Đợi Lê Khinh Chu hái lê xong, Liễu Bạc Hoài cẩn thận đỡ cậu xuống đất.
Bời vì chưa đeo xong khung hỗ trợ, nên Liễu Bạc Hoài xoay người ôm cậu ngồi lên ghế.
Toàn bộ quá trình đề cẩn thận che chở từng chút, Liễu Hạ Huy nhìn đến răng cũng ê.
Anh ta không khỏi bi thương nghĩ – khi anh ta còn bé chú ba chưa từng đối với anh ta cẩn thận che chở như thế…
Đúng là phân biệt đối xử mà.
Liễu Hạ Huy âm thầm cắn đến sưng môi, anh ta đi qua để rổ xuống, cứng rắn nói: "Không có chuyện gì nữa thì cháu về đây."
Liễu Bạc Hoài: "Chờ đã, cầm về một ít đi.
Không phải trước đây cháu rất thích ăn sao."
Mỗi lần hắn hái lê, Liễu Hạ Huy đều rất thích ăn.
Trong lòng Liễu Hạ Huy ấm áp: Chú ba vẫn nhớ rõ!
Anh ta vừa mới gật đầu liền thấy Lê Khinh Chu khom lưng lấy một quả lê trong rổ ra, đưa tới trước mặt nói: "Ừ, cho anh, đi thôi."
Liễu Hạ Huy: "Chỉ một quả?!"
Anh ta mở to mắt, không dám tin.
Lê Khinh Chu: "Một quả không đủ sao? Vậy thêm một quả xem nữa như là trả công."
Dứt lời, cậu lại đưa thêm một quả.
"…"
[Ha ha ha, bắt nạt cháu trai lớn thật vui.
Hazz, nhìn mặt anh ta kìa ha ha ha.]
--- Tiểu bọt khí vui vẻ, ôm bụng đổ người lên đệm cười.
Trong mắt Liễu Bạc Hoài hiện lên sự vui vẻ, sủng nịnh, lắc đầu bất đắc dĩ.
Thấy Liễu Hạ Huy tức giận đến đau tim, Lê Khinh Chu cuối cùng cũng không trêu chọc nữa, cho anh ta một túi lê đem về.
Liễu Hạ Huy xách lê về nhà, ở trước cửa gặp hai người Lưu Kỷ Trân và Bùi Tình.
Anh ta không khỏi nhíu mày, dừng bước.
"Hai người tới đây làm gì?"
Bùi Tình tiến lên trước nói: "Hạ Huy, Mẹ tới thăm con một lát."
Trong mắt bà ta có sự trìu mến, giống như trên người Liễu Hạ Huy có chỗ đáng giá khiến bà ta yêu thương.
Bùi Tình thấy Liễu Hạ Huy không nói chuyện, tiếp tục nói: "Hạ Huy, con biết chuyện chú ba đã có người yêu chưa?"
Biểu cảm trên mặt Lưu Kỷ Trân chính là đã biết.
Lông mày Liễu Hạ Huy càng nhíu chặt hơn: "Sao hai người biết được?"
Hai người này từ đâu biết chuyên của Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu?!
Lưu Kỷ Trân nói; "Chúng ta là ngẫu nhiên biết được."
"Hạ Huy, chú ba con đã đưa người phụ nữ ấy đến nhà họ Hạ, có thể thấy được chú ấy nghiêm túc."
"Nếu như sau này kết hôn, sinh con thì sẽ không còn đối xử với con như trước nữa."
"Mọi người đều là ruột thịt, chị Bùi đây chỉ là quan tâm con, nên đến xem một chút."
Sắc mặt Liễu Hạ Huy cổ quái, phụ nữ?!
Anh ta lập tức bất động thanh sắc -- mặc kệ Lưu Kỷ Trân và Bùi Tình từ chỗ nào biết được chú ba có người yêu, nhưng đó rõ ràng là tin tức sai.
Các người đem sự tồn tại của Lê Khinh Chu biến thành một người phụ nữ.
Liễu Hạ Huy không khỏi cảm thấy có vài phần buồn cười, anh ta cầm lê, từ phiền muộn bắt đầu trở nên sảng khoái.
Ngữ khí của anh ta cũng vô thức hòa hoãn nói: "Tôi không cần mấy người quan tâm, đừng đến đây nữa."
Nói xong, anh ta liền mở cửa đi vào, cũng không thèm mời Bùi Tình và Lưu Kỷ Trân vào nhà.
Bùi Tình và Lưu Kỷ Trân cũng không có ý ở lại.
Liễu Hạ Huy đi rồi, Lưu Kỷ Trân vừa đi vừa nói với Bùi Tình: "Em cũng thấy đó, hôm nay thái độ của nó với em không phải hòa hoãn hơn chút rồi sao."
"Có thể tình cảm đều thể hiện qua sự tương phản."
"Chỉ cần em kiên trì, đối tốt với nó hơn, quan tâm nó.
Một ngày nào đó Hạ Huy sẽ chỉ hướng về em."
Bùi Tình gật đầu.
...!...
Trận đấu ô tô không người lái giữa gia tộc Casper và tập đoàn Lê thị cuối cùng cũng đến.
Trên sân đấu, hai phe đứng hai bên đối lập.
Sân thi đấu được cố ý sắp xếp, hoàn toàn thích hợp để kiểm tra tính năng của ô tô không người lái khi chuyển động.
Sân được mở rộng vừa đủ, riêng máy quay trực tiếp đã có mấy cái, còn có máy bay không người lái.
Một số là do ông Reese mang từ nước ngoài đến, có thể thấy được ông ta rất dụng tâm cho trận đánh cược này.
Ngoài sân không có gì, vẫn đang sắp đặt đài quan sát chuyên môn.
Ông Lê cùng một vài cổ đông đến xem, đương nhiên sắc mặt cũng không quá tốt.
Tập đoàn Lê thị do Lê Khinh Chu hoàn toàn làm chủ, nói một không hai.
Đối với việc cậu đồng ý yêu cầu đánh cược của Reese Casper các cổ đông không có cách nào ngăn cản.
Nhưng bọn họ cũng biết là do Lê tổng bị ép vào đường cùng mới đưa ra quyết định này.
Tập đoàn Lê thị ở nước ngoài bị chèn ép, nếu cứ để im thì tổn thất nhất định không nhỏ.
Bọn họ có kín đáo phê bình hoặc bất mãn cũng đều là đối với Reeses Casper.
Ông Reese với nhà họ Vu cùng nhau đến đây, nhà họ Vu không có ai ngoài Vu Tư Đống, mẹ Vu và Bùi Tình.
Bùi Tình vẫn còn ổn nhưng nét mặt mẹ Vu có vẻ kiêu căng.
Bà đeo kính râm kiểu mới ngồi trên ghế, Bùi Tình chuẩn bị cho bà ta một chút điểm tâm cùng đồ ăn vặt.
Thoạt nhìn không giống như đi xem thi đầu mà giống đi uống trà chiều hơn.
Thái độ của mẹ Vu bị đám cổ đông của Lê thị lườm, ngay sau đó chính là bất mãn cùng khinh thường nói nhỏ.
Khuôn mặt Lê Khinh Chu lãnh đạm bắt tay với ông Reese, cậu nhếch mép: "Không ngờ ông Reese còn mời ký giả đến."
"Ông sợ tôi sau khi thua sẽ chơi xấu sao?"
Ông Reese cười không nói..