Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe


Những trang đầu tiên rất ngọt ngào và hạnh phúc, nhưng khi Dữu Triết tiếp tục lật giở từng trang từng trang, những dòng chữ sau đó dần dần u ám đến rùng mình…
‘Hôm nay mình lại làm sai.

Anh Lịch có mắng mình, nhưng sau đó đã dịu dàng an ủi mình, anh ấy nói mình thật đơn thuần ngốc nghếch, nếu không có anh che chở, về sau nói không chừng sẽ bị người lừa, anh ấy nói anh ấy sẽ yêu mình cả đời, mình thật hạnh phúc.’
‘Mình lại làm sai rồi… Anh Lịch yêu cầu mình tự kiểm điểm ở nhà, anh ấy tịch thu điện thoại và ví của mình, không cho phép mình ra ngoài, cũng không cho phép mình ăn cơm.’
‘Mình khó chịu quá, em sai rồi, thật sự sai rồi, anh mau trở lại đi.’
‘Mình mang thai, nhưng anh Lịch mắng mình là cố ý mang thai đứa nhỏ, ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ấy… Anh ta còn chưa muốn kết hôn, anh ấy sao lại như vậy, mình phải chia tay.’
‘Anh Lịch trở về dỗ dành mình, hứa hẹn rất nhiều, xui khiến mình đi phá thai, lại nói rằng sau này sẽ cưới mình…’

.

.

.

.

.
Còn rất nhiều thứ ở đằng sau.
Đỗ Lịch bắt cô ấy quỳ khi làm sai, viết bản kiểm điểm bản thân, hơn thế nữa — vừa quỳ vừa đọc bản kiểm điểm ấy.
Anh ta lăng mạ cô ấy, mắng cô ấy, thậm chí là đánh cô ấy…
Nhưng tất cả những chuyện này, Dữu Triết đều không hề hay biết.
Dữu Triết khàn giọng nói: "Đỗ Lịch khống chế chị tôi, làm cho chị ấy ỷ lại vào anh ta, không thể sống thiếu anh ta."
"Chuyện chị ấy mang thai, tôi và người nhà đều không hề hay biết…"
"Cuối cùng, chị ấy viết trong nhật kí rằng Đỗ Lịch anh ta không thương chị ấy nữa, anh ấy đã thích cô gái khác, chị ấy đau khổ muốn chết đi, nhưng vẫn nghĩ đến người nhà…"
Dữu Triết bỗng chốc kích động hét lên: "Chị ấy bị Đỗ Lịch tẩy não!"
"Chị ấy cho tới tận lúc chết vẫn không hề nhận thức được tên Đỗ Lịch đó là một kẻ khốn, tra nam! Chị ấy còn cho rằng hai người chia tay là bởi vì lỗi của chị ấy."
"Chị ấy sao có thể… Ngốc nghếch đến vậy."
Dữu Triết lại che mặt khóc rống lên.
Anh ta hôm qua uống không ít rượu, hôm nay đầu đau chỉ thiếu điều muốn nứt ra, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Lữ Mi San cùng Đổng Lâm vội vàng an ủi, ôm lấy bờ vai của anh ta.
Dữu Triết nhịn đã quá lâu, hôm nay coi như được xả hết nỗi lòng.
Lê Khinh Chu chờ anh ta bình tĩnh trở lại, nói: "Sau đó, Đỗ Lịch…"
Dữu Triết hít một hơi thật sâu, nói: "Đỗ Lịch không ngờ chị tôi có thói quen ghi nhật kí."
"Sau khi biết được chuyện của chị tôi, tôi cùng người nhà đi tìm Đỗ Lịch dạy cho anh ta một bài học, khiến cho anh ta không thể theo học trường đại học H được nữa."
"Cuối cùng, Đỗ Lịch bị trường H đuổi học, cũng đã đánh mất công việc của anh ta lúc đó…"
Nhưng người nhà của anh lúc ấy nghĩ đến thanh danh của Dữu Lị, lại sợ miệng lưỡi nhân gian, sau khi xong chuyện cũng chưa chắc đã yên ổn, có khi vẫn sẽ bị người đời bàn tán.
Vì thế khi Đỗ Lịch bỏ việc, rời khỏi Yến Kinh, nhà bọn họ cũng quyết định sẽ không tiếp tục đeo bám chuyện này nữa.
Dữu Triết về sau lại biết được, Đỗ Lịch xuất ngoại, nhưng cụ thể là nơi nào anh cũng không rõ nữa.
Dữu Triết nói: "Tôi cũng không ngờ anh ta lại đổi tên và quay về, vẫn là ngươi phụ trách studio CW, tham gia trận đấu lần này…"
Lần này khi gặp mặt lúc trước khi thi đấu, anh ta cố nén lửa giận, nhưng Đỗ Lịch lại nhân lúc giả bộ ôm ấp hữu nghị nói nhỏ tên Dữu Lị…
Dữu Triểt lúc này không thể nhịn được nữa, kích động đánh người.
Lữ Mi San nói: "Đỗ Lịch bây giờ đổi tên thành Đỗ Thầm Vi, anh ta đang hẹn hò với cháu gái chủ tịch tập đoàn Thôi thị."
"Đỗ Lịch chắc chắn đã sớm xem được danh sách thi đấu, biết được anh Triết cũng dự thi, vì thế bắt đầu nương vào đối thủ của chúng ta là tập đoàn Thôi thị, ý định trả thù."
"Hiện giờ tình hình Studio Kỳ Đắc không được lạc quan cho lắm."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi chỉ sợ ngay cả cuộc thi đấu giữa các người máy cũng không thể tham dự… Nhưng đây là điều bọn tôi muốn làm, thứ mà chúng tôi liều mạng đoạt lấy."
"Cho nên, muốn nhờ Lê tổng hỗ trợ, nhưng nếu Lê tổng không nguyện ý, chúng tôi cũng.

.

.

.

.

."
Dữu Triểt lúc này trầm giọng nói: "Lê tổng, ngày trước anh nói muốn tài trợ cho studio, không biết bây giờ có còn hiệu lực không?"
"Tôi không cần giúp đỡ.

.

.

.

.

.

Tôi có thể đem Kỳ Đắc bán cho anh."
Lữ Mi San và Đổng Lâm nghe vậy kinh ngạc.
Đổng Lâm nói: "Anh Dữu, chẳng phải studio Kỳ Đắc là tâm huyết cả đời của anh sao!"
Chẳng lẽ cứ như vậy mà bán?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui