta chỉ cần dùng một ít thủ đoạn tạo cảm giác tồn tại trước mặt Angie hoặc bạn cô ta.
Không lâu sau, đã thành công chờ được sự theo đuổi của Angie Casper.
Từ chối ba lần liên tiếp, Vu Khôn mới miễn cưỡng đồng ý sự theo đuổi của Angie.
Vu Khôn thả lòng dựa vào ghế, chỉ chốc lát sau, điện thoại vang lên.
Anh ta cầm lên liếc nhìn, là tin nhắn Liễu Vân Phỉ gửi tới, mời anh ta khi nào có thời gian thì cùng nhau ăn cơm, chỉ có hai người.
Vu Khôn không rõ ý vị, một lúc sau khóe miệng gợi lên một nụ cười, đồng ý lời mời.
.