Bùi Tình đứng ngoài cửa nói: “Hạ Huy, con coi như giúp mẹ được không, Liễu gia có tiền như vậy, chút này không đáng xíu nào.
”
“Con giúp mẹ đi, sau này Vu gia sẽ báo đáp cho con……”
Liễu Hạ Huy cười lạnh nói: “Vu gia cùng tôi không thân không thích, dựa vào cái gì muốn tôi giúp.
”
“Tôi đã nói từ trước rồi, bà không cần đến tìm tôi nữa, quan hệ mẹ con của chúng ta đã sớm cắt đứt từ khi bà rời khỏi Liễu gia rồi.
”
“Chỉ là người xa lạ mà thôi, đừng nói chút tiền ấy đối với Liễu gia không tính là cái gì, dù là một trăm tệ, tôi cũng không cho mượn.
”
Bùi Tình tức giận nói: “Hạ Huy, mẹ mới là người thân nhất của con!”
“Con cùng chú ba con thân như thế nào, đến khi Liễu Bạc Hoài kết hôn sinh con, cháu trai như con có thể so sánh với ruột thịt sao?!”
“Đến lúc đó, Liễu Bạc Hoài còn để lại Liễu gia cho con sao?!”
“Hạ Huy, con giúp Vu gia, sau này Vu gia cũng sẽ giúp con……”
Tâm tư của Bùi Tình đã rõ ràng.
Liễu Hạ Huy sắc mặt cổ quái nói: “Xem ra bà còn chưa biết……”
Chưa biết cái gì?
Bùi Tình hơi nghi ngờ.
Liễu Hạ Huy lười giải thích, lãnh đạm nói: “Tôi không có tiền, không cách nào cho bà mượn được, đi tìm người khác đi.
”
Dứt lời, xoay người đóng cửa.
Bùi Tình vội vàng tiến lên, gõ cửa tiếp.
Sau đó không lâu, bảo vệ của tiểu khu đến trực tiếp đưa bà ta đi, lý do chính là quấy rầy chủ hộ nghỉ ngơi.
Mặc cho Bùi Tình nói bên trong là con trai của bà ta, bảo vệ tiểu khu cũng thờ ơ, hiển nhiên là đã được dặn dò.
Bùi Tình không thu hoạch được gì trở lại Vu gia.
Sau khi nghe bà ta kể lại, sắc mặt mẹ Vu cùng Vu Tư Đống lập tức trở nên không tốt.
Nhưng biểu tình trên mặt Vu Tư Đống vài giây liền chuyển biến, ôm lấy Bùi Tình nói:"Ủy khuất cho bà rồi.
"
Lúc đó, Vu Khôn cũng ở nhà, nghe Bùi Tình nói xong, cậu ta muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn lựa chọn không nói, có nói ra cũng không thay đổi được gì.
Vu Tư Đống nhíu mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói: “Ngày mai anh và em cùng đi cầu xin Hạ Huy, trong lòng thằng bé khẳng định là đối với anh có điều khúc mắc.
”
“Hai người là mẹ con, là máu mủ ruột thịt, chỉ cần khúc mắc được gở bỏ, dù thù hận lớn đến đâu cũng được hóa giải.
"
Vu Tư Đống ra vẻ tất cả đều vì bà, khiến Bùi Tình cảm động đến hỏng rồi.
Hôm sau, Bùi Tình cùng Vu Tư Đống lại đến gõ cửa nhà Liễu Hạ Huy.
Chỉ môt lát sau, bảo mẫu liền ra mở cửa.
Bùi Tình hỏi Liễu Hạ Huy có ở nhà không.
Bảo mẫu đáp: "Hôm nay thiếu gia về nhà cũ.
"
Bùi Tình muốn vào trong đợi người quay lại, nhưng Vu Tư Đống giữ tay bà ta nói: “Chúng ta đến Liễu gia.
”
Liễu Hạ Huy hiện tại vẫn chưa phải là người cầm quyền Liễu thị.
Số tiền cần mượn lại là một khoản không nhỏ, nếu đã cùng Liễu Cảnh Nguyên nháo đến trở mặt, không bằng đi cầu Liễu Bạc Hoài bán một ít tin tức tốt.
Ngày thường lui tới Liễu thị cũng không thấy được mặt của Liễu Bạc Hoài, bây giờ có thể lấy lý do tìm Liễu Hạ Huy để gặp Liễu Bạc Hoài.
Vu Tư Đống nói suy nghĩ của mình, Bùi Tình không có ý kiến.
Hai người liền đi tới nhà cũ Liễu gia.
……
Hiếm khi được nghỉ ngơi một bữa, Lê Khinh Chu tâm tình tốt, tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi các bạn nhỏ.
—— Ngoại trừ Lê Hạm Ngữ cùng bạn học đến thành phố khác chơi, Lê Húc Sanh cùng Hạ Dịch Quân đều ở đây, Liễu Hạ Huy có mặt.
Đương nhiên, trước khi bị gọi đến, Liễu Hạ Huy cũng không biết đây là tiệc tụ họp "các bạn nhỏ", nên sau khi đến liền đen mặt.
Hoa viên Liễu gia lần đầu tiên được trang trí một cách trẻ con như vậy.
Hoa tươi, búp bê hoạt hình, bóng, nước trái cây, đồ ăn nhẹ, v.
v.
, thậm chí cả lão quản gia, đầu bếp và bảo mẫu cũng đeo băng đô hoạt hình.
Khiến Liễu Hạ Huy trợn to mắt không thể tưởng được chính là —— chú ba của cậu cũng đeo một cái tai mèo đen cặp với tai mèo trắng của Lê Khinh Chu.
Mặt Liễu Hạ Huy giật giật, đây là công viên giải trí sao……
Cậu ta cạn lời.
Chú ba của cậu vạn phần bình tĩnh, thanh thản mà ngồi trên ghế trong hoa viên uống cà phê, như thể trên đầu không phải băng đô tai mèo, mà là trang sức cao cấp.
Hạ Dịch Quân chọc chọc chân Liễu Hạ Huy, ôm một con thỏ bông ngẩng đầu nói: “Anh họ Hạ Huy, chúng ta cùng nhau chơi bập bênh được không?”
Cậu bé chỉ chỉ một góc hoa viên.
—— Một chiếc bập bênh nhỏ được đặt ở đó, tay cầm có hình động vật.
Liễu Hạ Huy: “……”
Cậu ta đen mặt nói: “Anh không chơi, anh lại không phải các em.
”
Hạ Dịch Quân chớp chớp mắt, hoàn hồn chất vấn: “Là bởi vì anh họ Hạ Huy quá nặng sao.
”
“Không thành vấn đề, em với Sanh Sanh có thể cùng ngồi một bên, anh ngồi bên còn lại, anh Lê nói anh là bạn lớn, phải chơi chung mới được.
”
“Anh họ Hạ Huy, sao anh không đeo băng đô?”
Cuối cùng, Hạ Dịch Quân chỉ vào đầu Liễu Hạ Huy hỏi, biểu tình bất mãn, dường như đang nói —— “Anh không mang chúng ta thì chúng ta không phải người cùng một quốc gia!”
Liễu Hạ Huy: “……”
Ai muốn cùng quốc gia với mấy đứa chứ, cậu ta là bị lừa tới……
[ Phụt ha ha ha ha ha, biểu cảm của cháu trai lớn thật thú vị.
]
—— Tiểu bọt khí cười đến không ngừng được, tay ôm bụng lăn qua lăn lại trên đệm mềm, biểu tình xem kịch vui.
Lê Khinh Chu vốn đang dựa trên tay Liễu Bạc Hoài ăn điểm tâm, nghe vậy lau khô miệng, cầm hai cái băng đô đi qua.
Đưa một cái tới trước mặt Liễu Hạ Huy: “Cháu trai lớn, hòa hợp với tập thể một chút nào, mau mang lên.
”
Liễu Hạ Huy liếc nhìn băng đô, sắc mặt càng đen hơn: “Vì sao lại là tai heo?!”
[ Heo con đáng yêu như vậy, cháu trai lớn nỡ kỳ thị heo con sao!].